Long Tế Chí Tôn

Chương 431: Đánh giá thực lực



Bên trong đình viện, Trần Dương đang tìm tòi nghiên cứu về Kiếm Đan bên trong huyệt khiếu.

Tiểu kiếm dài một tấc, toàn thân đỏ rực, không biết có phải vì mạng khiếu anh chọn lại là tâm khiếu không nhỉ.

Tâm khiếu thuộc hành hỏa, kỳ lạ nhất chính là, thanh tiểu kiếm dài một tấc này có thể rời khỏi cơ thể!

Không sai, có thể rời khỏi cơ thể!

Hơn nữa, sau khi rời khỏi cơ thể cũng sẽ không có chút cảm giác khó chịu nào.

Điều này thật là thần kỳ.

Anh gọi Quản Đồ đến, hỏi một câu não tàn vô cùng: “Yêu Đan của mày có thể rời khỏi cơ thể không?”

Quản Đồ cũng bị dọa cho sợ phát ngất, Yêu Đan sao có thể rời khỏi cơ thể được chứ.

Đây chính là tính mạng của chúng, một khi rời thân thể rồi, thì thân thể cũng tiêu tán.

Hắn quỳ xuống đất, cầu xin được tha thứ vì nghĩ rằng Trần Dương định giết hắn.

“Điên à, xin tha mạng cái gì hả, trong nhẫn trữ đồ của tao có nhiều thịt yêu vương như vậy, ăn mày thì có ý nghĩ gì?”

Trần Dương xua tay một cái.

Quản Đồ bỗng trở nên lúng túng.

Hắn cũng lú mề lắm cơ, nếu như anh muốn giết hắn, thì có cần thiết phải hỏi han nhiều lời vậy không, anh bóp vỡ nguyên hồn của hắn là được rồi.

Nhưng mà kỳ lạ thật đấy, Yêu Đan của yêu quái không thể nào rách rời khỏi thân thể, vậy Kim Đan của tu sĩ loài người thì chắc cũng vậy chứ nhỉ.

Trên Vô Danh Kiếm Quyết cũng không có nói đến, luyện kiếm quyết này thì có thể ngưng tụ thành Kiếm Đan.

Trần Dương suy nghĩ rất lâu, đột nhiên anh nghĩ ra một khả năng!

Anh bay từ Địa Cầu đến đây, theo lý thuyết mà nói, anh phải đạt đến cảnh giới Nguyên Thần của đại lục Thần Ma.

Nhưng vì quy tắc của hai thế giới khác nhau, nên anh không thể phát huy toàn bộ thực lực, nên giờ tu lại theo phương pháp của đại lục Thần Ma.

Liệu có phải là vì nguyên nhân này, nên Kiếm Đan trong cơ thể anh mới có thể rời khỏi huyệt khiếu hay không?

Trần Dương càng nghĩ, càng cảm thấy chỉ có thể là nguyên nhân này thôi.

Tu sĩ của đại lục Thần Ma có đến hàng triệu triệu người, nên anh không nghĩ rằng mình khác với những người bình thường khác.

Vậy, làm thế nào để đánh giá được các cấp kiếm nguyên đây?

Anh cũng không biết đánh giá ra sao, nên chỉ có thể dựa vào độ gia tăng tuổi thọ của bản thân để phán đoán.

Thường tu sĩ sẽ tự cảm nhận được tuổi thọ của bản thân.

Khi Trần Dương đã qua được lôi kiếp trên Địa Cầu, anh cảm nhận được tuổi thọ của mình đã kéo dài thêm hàng nghìn năm, nhưng sau khi đến đại lục Thần Ma, anh cảm nhận được bản thân chỉ có thể sống được nhiều nhất 500 năm!

Vậy nên cứ coi như anh sống được 500 năm đi, vậy hiện giờ tối thiểu anh cũng có thể sống được 2000 năm!

Kim Đan hạ phẩm hạng 3, tuổi thọ có thể tăng từ 100 đến 300 năm, Kim Đan trung phẩm hạng 3, tuổi thọ có thể tăng từ 400 đến 600 năm, Kim Đan thượng phẩm hạng 3, tuổi thọ có thể tăng từ 700 đến 900 năm, mỗi hạng lại tăng 100 năm!

Nghe nói trên Kim Đan hạng 1 còn có Kim Đan thần phẩm, giúp tăng thọ nghìn năm, thậm chí còn có thể đánh thức sức mạnh bẩm sinh.

Nghĩ đến đây anh cảm thấy kinh ngạc!

Tăng 1500 năm tuổi thọ, nói cách khác khi đó anh cần ngưng luyện được Kim Đan thần phẩm.

Còn cách nói về sức mạnh bẩm sinh này, anh đột nhiên nghĩ đến việc mình đột nhiên biết bay, chẳng lẽ đây là sức mạnh bẩm sinh đã được đánh thức.

Đệch, chán quá đi mà.

Người ta đánh thức được sức mạnh bẩm sinh, thì đều vô cùng mạnh, còn bản thân anh chỉ đánh thức được khả năng biết bay thôi, chả bõ.

Ngay cả khi không đánh thức được sức mạnh bẩm sinh, anh cũng có thể bay được!

Chán thật, anh tìm mua một quyển thân pháp cấp thần, tu luyện một hồi là có thể bay được rồi!

Trần Dương dở khóc dở cười, nhưng mà dù sao thì nhờ có việc đánh thức sức mạnh bẩm sinh này, thì anh có thể tiết kiệm được tiền mua sách rồi.

Sức mạnh bẩm sinh sao, nhất định là không đơn giản như vậy!

Hơn nữa, bây giờ anh đã lên đến Ngưng Đan, có thể dùng được ngự kiếm phi hành!

Ngự kiếm phi hành, thần kỳ đến mức nào!

Nghĩ đến thôi là cảm thấy kích thích rồi!

Chuyện Kiếm Đan, coi như chấm dứt ở đây, anh lại gọi Thích Tần ra, hung hãn chém lên trên cánh tay.

“Keng!”

Tia lửa văng khắp nơi, ngay cả một vết xước cũng không có.

Hiện giờ lực đạo của anh lên đến hàng chục nghìn cân, ngay cả Thích Tần cũng không thể nào phá vỡ được phòng ngự của anh.

Mạnh, đúng là mạnh quá đi.

Tu luyện thân xác đến tình độ cao nhất, nhất định có thể phát huy được uy lực vượt xa tưởng tượng.

Ví dụ, anh có thể tự phát huy được khả năng phi hành, có thể là do thân xác đã chạm được tới cảnh giới thần bí nào đó.

Dẫu sao, cái thế giới này, cũng có những Thần Ma dựa vào sức mạnh cơ bắp để sống sót.

Ví dụ như, lực của bạn vượt qua 5 triệu cân, huy động khí lực trên người, nhảy một cái,là có thể bay hàng trăm dặm!

Nếu xét ở góc độ nào mà nói, thì cái này chẳng phải là bay sao?

Anh cảm nhận được sự rung động của Thích Tần, lẽ nào nó còn có suy nghĩ.

Mà cũng đúng, mãi mới tấn thăng được, kết quả nó còn không cứng bằng thân xác của anh, nếu vậy thì không buồn sao được?

Đúng là trêu ngươi mà!

“Cố lên, cố gắng để tấn thăng lên nữa, đợi ta đổi được ít bảo vật trời đất, đến lúc đó sẽ luyện thân thể cho mày!”

Sự hung hãn của Thích Tần không phải dựa vào bản thân nó, mà là nhờ những linh hồn bị phong ấn trong đó.

Nó chỉ dùng những nguyên liệu thông thường mà đạt đến bước này, anh đã thấy hài lòng lắm rồi.

Hiện giờ đối với Trần Dương Thích Tần cũng không tiện cho lắm, giờ anh cũng không cần dùng để đánh lén ai nữa.

Cảm nhận được sự vui mừng của Thích Tần, Trần Dương cười một tiếng, thu nó vào bên trong cơ thể.

Sau khi đột phá lên cao, nếu Trần Dương còn muốn mở ra huyệt khiếu, thì anh cần lượng tài nguyên và linh khí gấp mấy chục lần.

Giờ thử xem uy lực của kiếm thế hiện giờ xem sao!

Anh động tâm niệm, xung quanh anh liền xuất hiện rất nhiều kiếm nguyên.

Anh ngây ra, nhanh như vậy sao?

Kiếm động theo tâm!

Chất chồng lên!

Dường như trong chớp mắt là móc rỗng mấy chục huyệt khiếu của anh, một phát ngưng tụ 2000 đạo kiếm quang bay lơ lửng trên không trung!

Há!

Quả đúng là kiếm động theo tâm!

Đặc biệt là xung quanh kiếm quang dường như còn có tia điện, uy lực tăng lên rất nhiều lần.

Trước đây Trần Dương có ngưng tụ kiếm nguyên, cho dù nhanh nhưng cũng cẩn cả một quá trình.

Giờ thì tốt rồi, chẳng còn cần đến quá trình đó nữa.

Chỉ cần anh muốn, liền có thể phát ra kiếm quang, chỉ cần kiếm nguyên bên trong huyệt khiếu đủ nhiều là không có vấn đề gì.

Nếu như vậy, thực lực của anh đã tăng lên gấp mấy lần!

Không biết uy năng của cảnh giới hiện giờ ra sao, nhưng điểm mạnh của thần niệm thì đã quá rõ ràng.

Dựa vào sức mạnh của thần niệm hiện giờ, trong nháy mắt anh có thể tạo ra 360 đạo trận văn, hơn nữa những điểm trước đây anh không thể lý giải nổi, giờ đều đã được thông suốt.

Giống như là lắp thêm một CPU vào trong máy tính vậy, giúp cho sự vật sự việc trở nên rõ ràng.

Sau khi hiểu ra được những điều đó, Trần Dương càng có được ấn tượng trực quan hơn về sức mạnh hiện giờ của bản thân.

Nếu như anh đạt đến cảnh giới Ngưng Đan, thì có thể giết yêu hoàng giống như giết gà.

Hiện giờ anh đang ở cảnh giới Nguyên Thần, có thể vẫn bị ràng buộc bởi thế giới, nhưng Nguyên Thần của anh không phải là để trang trí, lượng linh khí tích trong kinh mạch của anh nhiều vô cùng, có thể dùng bất cứ lúc nào.

Hiện giờ có 3 chuyện anh đang nhắm đến, chuyện thứ nhất, chính là đổi số chiến lợi phẩm lần này ra tiền!

Thứ hai, đổi lấy bảo vật trời đất để giúp Thích Tần tấn thăng hơn, tiện đổi ấy cả mấy quyển công pháp cấp thần có ích.

Thứ ba, đương nhiên là linh thạch cực phẩm và dược liệu rồi!

Anh ra khỏi đình viện, Quản Đồ và Quản Chủng hai con Xuyên Sơn Giáp đang gác ở cửa, nhìn vô cùng nghiêm túc.

“Tao có việc đi ra ngoài một chút, hai ngươi ở nhà trông nhà nhé!”

“Dạ, chủ nhân!”

Hai con yêu đồng thanh nói.

Tốc độ của Trần Dương rất nhanh, một bước hàng trăm mét, dường như không có ai có thể theo kịp anh, anh cũng sợ bị người ta nhận ra.

Anh đeo mặt nạ lên, đi vào Thất Bảo Trai.

Sau khi đại nạn đi qua, trong Thất Bảo Trai trở nên nhốn nháo, việc làm ăn cũng có vẻ khởi sắc hơn trước.

Vượt qua đại kiếp lần này, bọn họ hiểu rằng, chỉ cần trong tay có pháp bảo, có vũ khí, thì mới bảo vệ được tính mạng bản thân!

Vương chưởng quầy cười toe toét, chưa cần đến 1 tháng mà nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành, vậy là năm nay cứ như vậy trôi đi.

Ông ta bán được càng nhiều, thì đánh giá cuối năm sẽ càng tốt, thưởng từ Thất Bảo Trai cũng sẽ càng lớn.

Trần Dương đeo mặt nạ đi vào, không có ai biết, người này chính là vị anh hùng đã cứu vớt toàn bộ thành Vô Úy.

Chỉ cần anh ló mặt ra, Vương chưởng quầy sẽ như vớ được vàng.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta cũng có suy đoán nhất định về thân phận thật của anh, chỉ là không chắc chắn thôi.

“Trương tiên sinh!”

Vương chưởng quầy vui mừng không thôi, anh chính là thần tài của ông ta, cũng là quý nhân của ông ta, kể cả phải liều cái mạng này ông ta cũng muốn nịnh nọt anh.

Cho dù Trần Dương đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt mũi thật của anh, nhưng ông ta nhìn cái là nhận ra, gật đầu với anh.

Anh theo ông ta đi đến mật thất, lần này, được đổi sang một căn mật thất sang trọng hơn.

Trần Dương cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Trong tay tôi có một lô hàng, không biết ông có mua nổi không?”

Lần trước Trần Dương cũng nói như vậy, rồi anh đem đến cho ông ta một bất ngờ lớn, sau khi ông ta đem đồ mua được về trụ sở chính, thì nhận được rất nhiều sự khen ngợi.

Lần này… ông ta không dám nghĩ nữa!

Có vẻ ông ta cũng đánh hơi được điều gì, nên chỉ biết run rẩy nói: “Hàng mà tiên sinh nói nếu đem so sánh với lần trước thì thế nào?”

“Gấp mấy chục lần!”

Nghe thấy vậy, Vương chưởng quầy liền mở to mắt.

Không sai, chính người này… người này chính là người bí ẩn kia!

“Ông có mua được không?”, Trần Dương cũng không thèm để ý, cười híp mắt nói.

“Được… được chứ!”

Ông ta cắn răng nói tiếp: “Nhưng tôi cần thông qua trụ sở chính đã!”

“Mất khoảng bao lâu?”

“Lâu nhất là một tiếng sẽ có câu trả lời!”

“Vậy ông đi đi, tôi ngồi đây chờ!”

“Vâng, Trương tiên sinh!”

Vương chưởng quầy vội vàng rời khỏi mật thất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.