Một thanh đao nhỏ sắc bén mang theo sấm sét bay thẳng tới.
"Leng keng"
Trong ánh lửa sấm sét, thanh đao nhỏ kia bị Quản Chủng nhón trong tay, tấn công mức độ này còn chẳng đủ gãi ngứa cho lão.
Lão lạnh lùng hừ một tiếng, khí thế của yêu hoàng viên mãn phóng ra.
Yêu hoàng cũng giống với cường giả Nguyên Thần, đều đã bước đầu nắm được khí thế trời đất, nắm được quy tắc, còn Ngưng Đan là cơ sở để thành đạo.
Dưới khí thế trời đất, bọn hắn không còn sức đâu mà trả đòn.
"Chết đi!"
Quản Chủng lắc người một cái, đánh cho Trương Nguyệt Minh hồn xác tan tành, còn không thể chuyển thế luân hồi được nữa.
"Đạo tử!"
Đám người của Hình Luật Ti mắt như muốn lồi ra, nhưng chẳng làm gì được, bọn hắn thậm chí còn không dám thở mạnh.
Sát tinh, lão già này là một sát tinh giết người không chớp mắt.
Chu Phục Ma, Lý Trường Không, Kỷ Nguyên đều cứng cả người lại, không dám động đậy.
Quản Chủng quay người lại, Lý Trường Không "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, giờ phút này hắn không còn là Đạo tử của Đạo Ti nữa, cho dù có vô số pháp bảo thì hắn cũng không dám ra tay với Quản Chủng nữa.
"Tiền bối, là Trương Nguyệt Minh ra tay, không liên quan gì đến chúng tôi cả, xin ông hãy giơ cao đánh khẽ, thả chúng tôi đi!"
Thành Vô Úy này thật là đáng sợ, có lão già này ở đây thì chẳng có việc gì cho bọn hắn làm cả.
"Muốn đi sao?"
Quản Chủng cười lạnh lùng, lão không nói không rằng đã đánh cho hắn hồn bay phách tán.
Cho dù bọn hắn không ra tay nhưng cũng cùng một giuộc với Trương Nguyệt Minh, diệt giặc phải diệt tận gốc.
Chu Phục Ma kinh hồn bạt vía, biết hôm nay khó thoát kiếp này, liền đả thông huyệt khiếu, cho dù chết thì hắn cũng phải khiến lão già này chôn cùng.
Nhưng... hắn nghĩ nhiều rồi.
Quản Chủng tuy không phải đối thủ của Trần Dương, nhưng Chu Phục Ma chẳng là cái thá gì với lão cả.
Lão chỉ một đòn đã đánh hắn chết tươi.
Hắn cũng chẳng phải cường giả loài người gì, nên lão không gặp bất cứ khó khăn nào cả.
Đạo tử bốn Ti, trong chớp mắt chỉ còn lại mỗi Kỷ Nguyên.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Kỷ Nguyên quỳ xuống đất, run như cầy sấy, một mùi hôi thối toả ra từ người anh ta.
Những người khác của Đạo Ti cũng quỳ xuống xin tha.
Đến Đạo tử cũng chẳng chống lại được, bọn hắn sao có thể là đối thủ chứ?
Cầu xin thì có ích sao?
Quản Chủng là yêu, lúc giết người lão cũng không có bất cứ cảm giác tội lỗi nào.
Vô số ánh sáng vàng loé lên, trong đại sảnh máu chảy thành sông, nhưng lão không giết sạch mà để lại một mình Kỷ Nguyên.
"Giữ lại mạng mày, về báo lên trên là thành Vô Úy này từ nay về sau do tao bảo vệ, nếu còn cử người đến nữa, đến một người tao giết một người, đến hai người tao giết cả đôi!"
Lão nói xong, dẫn theo Quản Đồ dùng thuật độn thổ rời đi.
Kỷ Nguyên đã sợ đến vỡ mật, chạy ra ngoài như phát điên.
Đám Viên Thiên Cương toàn thân dính máu, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tỏ vẻ kinh hãi, không có bất cứ sự vui mừng nào sau khi tai qua nạn khỏi.
"Chức Thành chủ này bỏ đi thôi!"
Viên Thiên Cương lập tức quyết định: "Đi, chúng ta trở về thu dọn đồ đạc, đi càng nhanh càng tốt!"
Lão già kia không sợ phủ Diêu Quang, nhưng bọn họ thì sợ.
Viên Tuyết Phi vẫn đang chìm trong đau khổ, Viên Thiên Cương cũng không quan tâm được nhiều đến vậy, bảo Ngọc Khiết kéo cô ấy vội vàng rời khỏi phủ Thành chủ.
Không thể không nói Viên Thiên Cương là người quyết đoán, tuy nhà họ Viên ở đây cơ to nghiệp lớn, nhưng ông ấy cũng không quan tâm được nhiều như vậy, vội vàng bán tống bán tháo sản nghiệp, đổi thành linh thạch, di tản gia quyến, dẫn theo con cháu nhà họ Viên bước lên con đường trốn chạy.
Trần Dương nhận được tin này cũng chẳng nói gì, những việc nên làm anh đã làm, nhân quả giữa họ cũng đã cắt đứt hoàn toàn.
Sau này anh cũng không thể giúp họ tiếp được nữa.
Sau khi đến Thất Bảo Trai, Vương chưởng quầy chờ anh đã lâu.
"Trương tiên sinh, đồ ông cần đã đến cả rồi".
Vương chưởng quầy đưa cho anh một chiếc nhẫn trữ đồ, Trần Dương nhìn một cái, hơi kinh ngạc, không gian bên trong rộng tới mấy nghìn mét khối, lớn hơn chiếc nhẫn trữ đồ cao cấp anh đang dùng gấp hơn 10 lần.
"Trương tiên sinh, ông đã giao dịch hơn triệu nguyên thạch thượng phẩm ở Thất Bảo Trai, đây là quà tặng của trụ sở chính".
Nói xong, ông ta lấy một tấm lệnh bài ra: "Đây là thẻ hội viên đẳng cấp của Thất Bảo Trai, lợi hơn nhiều so với tấm lệnh bài đã đưa ông trước đó, đồng thời đây cũng là quà tặng của trụ sở chính. Có thẻ hội viên đẳng cấp, ông sẽ được nhận đãi ngộ hơn hẳn người thường ở bất cứ chi nhánh nào của Thất Bảo Trai".
Sở dĩ trụ sở chính của Thất Bảo Trai ở nước Dạ Lang coi trọng Trần Dương đến vậy đều là nhờ thông tin Vương chưởng quầy báo lên.
Có khả năng là thầy luyện đan cao cấp, có khả năng là cường giả Uẩn Thần, thông qua số bảo tài luyện khí mà anh mua thì thậm chí có thể là thầy luyện khí nữa.
Tuy chỉ là nghi ngờ, nhưng giao dịch chiến lợi phẩm săn thú có được là đúng sự thật, một triệu nguyên thạch thượng phẩm sau khi được bọn họ gia công, ít nhất cũng có thể tăng gấp đôi.
Riêng điều này cũng đủ để Thất Bảo Trai coi trọng Trần Dương rồi.
Vương chưởng quầy thở dài, ông ta có dự cảm rất có khả năng sau này sẽ không gặp được Trần Dương nữa.
Cùng lúc đó, bóng dáng Trần Dương lóe lên xuất hiện bên ngoài Thất Bảo Trai.
Sắc mặt anh hơi chán nản: “Việc điều khiển sức mạnh bẩm sinh này cũng khó quá đi mất!”
Hóa ra hôm qua sau khi trở về, Trần Dương đã tìm tòi nghiên cứu tròn một ngày, cuối cùng đã hiểu được sức mạnh bẩm sinh của thân thể anh, đó là có thể dịch chuyển tức thời.
Cũng hơi giống Na Di mà cảnh giới Nguyên Thần mới điều khiển được.
Nhưng cường giả Nguyên Thần có thể Na Di ít là mấy trăm mét, nhiều là mấy dặm, còn anh chỉ có thể dịch chuyển được mấy chục mét, hơn nữa vị trí vẫn chưa ổn định.
Nhưng Trần Dương là một người rất cố chấp, càng như vậy thì anh lại càng muốn điều khiển được sức mạnh bẩm sinh này.
Dịch chuyển từng chút một về chỗ ở, Trần Dương lấy dược liệu ra, bắt đầu luyện đan dược.
Đương nhiên là anh luyện đan dược cấp Thần, ở cảnh giới của anh, đan dược bình thường có hiệu quả rất nhỏ.
Chủ yếu là vì thân thể, linh hồn của anh đã quá mạnh.
Ví dụ nói về nguyên thạch, tu sĩ cấp thấp dùng nguyên thạch hạ phẩm là được, tu sĩ cấp trung dùng nguyên thạch trung phẩm, cho dù tu sĩ Ngưng Đan thì dùng nguyên thạch thượng phẩm cũng là đủ.
Nhưng Trần Dương thì khác, anh phải dùng nguyên thạch cực phẩm.
1080 huyệt khiếu, kiếm khí chuyển hóa thành kiếm nguyên, ngoài việc nâng cao uy lực thì tiêu hao cũng cực kỳ tốn.
Trần Dương nhẩm tính, độ khó mà anh tu luyện chắc phải gấp tu sĩ bình thường hơn trăm lần.
Tài nguyên mà anh cần cũng gấp hơn trăm lần.
Thành Vô Úy quá nhỏ, tài nguyên có hạn, anh phải đến nơi nào phồn hoa hơn để tìm cơ duyên thuộc về mình.
Bây giờ tính ra anh cũng chỉ có thời gian 10 ngày, 10 ngày này, ban ngày anh luyện đan, buổi tối tu luyện thuật ngự kiếm, còn Tam Chuyển Kim Thân Quyết thì tạm thời không có thời gian để tu luyện.
10 ngày nhanh chóng trôi qua.
Trần Dương gọi cây Thích Tần ra, vận hành suy nghĩ, Thích Tần đột nhiên lớn hơn gấp mấy lần, Trần Dương lập tức khoanh chân ngồi lên trên.
“Lão Quản, mày hãy bảo vệ thành Vô Úy cẩn thận, chờ tao tu luyện xong sẽ quay về tìm mày”.
Quản Chủng vội vàng quỳ xuống: “Vâng, thưa chủ nhân!”
Thực ra lão cũng muốn đi cùng Trần Dương, nhưng chẳng còn cách nào khác, trong lòng lão vẫn vấn vương tộc Xuyên Sơn Giáp, cuối cùng đành để Quản Đồ đi cùng Trần Dương.
“Ông tổ, lần này con đi không biết mất bao nhiêu năm, mong ông tổ hãy bảo trọng”.
Quản Đồ quỳ dưới đất, dập đầu ba cái.
Tuy Yêu tộc không thịnh hành cái này, nhưng Quản Đồ sống ở thế giới loài ngoài đã lâu, cũng dính chút hơi người.
“Con nhất định phải hầu hạ chủ nhân chu đáo, nếu không ta sẽ không tha cho con đâu!”
Quản Chủng nói.
“Ông tổ yên tâm, con đã nhớ ạ!”
Hai yêu từ biệt nhau xong, Trần Dương nắm bắt pháp quyết, lập tức hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía chân trời.
“Hãy bảo trọng nhé!”
Quản Chủng nhìn lên bầu trời, lão có dự cảm, tộc Xuyên Sơn Giáp chắc chắn có thể hưng thịnh lần nữa nhờ Quản Đồ.
Trên bầu trời, Trần Dương kích động đến mức muốn hét lên thật to.
Mẹ ơi sướng quá.
Ngự kiếm phi hành, đây mới là việc đàn ông nên làm chứ.
Trần Dương cũng không biết tốc độ nhanh đến đâu, nhưng dù sao nó đã vượt cả tốc độ ánh sáng. Anh vốn tưởng mỗi ngày 3000 dặm đã là giỏi lắm rồi, bây giờ xem ra mỗi ngày chục nghìn dặm cũng không ngoa.
Không đến 20 ngày là anh có thể vượt qua núi Thập Vạn.
“Đúng rồi, suýt nữa quên một chuyện!”
Trần Dương vận hành suy nghĩ, Thích Tần chuyển hướng, lao thẳng xuống dưới.
Bay được khoảng 500 dặm về phía Nam thì Thích Tần dừng lại.
“Xuống đi, tao giới thiệu một đồng bọn với mày!”
Trần Dương bước xuống phi kiếm, hét lên với không khí: “Ra đây đi, Thiết Đầu!”
Anh vừa dứt lời, bụi cỏ bên cạnh chợt xào xạc, một con Thôn Kim Thú ti hí mắt lươn, da lông toàn thân đen bóng chui ra.
Chính là Thiết Đầu mới đột phá yêu hoàng mấy ngày trước.
“Quản Đồ, giới thiệu với mày, đây là…”
Anh còn chưa nói xong, Quản Đồ đã hét lớn: “Thằng nhãi, hóa ra là mày à?”
Thiết Đầu cũng dựng lông toàn thân lên: “Tên khốn kiếp, sao lại là mày?”
Trần Dương chớp chớp mắt, nhìn có vẻ hai tên này quen nhau sao ấy?
“Tên chó chết, mày đánh anh hai tao bị thương, tao còn chưa tính sổ với mày đâu!”
“Đó là anh hai mày không biết tự lượng sức mình, giờ lại trách tao à?”
Thiết Đầu khinh bỉ vênh váo: “Tộc Lân Giáp khốn kiếp, còn huênh hoang phòng ngự của mình là thiên hạ vô địch, kết quả thì sao? Còn chẳng chống lại được một cái móng vuốt của ông đây!”
“Mẹ kiếp!”
Quản Đồ mắt đỏ ngầu: “Có giỏi thì chúng ta đấu tay đôi!”