Long Tế Chí Tôn

Chương 489: Hải Vương Kích



Sau khi rời khỏi đảo Loạn Sát, Trần Dương đến một hòn đảo nhỏ không người cách đó nghìn dặm. Anh làm một sơn động, dùng pháp trận che giấu hòn đảo, rồi chìm xuống đáy biển, như vậy mới có thể yên tâm hoàn toàn được.

Trần Dương vừa khôi phục vừa luyện chế đan dược thần phẩm, Hồi Xuân Đan!

Anh có hết mọi dược liệu cần thiết.

Cùng với thần niệm tăng lên, tay nghề luyện đan của Trần Dương cũng ngày càng ổn định.

Việc dung hòa linh khí cũng ngày càng thành thạo.

Một mẻ Hồi Xuân Đan chỉ được ba viên, mỗi viên đều có chín đường vân mây.

Sinh lực chứa trong mỗi viên gấp 100 lần Sinh Cơ Đan, chỉ cần anh còn một hơi thở thì nó cũng có thể cứu sống, tuyệt đối là thần đan có thể khởi tử hồi sinh.

Vừa nuốt một viên vào bụng, Dược Lực đã lan khắp tứ chi, sức mạnh thân thể tiêu hao lúc phá giới cũng được lấp đầy trong chớp mắt.

Anh như quả bóng được bơm hơi, lập tức phình lên.

Sinh lực tản ra vẫn đang khôi phục thân xác bị tổn thương, đến nguyên thần khô kiệt cũng trở nên tràn trề.

Dược Lực tốt lắm, có Hồi Xuân Đan thì anh có thể giải quyết được di chứng sau khi phá giới rồi.

Thần niệm bị tổn thương thì Trần Dương cũng có cách.

Công thức luyện đan trung đẳng cấp Thần, Tạo Hóa Đan!

Là thần đan hàng đầu để tu bổ nguyên thần, thần niệm.

Trần Dương đã chuẩn bị sẵn những dược liệu này, liền lập tức bắt đầu luyện đan.

Luyện đan, luyện khí thực ra cũng có thể rèn luyện thần niệm, nhưng thần niệm của Trần Dương quá mạnh mẽ, nên không nhìn rõ việc nó tăng lên, nhưng quả thực nó vẫn đang không ngừng trở nên mạnh hơn.

Dưới đáy biển mấy trăm mét, Thiên Lôi ầm ầm, không biết đã đánh chết bao nhiêu con hải yêu bơi qua lại.

Bởi vì có pháp trận, bọn chúng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dần dần chỗ này liền trở thành vùng đất cấm của hải yêu.

Quá trình luyện Tạo Hóa Đan rất lâu, mất tròn một ngày một đêm, nhưng hiệu quả đương nhiên rất tốt, bù đắp được tổn thương của thần niệm, thậm chí còn khiến nó có vẻ lớn mạnh hơn.

Điều khiến Trần Dương kinh ngạc nhất là nguyên thần còn lớn mạnh hơn trước ba phần.

Hiện giờ nguyên thần đã trở thành vấn đề đau đầu nhất của Trần Dương.

Bởi vì bị lục địa Thần Ma hạn chế, nguyên thần của anh không thể phát huy thực lực mạnh mẽ vốn có, anh thậm chí còn nghĩ lúc mạng khiếu thăng cấp lên tổ khiếu thì liệu anh có thêm một nguyên thần nữa hay không?

Nguyên thần dư ra này phải làm sao?

Đặt ở đâu đây?

Hay là nghĩ cách luyện một phân thân, chia nguyên thần này cho nó?

Nhưng cũng vô ích, bản chất của nguyên thần vẫn không đổi.

Thôi vậy, nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi đến đâu tính đến đó.

Trần Dương quyết định sẽ nâng cao sức chiến đấu của mình lên cực hạn trước khi thăng cấp lên Nguyên Thần.

Lại ở dưới đáy biển thêm nửa tháng, Trần Dương đã luyện được một đống đan dược thần phẩm để phòng khi dùng đến.

Cẩn thận chút thì có làm sao?

Chỉ cần có thể sống sót thì cẩn thận cũng không có gì đáng xấu hổ.

Giống như pháp tu kia, lúc chiến đấu còn đắp mười mấy cái thuẫn lên người, anh có thể nói hắn vô liêm sỉ sao?

Trần Dương thu đan hỏa lại, trong tay xuất hiện một thanh trường đao đỏ thẫm, thân đao có huyết văn đỏ chói, vừa vào tay anh, một luồng sát ý ngang ngược đã tràn ra mãnh liệt.

Đây chính là bán thần khí của Loạn Sát đạo nhân, Thần Huyết Đao.

Không biết thanh đao này đã chém giết bao nhiêu người, sát khí rất nặng.

Trước kia anh đều dùng Xích Huyết để chế trụ, bây giờ vừa thả ra, nó bắt đầu trở nên phấn khích.

Bán thần khí có linh, bây giờ Loạn Sát đã chết, nó trở thành vật vô chủ, thoát khỏi khống chế, khí linh cuồng bạo thậm chí muốn tự tu luyện hóa hình.

Ở đại lục Thần Ma, binh khí có linh cũng có thể tu luyện, thậm chí có tu sĩ còn tu luyện pháp bảo bản mệnh của mình thành hóa thân, tuy không bằng phân thân, nhưng sức chiến đấu cũng không tệ.

Điều quan trọng nhất là bọn chúng có quan niệm tự chủ, còn có thể phát huy công hiệu của vũ khí.

Thần Huyết Đao được ba đạo vận tiêm nhiễm lâu năm, ít nhiều mang theo chút đạo vận, trên thực tế, nó sắp đột phá giới hạn bán thần khí. Đây cũng là lý do tại sao Trần Dương giữ lại nó.

Đó là Loạn Sát đạo nhân nói, Xích Huyết là kiếm giết chóc, anh nghĩ Loạn Sát đạo nhân tu luyện Sát Lục đạo vận, chắc chắn rất quen thuộc với loại đạo vận này.

Vậy nên anh nảy ra một suy đoán rất táo bạo, đó là Xích Huyết lĩnh hội Sát Lục đạo vận.

“Tao biết mày có ý thức tự chủ, hoặc là mày bỏ không gian khí linh, nhận phong ấn linh hồn của tao, hoặc là bị hủy diệt!”

“Ầm!”

Sát khí mạnh mẽ tràn từ Thần Huyết Đao ra, cũng may Trần Dương đặt Xích Huyết ở bên cạnh, nếu không đã bị thương rồi.

“Chưa chết bao giờ à? Muốn chết đến thế cơ?”

Trần Dương cười lạnh lùng, giơ một ngón tay ra, sau một trận chiến, thân thể Trần Dương lại trở nên mạnh hơn, một ngón tay của anh hiện giờ có thể chịu được 1700 đạo kiếm nguyên, nén lại cũng có thể chịu được 800 đạo.

Lôi Đình kiếm ý quấn quanh ngón tay, bất kể đối thủ có pháp bảo gì thì sấm sét cũng là thứ mà bọn họ sợ nhất, cũng có thể làm tổn thương bản nguyên của họ.

“Vèo!”

Kiếm quang lóe lên hồ quang bắn ra.

Trần Dương không hề nương tay, anh chỉ cảm thấy dùng Thần Huyết Đao chắc hẳn rất thuận tay, nhưng nếu nó không chịu thì chỉ đành hủy diệt nó vậy.

Món pháp bảo tiếp theo sẽ càng ngoan hơn!

Kiếm quang chém nát khu vực sát khí của Thần Huyết Đao, chút đạo vận yếu ớt kia không đủ để nó tự bảo vệ mình.

“Ầm!”

Kiếm quang chém lên thân đao, làm mẻ một miếng.

“Cứng quá nhỉ!”

Trần Dương cười lạnh lùng, ngưng tụ 5000 đạo kiếm nguyên, nén lại, vờn quanh kiếm ý.

Lần này thì Thần Huyết Đao đã sợ thật, tuy nó sinh ra từ giết chóc, nhưng không có nghĩa nó muốn bị hủy diệt.

“Vù vù!”

Thân đao run lên, phát ra tiếng ai oán.

“Còn tưởng mày khí phách lắm cơ, không ngờ cũng là đồ tham sống sợ chết, sớm biết vậy có phải tốt hơn không? Hèn hạ!”

Trần Dương thu tay lại, thần niệm dễ dàng chui vào không gian khí linh của Thần Huyết Đao.

Đó là một khí linh trong mắt tràn ngập sát ý, ngang ngược bất kham, nhưng bị cái chết đe dọa nên đành phải khuất phục.

Trần Dương không gặp bất cứ trở ngại nào, dễ dàng phong ấn thần hồn của anh lên đó.

Ánh mắt khí linh kia nhìn Trần Dương cũng thay đổi, sau khi nhận chủ tuy nó không lập tức trở nên ôn hòa, nhưng sát ý trong mắt đã rút đi, chỉ là trở nên hơi lạnh nhạt.

Nhưng Trần Dương thông qua phản hồi của khí linh cũng biết được tác dụng kỳ diệu của Thần Huyết Đao.

Thanh đao này về mặt bản chất cũng hơi giống với Thích Tần.

Khát máu, có thể tích lũy huyết khí để tu bổ thân đao, khả năng giết chóc cũng vô cùng mạnh mẽ, dưới sự tác động của sát khí, nó thậm chí có thể vấy bẩn nguyên thần và thần niệm.

Chỉ đáng tiếc nó mãi chưa hoàn thành bước đó thì đã không theo kịp bước chân của Loạn Sát đạo nhân, đa phần ông ta chỉ coi nó là nơi chứa đạo vận.

Không tệ, thanh Thần Huyết Đao này đi theo Trần Dương thì sớm muộn gì cũng trở thành thần khí.

Có Thần Huyết Đao rồi thì Trần Dương không cần phải động tý là lấy Xích Huyết ra nữa, phong cách làm việc phô trương đó tuy rất ngầu, nhưng không hợp với tính anh.

Tuy bán thần khí không tệ, nhưng còn kém xa thần khí, cũng không được chú ý lắm.

Nếu bạn bảo Trần Dương luyện kiếm chứ không phải đao thì có làm sao?

Có thể chém người là được rồi.

Lấy Xích Huyết làm con át chủ bài thì tốt hơn.

Hơn nữa, Kiếm Đan trong tổ khiếu đã dung hòa với phôi kiếm, có lực sát thương không tầm thường, tuy bản thân nó uy lực không mạnh, nhưng dưới sự trợ giúp của kiếm nguyên và kiếm ý, chẳng phải vẫn có thể giết được Loạn Sát đạo nhân là Uẩn Thần trung kỳ sao?

Tính như vậy thì Trần Dương lại có thêm một con át chủ bài nữa rồi.

Hư hư thực thực, thực thực hư hư, vĩnh viễn không được để người khác biết anh có bao nhiêu con át chủ bài, thì mới có thể phát huy được hiệu quả bất ngờ trong chiến đấu.

Trần Dương đặt Thần Huyết Đao sang bên cạnh, rồi lấy Hải Vương Kích ra.

Đây là thần khí trung phẩm kinh điển kia.

Điều khiến Trần Dương hưng phấn là mẹ của Mạc Sát cũng nói với anh cách tế luyện thần khí trung phẩm.

Lẽ nào cô ta đoán được anh sẽ đến xử lý Cửu Sát đạo nhân sao?

Hóa ra, năm đó sau khi có được món thần khí này, bố Mạc Sát đã luyện một đốm linh quang của mình vào trong thần khí.

Chuyện này thì Cửu Sát đạo nhân không biết, đây cũng là nguyên nhân chính khiến ông ta mãi không thể khiến Hải Kích Vương nhận chủ.

Dùng cách mà mẹ Mạc Sát dạy để tế luyện, anh nhanh chóng đến được không gian thần khí.

Đó là một vùng biển mênh mông, gần như không thấy bờ.

“Lang Tà chân quân, ông có muốn biết tin của Mạc Như không?”

Trần Dương hét liền ba tiếng, đúng lúc anh tưởng cách này có sai sót gì, thì một đạo linh quang lóe tới, biến thành một người đàn ông trung niên nho nhã.

“Cậu là ai? Tại sao lại biết tên vợ tôi?”

Ánh mắt ông ta tỏ vẻ đề phòng, nhưng lúc này ông ta chỉ là một đốm linh quang, cũng không phát huy được uy lực của thần khí.

Nhưng có thể nhìn ra được bây giờ ông ta rất yếu, hình người biến thành dường như thổi cái là bay.

“Tôi tên là Trần Dương, được Mạc Như nhờ vả nói với ông vài câu!”

“Câu đầu tiên, em đi trước nhé, con thì giao cho Trần Dương thượng tôn, nhận anh ấy làm thầy!”

“Câu thứ hai, anh yên tâm, em đến chết cũng không phản bội anh, bọn chúng đã rút nguyên thần của em, làm tan rã thần niệm của em, nhưng vẫn không thể khiến em khuất phục”.

“Câu thứ ba, nếu có kiếp sau, em vẫn muốn ở bên anh, có thể gặp được anh, kiếp này em không còn gì hối hận!”

Sắc mặt Lang Tà chân quân khó đoán, dường như không tin những lời Trần Dương nói: “Cậu là chó săn Cửu Sát cử tới à?”

Trần Dương cũng chẳng thèm nói nhiều, lập tức dùng lưu ảnh thạch phát cho ông ấy xem lại sự tình.

Lang Tà chân quân im lặng một lúc lâu, cuối cùng vái dài với Trần Dương: “Cảm ơn đạo huynh, Lang Tà tôi nợ cậu quá nhiều, chẳng có gì báo đáp. Thần khí này chẳng ích gì với tôi, xin dâng cho đạo huynh, hi vọng đạo huynh hãy đối xử tốt với con trai tôi!”

Ông ấy nói xong liền chủ động gọi khí linh tới, giải trừ khế ước linh hồn, đốm linh quang cũng biến mất khỏi không gian khí linh.

“Mạc Như, có thể gặp được em cũng là điều may mắn nhất của anh kiếp này, Lang Tà anh xin thề, dù lên thiên đường hay xuống địa ngục, kiếp sau anh cũng phải tìm được em!”

Khoảnh khắc linh quang bước vào luân hồi liền thốt lên lời thề, ông ấy sợ mình quên mất Mạc Như, nhưng với ảnh hưởng lặng lẽ của lời thề, cho dù kiếp sau ông ta đi trên con đường tu luyện thì cũng sẽ tìm hiểu đến tận cùng gốc rễ.

Trần Dương cũng thở dài.

Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết?

Lang Tà chân quân dùng cách này là muốn tìm lại người vợ yêu của mình, đúng là đáng ca ngợi.

Khí linh của Hải Vương Kích rất ngoan ngoãn, không hề có tia sát ý nào.

Trần Dương dễ dàng lập khế ước linh hồn với nó.

Cửu Sát đạo nhân trăm tính nghìn toán, hao phí tất cả, cuối cùng lại hời cho Trần Dương.

Khoảnh khắc nắm được Hải Vương Kích, Trần Dương đã biết được công dụng của nó.

Ngoài ba loại đạo vận thủy, nó còn có khả năng điều khiển dòng chảy, hình thành lốc xoáy, thậm chí hiệu lệnh hải yêu.

Hiệu lệnh hải yêu thì khủng khiếp cỡ nào chứ!

Chỉ với khả năng này của nó thì Trần Dương đã hời lớn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.