Thậm chí họ còn có chút thất vọng, vốn tưởng Trần Dương có ý kiến gì độc đáo, kết quả lại tầm thường như vậy.
Đúng lúc này, Trần Dương lại nói: “Thực ra theo tôi thấy, địa vị của Nhân tộc và Yêu tộc là bình đẳng”.
“Ồ? Điêu đạo hữu nghĩ vậy thật sao?”
Trong mắt Khuê Xà chân quân lóe lên ánh sáng.
“Đương nhiên rồi!”
“Trong mắt tôi, chỉ cần là sinh mệnh có trí tuệ, thì không phân sang hèn, chỉ là chủng tộc khác nhau, lập trường khác biệt thôi”.
Trần Dương nói: “Cũng giống như loài người, đều là Nhân tộc, tại sao phải phát động chiến tranh?”
“Chẳng phải là vì sinh tồn và tài nguyên sao? Nhưng bọn họ giỏi dùng những lời hoa mĩ để tô vẽ cho những tội nghiệt mà mình phạm phải, suy cho cùng vẫn là thắng làm vua thua làm giặc”.
“Yêu cũng vậy thôi, tôi tin là Yêu tộc cũng không được đoàn kết, mà cũng có cạnh trạnh nội bộ”.
Hỏa Quang chân quân gật đầu, Yêu tộc thậm chí còn bài xích chủng loại nghiêm trọng hơn Nhân tộc.
“Người giết người thì khác gì người ăn người? Yêu giết yêu thì khác gì yêu ăn yêu?”
Câu hỏi vặn này của Trần Dương khiến hai yêu im lặng.
Trần Dương lại nói: “Thực ra hai vị đạo hữu hỏi tôi ý kiến về mối quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc, câu hỏi này quá rộng. Nhân tộc tôi đâu thể làm chủ, Yêu tộc cũng không phải hai vị có thể thống lĩnh được, thái độ của tôi về Yêu tộc thế nào, hai vị đạo huynh cứ nhìn ba con tiểu yêu của tôi là biết”.
“Yêu tộc đối với Nhân tộc thế nào, cũng giống như hai vị đạo huynh đối với tôi vậy”.
“Người có người tốt người xấu, yêu cũng có yêu tốt yêu xấu, không thể một gậy đánh chết tất cả người, cũng không thể một gậy đánh chết tất cả yêu. Chúng ta không thể thay đổi người khác thì hãy thay đổi bản thân, thông qua tầm ảnh hưởng của bản thân để thay đổi những người xung quanh”.
Khuê Xà chân quân và Hỏa Quang chân quân cũng tỏ vẻ tán đồng, nhìn nhau một cái rồi đồng thanh: “Được chỉ giáo rồi”.
Trần Dương mỉm cười: “Thực ra tương lai của Nhân tộc và Yêu tộc không nằm ở ông cũng không nằm ở tôi, mà ở bán yêu!”
“Bán yêu?”
Khuê Xà chân quân ngây người, nhưng nhanh chóng hiểu được ý của Trần Dương: “Điêu huynh nói có lý lắm, có lý lắm, sao tôi lại ngu xuẩn thế nhỉ? Tương lai của Nhân tộc và Yêu tộc quả thực không nằm ở chúng ta, mà là bán yêu!”
Hỏa Quang chân quân cũng có phản ứng, là sự kết hợp giữa loài người và Yêu tộc, đó chẳng phải là làm mờ ranh giới giữa hai tộc sao?
“Nghe một câu của người mà hơn 10 năm đọc sách!”
Khuê Xà chân quân vái dài dưới đất, tâm phục khẩu phục.
Trần Dương vội vàng né tránh, đỡ ông ta dậy: “Khuê Xà đạo huynh quá lời rồi”.
“Từ nay về sau, Điêu huynh chính là bạn tri kỉ của Hỏa Quang tôi”.
Hỏa Quang chân quân nói.
“Ha ha, vừa đúng ý tôi!”
Trần Dương cười lớn.
Thực ra, sở dĩ hai đại đế Yêu tộc đến Vô Cực Kiếm Tông, là vì ngoài việc Vô Cực Kiếm Tông có vô số tông chỉ, thì họ còn muốn tìm khả năng để loài người và Yêu tộc cùng tồn tại ở nơi này.
Nhưng hôm nay bọn họ đã được Trần Dương nói cho tỉnh táo.
Thực ra tương lai để Yêu tộc và Nhân tộc cùng tồn tại đã có, đó chính là bán yêu.
Một người hai yêu càng nói càng say sưa, Trần Dương kết hợp với những sáng kiến của Địa Cầu, vẽ cho hai yêu một đất nước Nhân Yêu cùng hài hòa, khiến họ kích động vô cùng.
Trần Dương không ngờ hôm nay mình chỉ thuận miệng nói vậy, mà mấy trăm năm sau, ở châu Đông Thắng đã xuất hiện một nước Nhân Yêu khổng lồ.
Ở đó, loài người, Yêu tộc và bán yêu chung sống hòa thuận, luật pháp nghiêm minh quản lý bọn họ rất chặt.
Trong đó nổi tiếng nhất chính là ba thánh đế khai quốc, một người trong số họ chính là Điêu đại đế nổi danh như cồn.
Nếu như trước đó Hỏa Quang chân quân chỉ muốn coi Trần Dương là bạn tri kỉ, thì bây giờ chính là tình bạn sống chết có nhau.
Lời của Trần Dương, câu nào câu nấy chạm đến tận đáy lòng bọn họ.
Mà mỗi ý kiến của anh đều vô cùng thực tế, ngẫm kĩ cũng thấy tính thực hành rất cao.
Một người sao có thể nghĩ ra được nhiều ý kiến xây dựng trong thời gian ngắn ngủi như vậy, điều này cho thấy anh đã sớm nghĩ qua rồi.
Đạo hữu là gì, cùng chí hợp đạo mới gọi là đạo hữu, ý kiến của Trần Dương không hẹn mà hợp ý bọn họ.
Chỉ mong lập tức cắt máu ăn thề, kết làm anh em Nhân Yêu.
“Nói hay lắm, quen được Điêu huynh đúng là vinh hạnh của Khuê Xà, sau này nếu Điêu huynh có bất cứ khó khăn gì, dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ”.
“Tôi cũng vậy!”
Hỏa Quang chân quân nói.
“Có thể làm quen với hai người anh mới là vinh hạnh của Điêu mỗ!”
Trong lúc nói chuyện đã chuyển từ đạo huynh sang hai người anh, mối quan hệ càng thân thiết hơn so với trước.
“Anh em tốt!”
Hai yêu nắm chặt tay Trần Dương, khiến ba con tiểu yêu toàn thân lạnh lẽo, chủ nhân của mình với hai đại đế chắc không phải có bí mật gì đó không thể nói với người khác đấy chứ?
Hai yêu lại ở đình viện của Trần Dương thêm mấy ngày, trước khi đi còn nhét cho ba con yêu không ít đồ, đều là những thứ mà hiện giờ bọn chúng có thể dùng đến. Đối với hai đại đế Yêu tộc thì những thứ này đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Đương nhiên là không thể thiếu việc để lại thông tin, cứ như vậy, Trần Dương đã có được tình bạn bền chặt của hai đại đế Yêu tộc.
Phù!
Cuối cũng cũng tiễn được hai người này đi.
Trần Dương thở dài, hai yêu này cũng lắm mồm thật, như hai đứa trẻ tò mò, cứ phải hỏi đến cùng.
Trần Dương sắp bị làm phiền muốn chết.
Nhưng nói tóm lại, lần này anh vẫn được hời.
Thấy Trần Dương bước tới, ba yêu ôm chặt đống đồ của mình, sợ Trần Dương cướp mất.
Trần Dương liếc chúng một cái, thôi vậy, nể mặt chúng bảo vệ mình, tha cho chúng lần này.
Trở về đình viện, Trần Dương chẳng buồn làm gì, nằm trên giường ngáy khò khò.
Đây là việc anh luôn kiên trì, bất kể thế nào, bất kể tu vi cao đến đâu, thì vẫn phải duy trì việc ngủ.
Nghe tiếng ngáy vang lên trong phòng, ba yêu thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ trở về phòng mình tu luyện.
Chớp mắt đã 1 tháng trôi qua, 1 tháng này rất êm ả, trừ hai yêu thỉnh thoảng tìm đến thì người của Vô Cực Kiếm Tông cứ như đã quên mất bọn họ.
Mấy ngày này, Trần Dương lại dùng 10 cây cỏ Kiếm Nguyên, thuận lợi lĩnh hội được bảy phần Đại Địa kiếm ý.
Bảy phần Lôi Đình kiếm ý, bảy phần Đại Địa kiếm ý, thực lực của Trần Dương lại lần nữa được nâng cao về chất lượng.
Nếu lần nữa đối đầu với Thần Âm chân quân, thì anh chỉ cần một kiếm là có thể giết được ông ta, dù ông ta đã chết từ đời nào rồi.
“Chán quá, cả ngày hết ăn lại ngủ, ngủ lại ăn!”
“Muốn tìm người đánh nhau quá!”
Thiết Đầu lăn lộn dưới đất, nó là đứa nghiện đánh nhau, bây giờ chỉ muốn xông ra ngoài tìm đại một người để đánh trận.
Quản Đồ cũng thấy chán, nhưng không nói gì cả.
Giá trị giới hạn pháp trận của Lưỡng Vạn đã mở đến 10 đẳng, linh khí trong phạm vi trăm mét vuông đều bị nó hút sạch, yêu lực của nó cũng đã tăng đến mức không thể tăng được nữa.
Đúng lúc này, Lưỡng Vạn có chút hoảng hốt: “Chủ nhân, tôi cảm thấy rồi, Lôi Kiếp… Lôi Kiếp sắp đến rồi!”
“Đừng sợ!”
Trần Dương nói.
Quản Đồ thì tỏ vẻ không dám tin, hai tháng trước, thằng nhóc này chỉ là hung thú, thế mà hai tháng sau đã sắp độ kiếp yêu hoàng rồi.
Hắn thấy miệng lưỡi đắng chát, hắn bước vào cảnh giới yêu vương đã được bốn năm năm, nhưng đến giờ còn chưa độ kiếp Hoàng thú, cũng chẳng thấy cảm ứng gì.
Trần Dương bày liền mấy chục lớp pháp trận phòng ngự, nối liền không dứt, lại thêm linh khí cực phẩm đã thưởng cho nó lúc trước, Hoàng thú kiếp hẳn không có vấn đề gì.
“Cách xa chút!”
Trần Dương dẫn hai yêu bay ra cách đó mấy chục dặm.
Hoàng thú kiếp kéo đến cũng khiến núi đón khách phủ đầy mây đen.
Trong đám mây nặng trịch, tia sét cuồn cuộn.
Đám tu sĩ Uẩn Thần cũng nhao nhao ra cửa xem, quét thần niệm ra, liền biết là thú cưng của Trần Dương đang độ kiếp.
Lập tức mất cả hứng.
Nhưng Khuê Xà chân quân và Hỏa Quang chân quân lại bay ra, bọn họ đương nhiên nhìn ra được tuổi xương của Lưỡng Vạn mới không quá 10 tuổi, lúc 10 tuổi thì bọn họ đang làm gì nhỉ?
Một người vẫn chưa khai mở linh trí, còn một người thì vẫn đào hố dưới đất.
Vậy mà Lưỡng Vạn đã sắp độ Hoàng thú kiếp rồi.
Chỉ cần độ được Hoàng thú kiếp, thì có thể lột bỏ phôi thú, chính thức trở thành một thành viên của Yêu tộc.
“Điêu huynh!”
Hai yêu bay tới.
“Chào hai người anh!”
Trần Dương gật đầu coi như chào hỏi, cũng không hàn huyên quá nhiều.
Mọi người đều dồn mắt nhìn Lưỡng Vạn.
Ở trung tâm pháp trận, Lưỡng Vạn thấy hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến mấy chục pháp trận chồng lớp mà Trần Dương đã bố trí, trong lòng nó lại không còn thấy sợ nữa.
Đạo Thiên Lôi đầu tiên đúng hẹn giáng xuống, lập tức bị pháp trận chặn lại.
Một tiếng sau, 6 đạo Thiên Lôi giáng xuống đều bị pháp trận chặn toàn bộ.
Điều này khiến hai vị yêu đế có chút kinh ngạc.
9 đạo Lôi Kiếp, hậu bối này có thiên phú đấy!
Năm đó bọn họ tuy cũng là 9 đạo Lôi Kiếp, nhưng căn cơ không tầm thường, đều đã là dị thú.
Còn Lưỡng Vạn chỉ là một con sói hoang bình thường, căn cơ thực sự là quá mức bình thường.
Cuối cùng hai yêu rút ra một kết luận, đó chính là nó đã gặp được một chủ nhân bất phàm như Trần Dương, cũng coi như là đạo vận của nó.
Nhìn mấy chục pháp trận kia là có thể biết Trần Dương quan tâm đến nó thế nào.
Có thể chặn được 6 đạo Thiên Lôi, đủ biết trình độ pháp trận của Trần Dương cũng không hề tầm thường.
Ầm!
Đạo Thiên Lôi thứ 7 giáng xuống, lần này, ba đạo pháp trận ngoài cùng lập tức bị đánh tan.
Thiên Kiếp càng về sau càng có uy lực mạnh hơn.
Đạo Thiên Lôi thứ 8 giáng xuống, pháp trận Trần Dương bố trí chỉ còn lại một đạo, đạo cuối cùng này cũng là cốt lõi của pháp trận, khả năng bảo vệ cũng mạnh hơn.
Nhưng muốn nó chặn được đạo Thiên Lôi thứ 9 thì đúng là mơ mộng hão huyền.
Nhưng đây là điều mà Lưỡng Vạn nhất định phải trải qua, anh đã giúp nó chặn được 8 đạo Thiên Lôi trước đó. Nếu đến đạo cuối cùng mà nó cũng không chịu được thì vô dụng quá.
Trần Dương trước giờ không thu nhận những kẻ vô dụng.
Lưỡng Vạn khởi động linh khí phòng ngự, biến thành chân thân.
Đạo Thiên Lôi màu tím thứ 9 giáng xuống, đạo pháp trận cuối cùng không chặn nổi 1 giây đã hoàn toàn sụp đổ.
Thiên Lôi lại đánh xuyên lớp bảo vệ của linh khí phòng ngự, cuối cùng giáng xuống người Lưỡng Vạn.
Tiếng “xẹt xẹt” vang lên, trong tia sét, hơi thở của Lưỡng Vạn ngày càng yếu đi.
Thiết Đầu và Quản Đồ cũng lo lắng gần chết.
Tuy bình thường hai yêu rất ghen tị khi Trần Dương thiên vị Lưỡng Vạn, nhưng hai đứa chúng nó đều coi Lưỡng Vạn như một cậu em.
Bình thường có việc gì là chúng lại sai khiến, Lưỡng Vạn chưa bao giờ oán than, lúc nào cũng cười ha ha chạy đi làm.
“Thằng nhãi, mày cấm không được chết đâu đấy!”
“Lưỡng Vạn, cố lên, sau này anh đây còn phải nhờ mày che chở đấy!”
Ba phút sau, tia sét tản đi.
Trong đình viện xuất hiện một cái hố lớn sâu mấy chục mét.
Ở giữa cái hố, Lưỡng Vạn đá bị sét đánh thành than.
Trần Dương cau mày, nhìn Lưỡng Vạn, Tung Địa Kim Quang vừa lóe, anh đã đến bên cái hố, lúc này đã không còn ngửi thấy chút khí tức nào của Lưỡng Vạn nữa.