Viên Bất Hối trong lòng vẫn nhớ mẹ, ngày hôm nay, cậu bé tìm đến Trần Dương: “Bố, chúng ta về tìm mẹ được không?”
Trần Dương cũng không từ chối, ôm Viên Bất Hối ra khỏi kiếm giới.
Ở trong kiếm giới nửa năm, nhưng thế giới bên ngoài mới được 18 ngày.
Trong 18 ngày ngắn ngủi, cơ thể Viên Bất Hối đã khỏe mạnh như một con nghé.
Thần quang trong mắt tỏa ra, sức mạnh toàn thân lên đến hơn 500 nghìn cân.
“Việc gì nên đến rồi cũng phải đến, đến lúc kết thúc rồi”.
Trần Dương thầm nói.
Nhưng anh cũng không sốt ruột, dọc đường đưa Viên Bất Hối du sơn ngoạn thủy.
Bố mẹ là người thầy tốt nhất của con cái, câu nói này chẳng sai chút nào.
Phong cách làm việc và ăn nói của cậu bé ngày càng giống Trần Dương, cậu bé cũng trở nên tự tin hơn.
…
Cùng lúc đó, trong nhà họ Viên ở thị trấn nhỏ vô danh.
Nửa tháng trước, Viên Nhân Kiệt một mình đấu với Viên Thiên Cương và Diêm Đồ giành chiến thắng, trở thành gia chủ được nhà họ Viên tin tưởng.
Việc đầu tiên Viên Nhân Kiệt làm sau khi lên chức chính là thay đổi họ Nguyên của mình thành họ Viên.
Bọn họ là nhà họ Viên chứ không phải nhà họ Nguyên.
Chuyện này khiến mọi người nhà họ Viên cảm thấy Viên Thiên Cương quá mức tham sống sợ chết.
Chuyện thứ hai chính là liên hôn với nhà họ Vương là gia tộc tu hành hàng đầu ở trấn Hòa Bình kế bên.
Người liên hôn đương nhiên là Viên Tuyết Phi.
Con trai trưởng nhà họ Vương kia là một thằng ngốc, cũng không chê Viên Tuyết Phi từng sinh con, là người đã một đời chồng.
“Con nhãi này vẫn chưa đồng ý sao?”
“Vâng, cô ta và nha đầu Ngọc Khiết đã tuyệt thực 1 tuần rồi ạ”.
Đệ tử nhà họ Viên trông giữ ngoài cửa nói.
“Hừ, tưởng làm vậy là có thể chống lại ý tôi chắc?”
Viên Nhân Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, hét với bên trong: “Viên Tuyết Phi, cô chưa chồng đã chửa, khiến tổ tiên nhà họ Viên mất hết mặt mũi, liên hôn với nhà họ Vương là con đường duy nhất của cô, lát nữa nhà họ Vương sẽ tới đón dâu. Nếu cô dám phản kháng, Viên Thiên Cương có thể sống hay không cũng khó nói đấy!”
Hắn vừa dứt lời, trong phòng vang lên một tiếng kêu sợ hãi, sau đó cửa phòng mở ra, Viên Tuyết Phi yếu ớt vịn vào cửa: “Đồ súc sinh, rốt cuộc anh đã làm gì bố tôi?”
“Cuối cùng cô cũng ra rồi hả?”
Viên Nhân Kiệt cười lạnh lùng bước tới, tát cho Viên Tuyết Phi một cái, trên khuôn mặt cô ấy lập tức hằn lên một dấu bàn tay đỏ chót, khóe miệng rướm máu: “Con khốn, nếu không phải cô có mấy phần nhan sắc thì tôi đã cho người đánh chết cô từ lâu rồi, đồ hạ tiện, đồ dâm phụ vô liêm sỉ!”
“Tiểu thư…”
Ngọc Khiết khóc lóc lao ra đỡ Viên Tuyết Phi dậy.
“Đồ tiện tì cô cũng trung thành đấy, bản gia chủ đang thiếu một nha đầu làm ấm giường, tôi thấy cô cũng không tệ, so với việc để thằng ngốc nhà họ Vương được hời thì thà giữ lại, cũng coi như tận dụng đồ vô dụng”.
Hắn vừa dứt lời, hai người đàn ông nhà họ Viên xông từ phía sau tới, muốn tách hai người ra.
“Bốp bốp bốp!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kêu đau của đám đệ tử nhà họ Viên.
“Mẹ!”
Một giọng nói non nớt vang lên.
Giọng nói này không phải của ai khác mà chính là Viên Bất Hối, là giọng nói mà Viên Tuyết Phi ngày nhớ đêm mong.
“Là Bất Hối, Bất Hối trở về rồi!”
Viên Tuyết Phi vừa mừng vừa sợ, mừng là vì Viên Bất Hối đã trở về, sợ là vì bây giờ bố cô ấy đã mất quyền chấp chưởng, bây giờ cậu bé trở về chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?
“Bốp bốp bốp!”
“A a a!”
Tiếng kêu thảm thiết ngày càng gần, sau đó một cậu bé tức giận xuất hiện ở chỗ ngoặt, nhìn thấy mẹ mình và dì Ngọc Khiết ngã dưới đất, cậu bé lập tức nổi giận đùng đùng.
“Mẹ!”
“Tiểu thư, là tiểu thiếu gia, là tiểu thiếu gia trở về!”
Ngọc Khiết kêu lên.
Viên Nhân Kiệt cũng vô cùng tức giận: “Các người vô dụng thế hả? Đến một thằng oắt con cũng không ngăn lại được!”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng hắn cũng rất kinh ngạc, nghe nói lão già kia đã bỏ một số tiền lớn đưa Viên Bất Hối đến Thổ Linh Tông, nếu vậy thì bây giờ thằng oắt này chính là đệ tử của Thổ Linh Tông.
Cho dù chỉ là đệ tử ngoại môn thì hắn cũng phải ứng phó cẩn thận.
Viên Nhân Kiệt nhìn Viên Bất Hối nói: “Mày không ở Thổ Linh Tông chăm chỉ tu luyện, chạy về làm cái gì?”
“Là ông đánh mẹ tôi phải không?”
Viên Bất Hối nhìn thấy dấu tay đỏ chót trên mặt Viên Tuyết Phi, lập tức nổi giận: “Đồ khốn kiếp này, ông dám đánh mẹ tôi!”
“Láo toét, mày ăn nói với bác mày thế à?”
Viên Nhân Kiệt sợ Viên Bất Hối đến cùng với trưởng bối sư môn, nhưng nhìn quanh mà chẳng thấy một người nào.
“Tôi phỉ nhổ, tôi không có bác nào như ông cả!”
“Sư phụ mày đâu? Ông ta dạy mày thế à?”
“Tôi không có sư phụ!”
Viên Bất Hối đáp trả.
Không có sư phụ?
“Lẽ nào mày bị đuổi khỏi sư môn rồi?”
Viên Nhân Kiệt hỏi xong, thấy Viên Bất Hối không nói gì liền biết mình đã đoán đúng.
“Giỏi lắm thằng oắt này, nhà họ Viên bỏ bao nhiêu tài nguyên đưa mày vào Thổ Linh Tông, vậy mà mày lại bị đuổi khỏi sư môn, hôm nay tao phải trừng phạt mày!”
Dứt lời, hắn giơ bàn tay lên định tát.
Thằng oắt này trời sinh rất khỏe, thiên tư hơn người, ai mà biết nửa năm nay nó ở Thổ Linh Tông đã tu luyện được pháp thuật lợi hại gì.
Nhìn vóc dáng khỏe mạnh như một con nghé của nó là biết nó đã mạnh hơn cả trước kia rồi.
“Đừng… đừng mà!”
Viên Tuyết Phi gào lên: “Bất Hối mau chạy đi, con không phải đối thủ của hắn đâu!”
“Mẹ, không đánh sao mà biết được”.
“Chấn Đãng Quyền!”
Viên Bất Hối vung một quyền, sức mạnh khổng lồ 500 nghìn cân tạt tới.
“Bốp!”
Mười mấy quyền đồng thời đánh vào một chỗ, nhằm vào bàn tay của Viên Nhân Kiệt.
“Rắc rắc rắc!”
Trong chớp mắt, xương bàn tay lập tức bị sức mạnh khổng lồ làm cho vỡ nát.
Không những vậy, lực xung kích mạnh mẽ còn lan về phía khuỷu tay, cổ tay.
Chỉ một đòn đã khiến tay phải Viên Nhân Kiệt bị phế, cả người bay ra ngoài.
Cảnh tượng bất ngờ khiến tất cả mọi người đều ngây ra.
Viên Tuyết Phi cũng nín khóc, Ngọc Khiết ở bên cạnh thì sững sờ.
“Dám làm mẹ tôi bị thương, tôi sẽ lấy mạng ông!”
“Ngũ Hành kiếm đạo, chém!”
Mấy trăm đạo kiếm quang ngũ hành ngưng tụ trong lòng bàn tay.
“Vèo!”
Kiếm quang cực nhanh quét tới.
Viên Nhân Kiệt thậm chí còn không có cơ hội phản kháng đã bị một kiếm chém chết.
Sức mạnh của năm loại kiếm thai, cộng với sức mạnh của Vô Danh Kiếm Quyết, Viên Nhân Kiệt mới chỉ là Ngưng Đan trung kỳ sao có thể là đối thủ được.
Giết Viên Nhân Kiệt xong, trong lòng Viên Bất Hối không có bất cứ gợn sóng nào, những ngày ở cùng với Trần Dương, cậu bé cũng đã làm không ít chuyện hành hiệp trượng nghĩa, bàn tay cũng đã dính máu.
“Mẹ!”
Viên Bất Hối vội vàng chạy tới, ôm lấy Viên Tuyết Phi.
“Bất Hối, con trai mẹ…”
Viên Tuyết Phi ôm lấy cậu bé, nước mắt lưng tròng, Ngọc Khiết cũng mừng phát khóc.
Tiểu thiếu gia đến Thổ Linh Tông một chuyến mà đã trở nên lợi hại như vậy.
Ôm nhau khóc một lúc, Viên Tuyết Phi định thần lại: “Một mình con về kiểu gì vậy? Lẽ nào con đã đột phá Ngưng Đan rồi sao?”
“Không phải đâu mẹ, con…”
Viên Bất Hối đang định nói con về cùng bố, thì bên ngoài đã vang lên tiếng chiêng trống.
“Người nhà họ Viên đâu? Chết đâu hết rồi, chúng tôi đến đón dâu đây!”
Một người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa, phía sau còn có mấy trăm người. Một thằng ngốc mặc đồ chú rể, nước mũi ròng ròng đứng bên cạnh kiệu hoa cười ngu: “Tôi lấy vợ rồi, tôi lấy vợ rồi…”
Cảnh tượng này thu hút rất nhiều người dân dừng chân đứng xem, ai nấy chỉ chỉ trỏ trỏ.
Người đàn ông đến đón dâu cau mày, vô cùng khó chịu: “Có chuyện gì vậy? Sao mãi không có ai ra đón thế?”
“Cậu vào trong xem thế nào!”
“Vâng, thưa cậu hai!”
Một người hầu chạy vào trong, chờ mãi mà vẫn không thấy người hầu kia ra.
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Vương Đằng Chí: “Đi, tất cả cùng vào!”
Đội ngũ đón dâu bước vào cửa nhà họ Viên liền phát hiện người nhà họ Viên đang nằm la liệt dưới đất rên rỉ, người hầu mà hắn bảo vào cũng đã bị đánh ngất từ đời nào.
Trong đại sảnh, Viên Thiên Cương, Diêm Đồ cũng đã được Viên Bất Hối cứu ra.
Hai người che ba người Viên Tuyết Phi ở phía sau, trong tay lăm lăm binh khí, nhưng không nói gì, chỉ nhìn hắn với vẻ mặt tức giận.
Vương Đằng Chí nhìn thấy hai người họ cũng kinh ngạc: “Sao hai người lại ở đây?”
“Tôi biết rồi, tên vô dụng Viên Nhân Kiệt này đúng là chẳng được tích sự gì, thế mà cũng để các ông trốn ra được!”
Hóa ra Viên Nhân Kiệt và nhà họ Vương cấu kết với nhau, cùng liên thủ đánh bại Viên Thiên Cương và Diêm Đồ.
Lúc đó Vương Đằng Chí cũng có mặt.
“Hôm nay tôi đến để đón dâu, giao người ra đây thì tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không…”
“Nếu không thì sao nào?”
Viên Bất Hối bước từ phía sau ra, một đứa nhóc đứng đối diện với Vương Đằng Chí, cảnh này nhìn vô cùng buồn cười.
Vương Đằng Chí ngây ra, sau đó nổi giận: “Được được được, dám sỉ nhục tao à?”
Hắn vừa dứt lời, trường đao trong tay đã ngưng tụ Hỏa Diễm Đao Cương mạnh mẽ.
“Chém!”
Hắn cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, bất kể là trẻ con hay phụ nữ có thai thì hắn cũng giết không tha.
“Ngũ Hành kiếm đạo, chém!”
Một đạo kiếm quang chém ra, va vào Đao Cương.
“Ầm!”
Sóng khí vụ nổ gây ra khiến hai người đồng thời lùi về phía sau một bước.
Vương Đằng Chí càng tức hơn, thế mà một chiêu của hắn lại không chém chết được thằng oắt này.
Viên Bất Hối nheo mắt lại, người này mạnh hơn cả Viên Nhân Kiệt, một chiêu của cậu bé cũng không chém chết được hắn.
“Bố nói mình vẫn còn trẻ con, thân xác không hợp để chịu tải quá nhiều sức mạnh, chờ sau Ngưng Đan, Thần Ma Cốt chí tôn bước đầu khai phá thì có thể thoải mái hơn!”
Nghĩ đến đây, trong tay cậu bé có thêm một thanh bảo kiếm, hẳn là bảo khí cực phẩm.
Quy Chân viên mãn dùng bảo khí cực phẩm là đủ rồi.
Cậu bé vận dụng suy nghĩ, nghìn đạo kiếm khí ngưng tụ, một nghìn đạo kiếm khí đã là cực hạn của cậu bé.
Nhưng kiếm khí vô hình tương sinh tương khắc, bây giờ cậu bé vẫn chưa hiểu lắm, chỉ có thể dùng nguệch ngoạc, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
“Bán Nguyệt Trảm!”
Kiếm khí ngũ sắc chém ra, tốc độ đó vượt cả tốc độ âm thanh, giây tiếp theo đã đến trước mặt Vương Đằng Chí.
“Cái gì?”
Vương Đằng Chí biến sắc, đây là kiếm chiêu gì vậy?
Hắn vội vàng giơ lồng bảo hộ pháp bảo của mình lên, kiếm quang chém lên trên, lồng bảo hộ lập tức nứt ra, nhưng không sập xuống.
“Nguy hiểm quá, sức mạnh thật đáng sợ!”
Đây là bảo bối phòng ngự cấp linh khí trung phẩm, vậy mà suýt nữa bị thằng oắt này chém vỡ.
Thằng oắt này không đơn giản, trên người ắt có bí mật rất lớn.
Nếu như có thể bắt nó về hỏi thì chắc chắn có thu hoạch lớn.
Vương Đằng Chí thu lồng bảo hộ lại, phát động pháp lực, Đao Cương ngưng tụ 10 mét, khí tức nóng rực gần như thiêu cháy cuộn tranh hai bên đại sảnh, khí tức đáng sợ phả vào mặt.
“Ma Toa Lưu Vân Bộ!”
Bóng dáng Vương Đằng Chí như ma quỷ, bàn tay to lớn tóm về phía Viên Bất Hối.
Tưởng hắn định tấn công, Viên Thiên Cương và Diêm Đồ thậm chí còn định mặc kệ vết thương nghiêm trọng mà liều mạng với Vương Đằng Chí, ai ngờ hắn định bắt Viên Bất Hối.
“Lưu Tiên Bộ!”
Viên Bất Hối bước chân như chớp, bóng dáng lùi lại, tốc độ đó nhanh đến mức còn không nhìn thấy bóng đâu.
Lưu Tiên Bộ này là bộ pháp mới được Trần Dương tăng cường dựa trên cơ sở Phù Du Công, không được coi là thần thông, mà chỉ được coi là bán thần thông, trước Nguyên Thần sử dụng thì cũng được.
Nhưng hiện giờ đối với Viên Bất Hối thì tiêu hao vẫn rất lớn.
Huyệt khiếu Viên Bất Hối đả thông được cũng không phải quá xuất sắc, chỉ là huyệt khiếu hạng 1 khá bình thường, nhưng Trần Dương cũng không định để cậu bé tu luyện phương pháp dung luyện, bởi vì sau khi Thần Ma Cốt chí tôn chính thức khai phá, cậu bé có thể phá vỡ cực hạn của chính mình, gấp 10 lần, 20 lần, thậm chí là nhiều hơn.
Nên cậu bé hoàn toàn không cần phải tu luyện phương pháp dung luyện.