Đúng lúc này, Trần Dương giơ tay chặn được vuốt sắc của Sói Hoàng Trắng, hai bên va chạm, vậy mà phát ra tiếng như sắt chém vào nhau.
Vuốt sắc không chém được thân thể của Trần Dương, chỉ để lại dấu vết trắng mờ, sau đó nhanh chóng biến mất nhờ khả năng khôi phục mạnh mẽ của anh.
Nhờ Vô Danh Kiếm Quyết, Trần Dương đã chịu nỗi đau đớn của hơn 50 nghìn đạo kiếm khí, thân thể lại càng mạnh hơn, đến anh cũng không biết hiện giờ thân thể của mình mạnh đến mức nào.
Cho dù anh dùng Thích Tần cố gắng đâm thế nào cũng không thể đâm xuyên lớp da được.
Phải biết rằng Thích Tần là đạo khí hạ phẩm, gần đây được hấp thụ thêm oán khí khiến Thích Tần càng có xu thế gia tăng cấp bậc.
“Sao có thể thế được?”
Trong mắt Sói Hoàng Trắng tràn ngập vẻ khó tin.
“Gãy đi!”
Nó không tin chuyện này, bèn há cái miệng như chậu máu ra, cắn xuống.
Trần Dương đã thử được độ mạnh của thân thể, cảm thấy vô cùng hài lòng, thấy Sói Hoàng Trắng há miệng cắn một đạo kiếm khí.
Nực cười, ai mà chẳng biết loài sói mạnh nhất là lực cắn.
Yêu thú cảnh giới yêu hoàng mà cắn một cái thì đạo khí cũng chẳng là gì.
“Keng!”
Trong lúc vội vàng anh chỉ ngưng tụ được mấy trăm đạo kiếm khí, cũng chỉ chém đứt được mấy cọng lông ở cổ Sói Hoàng Trắng và đâm xuyên da thịt nó.
Cú đâm này tương đương với uy lực của Ngưng Đan sơ kỳ, lại được phôi kiếm hỗ trợ, uy lực tăng lên gấp nhiều lần.
Chắc chắn tiền bối Cầu Kiếm không ngờ Kiếm Quyết của mình vào tay Trần Dương lại bùng phát uy lực được như vậy!
Nếu để người khác tu luyện Vô Danh Kiếm Quyết thì chắc chắn không thể đạt được uy lực như Trần Dương.
Thứ nhất là bọn họ không có phôi kiếm, thứ hai là cảnh giới của bọn họ sẽ hạn chế uy lực kiếm khí.
Ví dụ một tu sĩ Hậu Thiên ngưng luyện 100 đạo kiếm khí, dù lợi hại đến đâu thì uy lực cũng chỉ là của tu sĩ Hậu Thiên hậu kỳ.
Thứ ba là bọn họ không có nhiều tài nguyên tích lũy, thứ tư là huyệt khiếu của Trần Dương có tròn 180 đạo kiếm khí, uy lực đương nhiên bất phàm.
Thứ năm cũng là điều quan trọng nhất, bản thân Trần Dương là tu sĩ cảnh giới Nguyên Thần, nếu tu luyện đương nhiên sẽ bỏ ra ít mà thu về nhiều.
Sói Hoàng Trắng bị kích thích phát điên, tu sĩ loài người thấp kém mà dám làm nó bị thương!
Chán sống chắc!
Thiên Lang Khiếu Nguyệt!
Sói Hoàng Trắng há miệng gầm lên một tiếng, sóng âm vô hình tản ra bốn phía, Thiết Đầu bị luồng sóng âm này quét trúng, lập tức miệng sùi bọt mép ngất đi.
Trần Dương là mục tiêu chính chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, linh hồn như sắp bị ép rời khỏi cơ thể.
Ở phía dưới, bầy thú mấy triệu con ngã xuống một nửa, không ngất thì cũng chết.
Mười con Thú vương bên dưới cuống cuồng nhảy lên như phát điên.
Đây là sức mạnh bẩm sinh của Sói Hoàng, đánh thẳng vào linh hồn.
Cơ hội tốt đây rồi!
Sói Hoàng Trắng tận dụng ưu thế, há miệng cắn về phía đầu Trần Dương.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một thanh kiếm nhỏ đỏ tươi như máu bay ra, chính là Thích Tần!
“Chỉ một thanh linh khí mà cũng đòi ngăn được ta sao!”
Sói Hoàng Trắng phẫn nộ gầm lên một tiếng, lần nữa phát ra sóng âm vô hình.
Oán khí Thích Tần phóng ra lập tức yếu đi một nửa, thân kiếm không ngừng run lên, linh khí bên trong cũng phát ra một tiếng kêu ai oán.
Thích Tần mạnh mẽ là nhờ có linh hồn của Kinh Kha, nếu linh hồn của Kinh Kha bị diệt thì Thích Tần sẽ thành đồ bỏ đi.
Thấy linh khí sắp tan rã, Sói Hoàng Trắng chuẩn bị thừa thắng xông lên, đúng lúc này, lông toàn thân nó dựng đứng lên.
Một luồng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập xuống.
Lùi nhanh thôi!
Bản năng của nó đã được rèn luyện qua vô số trận chém giết, tuyệt đối không thể nào sai được.
Nếu nó còn không đi thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Nó nhún người một cái, phi ra cách trăm mét, đúng lúc này, huyết khí và oán khí của Thích Tần tan đi, để lộ Trần Dương.
Trần Dương mặt không cảm xúc nhìn Sói Hoàng Trắng: “Muốn chạy sao? Đừng hòng!”
Thần Niệm Chi Đao!
Ở vùng dưới đồi thị, người tí hon thần niệm nắm bắt pháp quyết huyền diệu, hội tụ Thần Niệm Chi Đao vô hình trong không trung, những nơi suy nghĩ với đến đều có thể chém được.
Sói Hoàng Trắng cảm thấy nguy hiểm ngày càng đến gần, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh báo, khiến nó vô cùng sợ hãi.
Rốt cuộc nguy hiểm đến từ đâu, cái cảm giác bị nhắm đến ngày càng rõ ràng hơn.
Cứ như trên đầu nó đang treo lơ lửng một thanh đao, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Soạt soạt soạt!
Sói Hoàng Lang nhún người liên tiếp mười lần, cách xa hẳn mấy kilomet. Đúng lúc nó nghĩ mình đã được an toàn thì Trần Dương cách đó mấy kilomet hét lớn: “Chém!”
Giữa không trung, một thanh đại đao vô hình chém thẳng về phía Sói Hoàng Trắng.
“Phập” một tiếng, đại đao vô hình gần như chém rách một lớp màng, rồi chém vào người Sói Hoàng Trắng.
Nhưng chém được một nửa thì Trần Dương cảm thấy một lực cản rất lớn.
Dường như có một sức mạnh đang ngăn đại đao chém xuống!
Rõ ràng không có vết thương, nhưng Sói Hoàng Trắng lại kêu lên thảm thiết: “A… sao có thể thế được, phương pháp tấn công bằng thần niệm, sao anh lại biết phương pháp tấn công bằng thần niệm…”
Giọng nói của nó tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Thần Niệm Chi Đao vẫn tiếp tục chém xuống, Sói Hoàng Trắng kêu lên thảm thiết, đúng lúc này, nó há miệng phả ra một luồng khói.
Luồng khói kia cực kỳ lạnh lẽo, tràn ngập oán khí.
Sau đó mấy trăm linh hồn với những hành động khác nhau lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm Trần Dương với ánh mắt oán độc.
“Xông lên!”
Sói Hoàng hạ lệnh, đám ma bộc – đầy tớ ma phát ra tiếng kêu the thé, rồi xông đến.
Nhưng đám ma bộc của Sói Hoàng quá đông, những kiếm khí này xuyên qua người chúng cũng chỉ khiến linh hồn của chúng nhạt đi mà thôi.
“So số lượng với tao đấy à? Được, để xem kiếm khí của tao nhiều hơn hay người của mày nhiều hơn!”
Thân thể Trần Dương đột nhiên tăng vọt, từ 1m8 vọt thành một người khổng lồ cao mấy trượng, toàn thân nổi lên phù văn kiếm màu bạc.
Kiếm khí từ huyệt khiếu tuôn ra cuồn cuộn, kiếm khí rợp trời bao bọc lấy anh, ít cũng phải mấy nghìn đạo.
“Đi!”
Kiếm khí tung hoành ngang dọc giữa không trung, che phủ trời đất, đến mây trên trời cũng phải tản ra.
Kiếm khí tản ra cày xới mặt đất bên dưới không thành hình dạng gì.
Từng con ma bộc bị kiếm khí phá tan linh hồn, sau đó hồn bay phách tán.
Nhiều quá, kiếm khí quả thực là quá nhiều, đám ma bộc này chỉ chống cự được một lúc rồi chết sạch.
Sói Hoàng vô cùng kinh hãi, sao người này có thể phóng kiếm khí ra vô tận như vậy? Sao có thể làm thế được?
Những kiếm khí chưa tản hết được Trần Dương tận dụng tiếp, hình thành một thanh đại kiếm dài mấy mét, treo lơ lửng trên đầu bầy thú, giống như thần kiếm ngày tận thế.
Sao… sao có thể thế được!
Rõ ràng thực lực của tu sĩ loài người này không được coi là quá mạnh, cùng lắm cũng chỉ là tu vi cảnh giới Nguyên Thần sơ kỳ, còn nó là yêu hoàng cao cấp, cho dù đối mặt với tu sĩ loài người cảnh giới Nguyên Thần hậu kỳ thì cũng không phải sợ hãi.
Nhưng hiện giờ, thủ đoạn không có điểm dừng của đối phương lại đánh cho nó phải lùi lại từng chút một, thậm chí đến yêu hồn cũng bị phương pháp tấn công bằng thần niệm của đối phương chém mất một nửa. Nếu không nhờ sức mạnh bẩm sinh đặc biệt của tộc Thiên Lang ngưng luyện được yêu hồn, thì một cú chém vừa rồi đã đánh tan yêu hồn của nó, khiến nó đi đời nhà ma rồi.
“Chém!”
Sói Hoàng Trắng bị kiếm khí của Trần Dương khóa chặt, lại thêm Thần Niệm Chi Đao vẫn kẹt trong linh hồn của nó, khiến nó không thể trốn đi đâu được nữa.
Thấy đại kiếm sắp chém xuống, Sói Hoàng Trắng sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, nó có thể cảm nhận được uy lực của nhát kiếm này, chắc chắn vượt xa khả năng nó có thể chịu đựng được.
Nó vội vàng kêu lên: “Xin anh tha mạng, tôi nguyện giao nguyên hồn ra, trung thành với anh, trở thành vật cưỡi của anh”.
Để giữ tính mạng, giờ phút này, tôn nghiêm của Yêu tộc hay uy nghiêm của yêu hoàng đều bị nó ném hết ra sau gáy, nó chỉ cần sống sót là được.
Nó mất 200 năm mới tu luyện được như ngày hôm nay, nó thấu hiểu sâu sắc câu sống nhục còn hơn chết vinh.
Dứt lời, đại kiếm chém xuống, lập tức chém đứt thân thể nó, phá tan linh hồn của nó, đến yêu hồn cũng bị chia làm đôi.
Kiếm khí tản ra, chém thành một lạch trời dài mấy chục mét, rộng mấy trăm mét, hơn 10 năm sau, nơi này trở thành một kiếm hồ nổi tiếng, có không biết bao nhiêu người đến đây để cảm ngộ kiếm khí.
Đương nhiên đây là những chuyện về sau.
Những con Vương thú đến cùng Sói Hoàng Trắng cũng gặp xui xẻo, lập tức hóa thành tro bụi dưới nhát kiếm này, bầy thú mấy triệu con chỉ còn lại mấy chục nghìn con còn thoi thóp.
Trần Dương phất tay một cái, lập tức ngưng luyện yêu hồn sắp tan rã của Sói Hoàng Trắng, rồi gọi cây Thích Tần ra, nhập yêu hồn vào thân kiếm.
Yêu hồn của yêu hoàng chính là thứ cực kỳ bổ đối với Thích Tần.
Thích Tần gia tăng cấp bậc là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Tao cho mày ba giây, nếu mày còn không tỉnh thì tao tiễn mày lên đường với Sói Hoàng Trắng luôn!”
Anh vừa dứt lời thì Thiết Đầu vốn đang hôn mê bất tỉnh rùng mình một cái, dần tỉnh lại.
Nó nuốt nước bọt, linh hồn của Sói Hoàng Trắng đã tan rã, đến yêu hồn cũng bị ăn mất, vị chủ nhân này của nó thật là tàn nhẫn.
Nhưng điều đó cũng cho thấy sự mạnh mẽ của Trần Dương, đó là Hoàng thú cao cấp đấy, ngoài yêu thần và chín con Hoàng thú còn lại, Sói Hoàng Trắng tuyệt đối là kẻ thống trị chí cao vô thượng của núi Thập Vạn.
Bây giờ đến Sói Hoàng Trắng cũng chết trong tay Trần Dương, thế chẳng phải… sau này nó có thể nghênh ngang đi lại trong núi Thập Vạn sao?
Nghĩ đến đây, Thiết Đầu vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: “Chủ nhân giết được Sói Hoàng Trắng, thần uy cái thế, Thiết Đầu phục sát đất!”
Trần Dương điềm nhiên liếc nó một cái, cái đồ tham sống sợ chết, lại còn sợ độ cao, bây giờ lại còn biết nịnh hót, chắc anh đã thu nạp phải một con lửng mật giả làm thú cưng rồi.