Long Tế Chí Tôn

Chương 488: Tiêu diệt



Trần Dương ra hết mọi chiêu, cuối cùng phát động kiếm nguyên mới giết được nhân lúc lão không đề phòng.

Loạn Sát đạo nhân đến chết vẫn không ngờ Trần Dương chỉ là một tu sĩ nội kiếm.

Trần Dương thở hồng hộc, lấy một nắm đan dược khôi phục linh khí ra rồi dùng linh dịch hòa tan.

Đây là trận chiến vất vả nhất từ trước đến nay của Trần Dương.

Đúng là quá khó khăn.

Toàn thân anh tả tơi, thân xác bị thương, kiếm nguyên trong huyệt khiếu chỉ còn không đến một phần ba, khiến Trần Dương không còn chút cảm giác an toàn nào cả.

Nhưng cũng may là Loạn Sát đạo nhân đã chết, chết vì thói tự đại của ông ta.

Trần Dương vung tay một cái, đoạt lấy nhẫn trữ đồ và bán thần khí của Loạn Sát đạo nhân.

Cửu Sát đạo nhân ở bên cạnh đã hoảng thật sự, nếu như không có thần khí thì thực lực của Loạn Sát đạo nhân còn mạnh hơn cả ông ta.

Thế nhưng bây giờ lão ta đã bị giết.

Bị hai đại đế Yêu tộc vây đánh, ông ta đã cảm thấy lực bất tòng tâm rồi.

Bây giờ Trần Dương đã rảnh tay, bị ba người họ vây đánh, ông ta có thể chống được sao?

Nghĩ đến đây, Cửu Sát đạo nhân đã có ý bỏ chạy.

Chạy, nhất định phải chạy!

Vô Lượng đạo vận, Trùng Thủy đạo vận, Lam Hải đạo vận!

Ba đạo vận thủy chồng lớp lên nhau, uy lực bùng phát, hai yêu Khuê Xà và Hỏa Quang chỉ có thể kết hợp phòng ngự.

Nơi này sát biển, đạo vận thủy dồi dào, vốn đã hơi khắc chế bọn họ.

Lại thêm thần khí trung phẩm, uy lực lại càng tăng mạnh gấp mấy lần.

Trần Dương khôi phục được một lúc, cũng nhận ra Cửu Sát đạo nhân định bỏ chạy, mục tiêu chính lần này là ông ta, sao có thể để ông ta chạy được?

“Hai vị đạo huynh, tôi đến giúp đây!”

Trần Dương bay qua, xòe năm ngón tay ra, năm ngón tay bắn ra kiếm quang, lập tức chặn đứng đường đi của Cửu Sát đạo nhân.

Trần Dương vận dụng ngày càng thuần thục kĩ năng công pháp trong chiến đấu.

Lại thêm sự làm phiền của hai yêu đế, Trần Dương tiếp tục ra đại chiêu. Anh chỉ có hai cơ hội, nếu hai lần này không thể giết được Cửu Sát đạo nhân thì anh sẽ kiệt sức.

Kiếm nguyên trong huyệt khiếu cũng sắp khô kiệt, cần phải hồi phục, nhanh nhất cũng phải mất 6 tiếng. Tuy có linh dịch và đan dược không ngừng bổ sung, nhưng anh ra tay đã mất 7500 đạo kiếm nguyên, tốc độ sử dụng còn xa mới theo kịp tốc độ tiêu hao.

Trần Dương thầm hận trong lòng, nhất định phải mở rộng dung lượng kiếm nguyên trong huyệt khiếu mới được.

Phải nhanh chóng tu luyện thân thể, để khả năng chịu đựng của thân thể trở nên mạnh hơn nữa.

Trải qua mấy lần phát nổ liên tục, thân thể Trần Dương đã xuất hiện vết nứt, dùng tu vi Ngưng Đan để tung đòn tấn công giết được Uẩn Thần, anh có thể duy trì được lâu như vậy đã là giỏi lắm rồi.

Nếu là thể tu bình thường thì đã chết vì thân xác sụp đổ từ lâu rồi.

“Ầm ầm ầm!”

Vụ nổ chặn mất đường lui của Cửu Sát đạo nhân, Song Trùng đạo vận của ông ta cũng nhanh chóng tiêu hao.

Tiêu hao mà thần khí trung phẩm mang lại cho ông ta vượt xa tiêu hao của bản thân.

Thần khí tuy tốt, nhưng nếu chưa hoàn toàn nắm được nó thì sẽ phải tiêu hao cực nhiều.

“Hai vị đạo huynh, làm phiền phong tỏa trời đất giúp tôi!”

“Được!”

Hỏa Quang chân quân khuếch tán đạo vận ra, phong tỏa không gian trong phạm vi nghìn mét vuông, đạo vận ánh sáng chồng lớp, đạo vận hỏa tăng vọt.

Khuê Xà chân quân cũng không khoanh tay đứng nhìn, tung ra đạo vận độc ở lớp trong cùng, bị ba lớp đạo vận phong tỏa, Cửu Sát đạo nhân dù mọc cánh cũng khó thoát.

Chỉ cần hạn chế Cửu Sát đạo nhân trong một không gian, thì ông ta chả là gì với Trần Dương cả.

Phá giới!

Trần Dương phát động sức mạnh bẩm sinh của thân thể, dùng Tung Địa Kim Quang loáng một cái đã đến trước mặt Cửu Sát đạo nhân, tốc độ đó đã vượt quá phản xạ thần kinh của con người.

“Chết đi!”

Ánh sáng đỏ bắn ra, cứ thế xuyên thấu ba lớp đạo vận.

“Nổ!”

“Ầm!”

Trong khoảnh khắc tiếng nổ vang lên, Trần Dương phát động phá giới, đến bên ngoài kết giới đạo vận.

Hai lần liên tiếp phá kết giới đạo vận khiến thân thể Trần Dương phải tiêu hao cực nhiều, lập tức co lại, trong người bỗng có cảm giác trống rỗng.

Lại thêm một nắm Sinh Cơ Đan to nữa.

Thực ra anh không cần phải làm vậy, nhưng để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, anh cho ông ta một kích trí mạng.

Trong kết giới của ba lớp đạo vận, uy lực của vụ nổ không lọt ra ngoài chút nào, mà bị phong tỏa chặt ở trong.

Khi vụ nổ tan đi, Cửu Sát đạo nhân toàn thân máu thịt be bét, tay cầm Hải Vương Kích điên cuồng phun máu tươi.

Nếu không nhờ Hải Vương Kích bảo vệ thì ông ta đã chết trong vụ nổ vừa nãy rồi.

Lúc này ông ta đã khô kiệt đạo vận và pháp lực, thân thể bị thương, trong ba lớp đạo vận, ông ta dù chắp cánh cũng khó thoát.

“Rốt cuộc các người là ai?”

Cửu Sát đạo nhân chắc chắn mình không quen biết bọn họ.

Trần Dương cười lạnh lùng nói ra tên một người, Cửu Sát tỏ vẻ không dám tin: “Mày… mày là đệ tử của ông ta?”

Trần Dương cũng không giải thích, xòe năm ngón tay ra, kiếm quang bắn ra, Cửu Sát lập tức bỏ mạng!

Cửu Sát đã chết thẳng cẳng, thậm chí một đốm linh quang cũng bị hai yêu đế liên kết dập tắt.

Đến cơ hội đầu thai cũng chẳng còn.

“Cảm ơn hai vị đạo huynh!”

Trần Dương cầm Hải Vương Kích trong tay, lại đoạt lấy nhẫn trữ đồ của Cửu Sát đạo nhân, còn trong mắt hai đại đế thì chẳng có chút thèm muốn nào.

Đầu tiên, thần khí này không phù hợp với thuộc tính của họ, thứ hai, bọn họ đều có thần khí của riêng mình.

Lúc Yêu tộc trở thành Nguyên Thần, hầu hết đều sẽ tự tế luyện pháp bảo, vậy nên bọn họ đều có pháp bảo của riêng mình, hơn nữa… còn là thần khí.

Thứ ba, lần này bọn họ đến để giúp đỡ, người tấn công chính vẫn là Trần Dương.

Không thấy bọn họ còn chẳng lấy pháp bảo của mình ra sao?

Hai đại đế Yêu tộc vốn là cường giả trong số các yêu đế, lại là dị thú hoang dã, vờn với Cửu Sát chẳng phải là chuyện gì khó khăn.

“Điêu huynh thần thông, dùng cảnh giới Nguyên Thần để đánh bại Uẩn Thần vốn đã là truyền kỳ, lần này lại một mình giết được Uẩn Thần trung kỳ, chắc chắn sẽ có vị trí trong số các cường giả”.

Khuê Xà chân quân tỏ vẻ tôn kính.

Thực ra bọn họ cũng đang đầu tư, kết bạn với Trần Dương là việc chính xác nhất mà bọn họ làm, nếu ngày nào đó Trần Dương lên làm Uẩn Thần thì chắc chắn có thể bảo vệ được Nạp Hải Tông.

Thậm chí… cũng có thể lên đến Hóa Thần ấy chứ, đến lúc ấy, danh tiếng của Nạp Hải Tông sẽ vang khắp cả biển Vô Ngần.

Hỏa Quang chân quân nói: “Điêu huynh đã tiêu hao quá nhiều, hãy nhanh chóng khôi phục đi, hai anh em chúng tôi sẽ bảo vệ cậu”.

Dứt lời, hai yêu bày bố pháp trận, bảo vệ Trần Dương.

Trần Dương cũng không từ chối, lập tức bắt đầu khôi phục bản thân.

Trần Dương có thân thể mạnh mẽ, Sinh Cơ Đan bình thường chỉ như muối bỏ biển, vậy nên anh dứt khoát dùng luôn thánh dược. Tuy làm vậy sẽ lãng phí rất nhiều Dược Lực, nhưng anh cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Anh lấy ra 10 nghìn nguyên thạch cực phẩm, đập vụn, linh khí tinh túy tràn ngập không gian, Trần Dương hít lấy hít để linh khí vào trong bụng.

Hai yêu nhìn mà trố mắt, dùng 10 nghìn nguyên thạch cực phẩm để khôi phục, rốt cuộc dung lượng huyệt khiếu của Trần Dương lớn đến mức nào chứ?

Huyệt khiếu thần phầm, chắc chắn là huyệt khiếu thần phẩm thì mới có thể giúp Trần Dương chống đỡ được lâu như vậy.

Thảo nào Trần Dương có thể dùng cảnh giới Nguyên Thần để đánh bại Uẩn Thần.

6 tiếng sau, pháp lực của Trần Dương đã khôi phục được tám phần, thân thể cũng khôi phục được bảy phần, thần niệm cũng bị tổn thương trong trận chiến, cần chút thời gian mới khôi phục được.

“Cảm ơn hai vị đạo huynh!”

Trần Dương chia chiếc nhẫn trữ đồ của Cửu Sát đạo nhân làm đôi, đưa cho Khuê Xà và Hỏa Quang.

“Đây là chút lòng thành của tôi”.

Nào ngờ Khuê Xà chân quân lập tức biến sắc: “Điêu huynh khinh thường tôi sao?”

“Giúp đỡ anh em nhà mình mà còn cần thù lao sao? Nói ra người ta cười cho chết mất!”

Hỏa Quang chân quân nói: “Hai anh em tôi nợ Điêu huynh quá nhiều, lần này cũng chỉ cầm chân giúp, tuyệt đối không thể nhận được”.

Trần Dương cảm động lắm, bèn nói: “Nếu không có hai vị đạo huynh giúp đỡ thì hôm nay có lẽ tôi đã phải bỏ mạng ở đây rồi”.

“Hai vị đạo huynh đừng từ chối, Nạp Hải Tông rồi sẽ phát triển hưng thịnh, lũ trẻ kia tu luyện kiểu gì chẳng cần đến tài nguyên? Hơn nữa, chúng ta chiêu mộ cường giả cũng phải bỏ ra bảo bối và vật tư đúng không?”

Hai yêu nhìn nhau, sau đó vái dài: “Điêu huynh suy nghĩ chu đáo, chúng tôi đúng là không theo kịp!”

“Hai vị đạo huynh làm gì vậy?”

Trần Dương cười khổ: “Nạp Hải Tông muốn thành công thì một mình tôi sao đủ sức, tôi chỉ cung cấp được chút vật tư, việc chiêu mộ sau này vẫn phải nhờ vào hai đạo huynh, chứ tôi cũng không giúp được gì nữa”.

Trần Dương biết rất rõ, danh tiếng của anh còn nhỏ, cũng không quen biết được mấy cường giả, biết đi đâu tuyển người chứ?

Nhiệm vụ này chắc chắn là rơi vào tay hai đại đế Yêu tộc rồi.

Anh đã nói đến nước này thì hai yêu cũng không tiện từ chối, bèn nhận chiếc nhẫn, vật tư bên trong khiến bọn họ càng bội phục Trần Dương hơn.

Các loại đồ quý hiếm, thậm chí còn có không ít nguyên thạch thần phẩm, trong đó rất nhiều đồ đến bọn họ cũng phải thèm thuồng.

Từ đây có thể thấy Trần Dương vẫn chưa lấy gì, mà cứ thế chia đôi mọi thứ trong nhẫn, cũng tránh khiến hai người họ nảy sinh khoảng cách.

Thấy bọn họ đã nhận, Trần Dương lấy Lang Nha Bảng ra.

Anh gọi Mạc Sát ra, rồi xóa ấn ký linh hồn của mình trên Lang Nha Bảng đi: “Mạc Sát, con hãy giữ Lang Nha Bảng này cẩn thận”.

Mạc Sát lắc đầu: “Mạc Sát không thể nhận được, mẹ đã đưa vũ khí cho sư phụ thì nó chính là của sư phụ”.

“Đồ ngốc, lẽ nào ta không thể ban cho con sao?”

“Sư phụ còn phải tu luyện, không thể lúc nào cũng mang theo bọn họ bên người được, con nhận Lang Nha Bảng rồi theo hai sư bá về sơn môn trước, chờ ta trở về. Con hãy chăm sóc họ cho tốt, con có biết gánh nặng trên vai mình không?”

Mạc Sát gật đầu: “Mạc Sát hiểu ạ!”

Chờ Mạc Sát để lại ấn ký linh hồn của mình trên Lang Nha Bảng xong, Trần Dương lại nói với Khuê Xà và Hỏa Quang: “Những công việc trù bị thời gian đầu của tông môn thì làm phiền hai đạo huynh vậy”.

“Điêu huynh đi thong thả, có chuyện gì cứ truyền âm là được”.

Hai yêu nói xong liền dẫn Mạc Sát rời đi.

Nơi này không tiện ở lâu, phải mau đi thôi.

Trần Dương cũng không dám ở lại đây lâu, trận chiến vừa rồi có thanh thế quá lớn, ai mà biết sẽ thu hút cường giả nào đến chứ.

Dù sao chuyện chim sẻ bắt ve, bọ ngựa rình sau đã quá thường gặp ở hải vực Hoảng Loạn rồi.

Anh dùng Tung Địa Kim Quang, rời khỏi đảo Loạn Sát.

Anh vừa rời đi thì một lão ma già cả xuất hiện bên trên hố sụt.

“Ha ha, chạy nhanh thật, lần này đến muộn mất rồi”.

Tuy nói vậy, nhưng lão ta vẫn phải kinh ngạc, vì lão ta đã cảm nhận được ít nhất bốn Uẩn Thần ở đây.

Cũng tức là vừa rồi có bốn Uẩn Thần hỗn chiến ở đây, khiến đảo Loạn Sát thành ra thế này?

Cả đảo Loạn Sát đã bị đánh sập một nửa, chiếc hố sụt khổng lồ, nước biển tràn vào, đạo vận còn lưu lại biến nơi này trở thành đất chết.

Mấy chục năm sau, nơi này sẽ trở thành một sân chơi thám hiểm của hải vực Hoảng Loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.