Không những sở hữu thực lực mạnh hơn hung thú hỗn độn mà chúng còn có trí tuệ, tuy IQ chỉ bằng trẻ con 3, 4 tuổi, nhưng cũng đủ để khiến người ta sợ hãi rồi.
Hơn nữa sở thích lớn nhất của ma hỗn độn là ăn thịt người!
Mấy người kia muốn chạy trốn, lại có 3 cánh tay thò ra khỏi hỗn độn.
"Nhóp nhép, nhóp nhép!"
"Ực!"
Tiếng nhai và nuốt vang lên rõ mồn một, Cô Tô lạnh toát xương sống: "Triệu huynh, chúng ta đi mau thôi!"
Trần Dương nhíu mày, phất tay một cái, thi triển Tụ Lý Càn Khôn, thu cái đỉnh lớn lại vào túi.
"Mau chạy!"
Trần Dương cũng nhanh chân chạy trốn, ngay lúc đó, cánh tay lớn thò ra từ bên trong nhưng không vơ được cái gì cả.
"Hu hu hu..."
m thanh như tiếng trẻ con khóc vọng ra từ màn sương mù.
Một người khổng lồ cao đến chục nghìn trượng, có 4 đầu 8 tay bước từ trong đó ra.
Người khổng lồ không có da, cơ bắp lõa lồ ra bên ngoài, máu tươi nhỏ từng giọt xuống, rớt trên khí hỗn độn, trong chớp mắt đã diệt hết một lớp sóng hỗn độn!
Liếc vội qua, Trần Dương cảm thấy cả người cứng đờ, mẹ kiếp, quái vật gì thế, khủng bố quá!
Thế mà trước đây anh còn muốn chui vào hỗn độn nữa chứ, chui vào thật thì đó là tự tìm đường chết!
Vốn tưởng đột phá lên Sáng Thế rồi thì ngông cuồng thế nào cũng được, ai mà ngờ Sáng Thế cũng yếu ớt đến vậy!
"Triệu huynh, toi rồi, toi rồi! Chúng ta bị ma hỗn độn nhắm trúng rồi, làm sao bây giờ?"
Cô Tô sợ đến sắp tè ra quần.
Nếu bị ma hỗn độn đuổi theo thì thật sự sẽ chết đó.
"Nghĩ cách tìm cho ra con hung thú hỗn độn đó đến đây!"
Trần Dương nói.
"Hả?"
Cô Tô kinh ngạc: "Hỗn độn rộng thế này thì tìm kiểu gì, có tìm được không?"
"Không tìm được cũng phải tìm cho ra!"
Bây giờ Trần Dương đặt hết mọi hi vọng lên la bàn định giới.
"Bay về phía Nam!"
Ầm!
Giây phút bay đi, một cánh tay đầy máu vồ hụt.
"Hu hu hu..."
Tiếng khóc phía sau càng lúc càng vang, điều càng khiến Trần Dương sụp đổ hơn đó là cái đỉnh lớn và cự kiếm đang va vào nhau kịch liệt.
"Nguyên Dương, trấn áp!"
Nguyên Dương:...
Tuy rất bất lực nhưng anh ta cũng phải nghĩ cách trấn áp!
Anh ta điều động lượng lớn sức mạnh thế giới để chống đối với đỉnh lớn và cự kiếm, tốn rất nhiều công sức mới miễn cưỡng khiến 2 vật kia ngoan ngoãn lại.
"Tâm của vũ trụ, trùng của hỗn độn... đều là đồ tốt, tôi rất muốn có..."
Liếc nhanh qua, nhìn bảo bối rời khỏi mình, tim Cô Tô nhỏ máu!
"Cần bảo bối hay cần mạng thế?"
Trần Dương không nói gì, không ngừng phát động tấn công về phía sau lưng.
"Vũ Trụ Vô Địch Bạo Trác Tất Sát Quyền!"
Vung ra liên tiếp mấy triệu quyền, cũng không biết có hiệu quả gì không nhưng ít nhất cũng có thể cầm chân được đối phương được một lát!
"Đương nhiên là... mệt muốn chết rồi!"
Cô Tô cũng vất lắm, nhưng ông ấy không nói ra.
Cũng không biết đã trốn chạy bao lâu, dọc đường cũng gặp phải các đại lão Sáng Thế đang chiến đấu, kết quả đều bị ma hỗn độn quét sạch.
Dù là vậy thì cái kẻ kia cũng không có ý định tha cho hai người Trần Dương!
"Thù lớn hận sâu đến đâu? Tao cắm sừng mày hay giết mẹ mày mà mày quá đáng thế?"
Cô Tô tức quá chửi đổng lên!
"Triệu huynh, nếu mà không được hay là chúng ta nhảy ra ngoài đi, tỉ suất gặp may quá thấp, hay là ra ngoài đi!"
Là đại lão chín chắn, lúc nên bỏ thì không được tham lam, hơn nữa lần này vào đã thu hoạch được rất nhiều rồi, đủ để bọn họ dùng rất nhiều năm.
Ông ấy thật sự không muốn trở thành đồ nhắm của ma hỗn độn.
"Không kịp rồi, chúng ta đã bay vào trong rất sâu rồi..."
Cô Tô sửng sốt: "Ý cậu là nãy giờ cậu dẫn tôi chạy sâu vào trong hỗn độn à?"
"Đúng vậy!"
Trần Dương gật đầu.
Cô Tô cảm thấy tim mình vỡ nát.
"Chạy vào trong có lẽ sẽ gặp thứ kỳ lạ hơn, nói không chừng có thể gặp được khắc tinh của ma hỗn độn!"
Cô Tô cảm thấy Trần Dương nói có lý lắm, không có lý do để phản bác!
Ngay lúc này, lúc 2 người đang bay thì thấy không gian quanh người ngưng trệ, hệt như bị sa lầy vậy!
"Tiêu rồi, lần này thì xong đời rồi!"
Cô Tô suýt chút nữa thì chảy nước mắt: "Chúng ta đã vào lãnh địa của yêu không gian rồi!"
"Yêu không gian là cái quái gì thế?"
Trần Dương hỏi.
"Yêu không gian chính là lúc vũ trụ chủ chí cao bị hủy diệt, bị yêu linh hỗn độn chiếm cứ, hóa thành bẫy không gian, đợi con mồi dâng lên tận miệng!"
"Tên này còn lợi hại hơn cả ma hỗn độn mấy phần, quan trọng nhất là trí tuệ của hắn khá là cao... ngang với trẻ em 10 tuổi..."
"Sao ông biết nhiều thế?"
Cô Tô thầm nói trong lòng, tôi sắp chết rồi mà cậu còn hỏi tôi vì sao, cậu là mười vạn câu hỏi vì sao à?
"Hay là chúng ta bay ra ngoài đi!"
"Bay ra để làm điểm tâm cho ma hỗn độn à?"
Cô Tô ngẩng mặt lên trời kìm dòng nước mắt chực trào: "Lẽ nào hôm nay Cô Tô tôi phải bỏ mạng chốn này sao?"
Cùng lúc này, bẫy không gian bên mình cuộn lên từng gợn sóng.
Chỉ có một bàn tay gầy như que củi từ trong đó thò ra ngoài, cùng lúc đó ma hỗn độn cũng đuổi tới.
Thân hình khổng lồ, máu tươi trên người nhỏ xuống khí hỗn độn phát ra tiếng "bụp bụp".
"Hu hu..."
Tiếng khóc của ma hỗn độn càng giòn hơn.
Không gian xung quanh bẫy hỗn độn như cuồn cuộn lên.
Bàn tay gầy gộc kia nhanh chóng tóm về phía ma hỗn độn.
"Ầm!"
4 cái đầu của ma hỗn độn lần lượt gầm lên, 8 cánh tay quét ngang, dường như muốn xé nát cái tay gầy như que củi này.
Trong 8 con mắt của hắn là nỗi uất hận và còn có cả sự hoảng sợ!
Vốn dĩ Trần Dương nghĩ bọn chúng ngang tài ngang sức nhưng thực tế là, cánh tay gầy guộc kia thế như chẻ tre, bổ đứt 8 cánh tay, sau đó mạnh mẽ biến hình bọc trọn lấy thân hình của ma hỗn độn.
"Bụp!"
Cánh tay kia nắm chặt, không ngừng lôi ma hỗn độn vào cái bẫy hỗn độn.
"Đi, chúng ta mau trốn, mục tiêu của yêu linh hỗn độn không phải là chúng ta!"
Trần Dương chợt bừng tỉnh, kéo Cô Tô đang ngây ngốc bay nhanh đi trốn.
"Hu hu!"
8 cánh tay bị kéo đứt lại mọc ra, muốn tóm lấy Cô Tô và Trần Dương nhưng lại bị yêu linh hỗn độn kéo lại, không thoát được!
...
Lúc này Cô Tô cũng sực tỉnh, nhanh chóng chạy trốn.
Ngay giây phút đó, nửa cái chân của ma hỗn độn đã bị yêu linh hỗn độn kéo vào bẫy hỗn độn rồi.
"Ào ào ào!"
Không gian cuộn trào quấn chặt lấy ma hỗn độn.
"Gừ!"
Ngay sau đó là cảnh tượng khiến da đầu Trần Dương tê rần.
Một cái mồm khổng lồ há ra, nuốt chửng ma hỗn độn một cách dễ như trở bàn tay.
"Nhóp nhép, nhóp nhép, nhóp nhép!"
Tiếng nhai nuốt vang lên giòn giã.
"Ực ực!"
Sau tiếng nuốt đồ ăn, không gian hỗn loạn không còn vết tích nào nữa, chỉ có vô khí hỗn độn vô cùng vô tận bồi vào!
Không biết hai người đã chạy bao xa, lúc chắc chắn an toàn mới thả lỏng.
Trần Dương thở hồng hộc, không biết bao lâu rồi anh mới trải qua cảm giác ngàn cân treo sợi tóc thế này.
Cô Tô cũng như vậy: "Mẹ kiếp nó chứ, mẹ nó, kích thích quá!"
Bây giờ bắp chân của ông ấy còn hơi nhũn ra!
Sáng Thế thì đã sao, sống mấy triệu kỷ nguyên thì thế nào?
Cũng đều sợ chết cả thôi!
"May quá, yêu linh hỗn độn đó không để mắt tới chúng ta, xem chúng ta là con mồi để câu ma hỗn độn làm bữa ăn của mình!"
Trần Dương khiếp sợ nói.
Hỗn độn thật sự quá đáng sợ, chưa thành Đại Thiên Tôn thì không thể vào trong này xông pha được, xem đi, anh đã gặp phải những thứ gì thế này?
Tên nào cũng lợi hại!
Trước mặt bọn chúng, thần thông đạo pháp chẳng là gì!
"May quá, nhân lúc ma hỗn độn không để ý, tôi đã thu thập được kha khá huyết dịch trên người hắn, đồ tốt đấy!"
Trong tay Cô Tô xuất hiện một quả huyết cầu đỏ sẫm, phát ra khí tức đáng sợ!
"Đám ma đầu kia mà nhìn thấy thứ này chắc chắn sẽ vung tiền để mua nó đấy!"
Trần Dương bất lực, ông đã sợ đến suýt chết rồi, lúc chạy trốn mà còn có tâm tư tiện tay hốt đồ à?
Trong quả huyết cầu đỏ sẫm đó, ít thì cũng phải đến mấy trăm giọt huyết dịch ấy nhỉ?
Trần Dương không biết mình có tham không chứ tên này chắc chắn là tham rồi!
Trần Dương hít sâu một hơi rồi nói: "Cô Tô đạo huynh, hay là cho tôi máu của ma hỗn độn này đi, tôi đổi cho ông món đồ khác được không?"
Nghe thế, Cô Tô không hề suy nghĩ, đưa ma huyết cho anh ngay: "Đổi chát gì chứ, lần này có thể thoát được là nhờ công của Triệu huynh cả".
Trần Dương lắc đầu, lấy đá hỗn độn 7 màu ra, chia một phần cho ông ấy.
"Triệu huynh, cậu..."
Cô Tô cười rồi lắc đầu: "Thôi vậy, lần này tôi lời to rồi!"
Trần Dương cất ma huyết hỗn độn đi: "Ma huyết này rất có ích đối với tôi, là tôi lời mới đúng!"
Chắc chắn ma hỗn độn là kẻ xuất sắc trong các Đại Thiên Tôn, huyết dịch mà hắn để lại sẽ rất có ích cho Ma Dương!
Anh lấy một cái đỉnh và một thanh kiếm từ thế giới trong cơ thể ra, hai pháp bảo này là thần khí hỗn độn, một dùng để tấn công, một dùng để phòng ngự!
Hỗn Nguyên Đỉnh có thể luyện Hậu Thiên thành Tiên Thiên!
Hỗn Nguyên Kiếm có thể bổ đôi hỗn độn, đây là chí bảo có thể khai thiên tích địa!
Trần Dương cũng không che giấu mà nói sự thật với Cô Tô.
"Cứ chia theo cách thức trước đây đi!"
Cô Tô cười lớn, lấy Hỗn Nguyên Đỉnh. Có Hỗn Nguyên Đỉnh, ông ấy có thể tế luyện pháp lực toàn thân thành linh khí Tiên Thiên, chắc chắn sẽ có thể nâng cao lực công kích của ông ấy!
Trần Dương cười, lấy Hỗn Nguyên Kiếm.
Đúng là một chí bảo sát phạt, giết người không để lại nhân quả, đúng không?
Còn có thể trấn áp khí vận của bản thân nữa.
Như vậy, anh lại có thêm một con át chủ bài nữa rồi!
Cô Tô cất Hỗn Nguyên Đỉnh đi: "Đi, chúng ta tiếp tục vào trong thăm dò!"
Trần Dương lấy la bàn định giới ra, tiếp tục đi về hướng Nam.
Suốt dọc đường hai người điên cuồng tìm kiếm, dường như xem chỗ này thành sân sau nhà mình vậy.
Nhưng ở nơi khác thì đầy rẫy chiến tranh và giết chóc!
Mấy trăm người tranh đoạt một pháp bảo, đánh đến nỗi không thể nào dứt ra được.
Hung thú hỗn độn thò xúc tu của mình ra, không biết đã bị thương và chết bao nhiêu người.
Bẫy hỗn độn, ma hỗn độn, quái tiên, dị Phật... biến đổi khó lường trong hỗn độn!
Không ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của họ.
Tất cả mọi người hệt như cá nằm trên thớt.
Ào ào!
Lần thứ 4 hỗn độn phun trào!
Lần này chỉ mới qua 3 ngày, có rất nhiều đồ tốt được phun ra!
Ai ai cũng mong đỏ cả mắt.
"Đó là thần khí hỗn độn của ta!"
"Nguyên thai vũ trụ đó, chỉ cần có thể luyện hóa được thì sẽ có được lực chiến đấu cấp vũ trụ rồi!"
"Tâm hỗn độn, đó là tâm hỗn độn đấy!"
"Đó là của tôi, không ai được giành với tôi!"
"Linh căn Tiên Thiên Hoàng Trung Lý!"
"..."
Những cảnh giới Sáng Thế dần mất đi bản ngã trước những pháp bảo!
Một nơi khác, Trần Dương và Cô Tô: "Triệu huynh, bảo bối này cậu lấy đi!"
Trần Dương: "Thôi, tôi đã có rất nhiều pháp bảo tương tự thế này rồi!"
Cô Tô: "Ô, thế tôi lấy nhé!"
"Ồ, bên kia có một nguyên thai vũ trụ, Triệu huynh cần không?"
Trần Dương: "Tôi nhớ hình như ông đã có 2 nguyên thai rồi, tôi miễn cưỡng nhận đấy nhé!"
Tóm lại thì Trần Dương vẫn thu hoạch được nhiều hơn, Cô Tô cũng hiểu, không có Trần Dương thì mình đã chết mất xác rồi!
Đặc biệt là la bàn định giới trong tay Trần Dương, chắc chắn là một pháp bảo nhiều phúc tránh họa. Đây không phải lần đầu tiên ông ấy vào thế giới hỗn độn, nhưng trước đây chỉ dám vơ vét vòng ngoài mà thôi.
Ông ấy hiểu rất rõ về sự nguy hiểm của hỗn độn!
Thấy đồ tốt thì sẽ nhặt, đây là một trong những phương châm sống của Cô Tô.