Chủ tướng và Phó tướng đã chết, lòng quân tan tác, tất cả bắt đầu tháo chạy.
Cuối cùng, đại quân một triệu binh sĩ đã bị giết mất một phần ba, bắt làm tù binh mất một phần ba, tháo chạy mất một phần ba.
Quân Ma Vương đại thắng!
Cả hệ hành tinh hoan hô không dứt.
Đây là chiến thắng vang dội trước giờ chưa từng có.
Một phần ba số tù binh kia bị đem đi tẩy não, sau đó Ma Dương bắt đầu tiến quân đến các hệ hành tinh xung quanh.
Có không ít tinh vực vì quá yếu ớt nên chỉ cần nghe tiếng đã hàng.
Quân Ma Vương bắt đầu lớn mạnh dần lên.
Mấy tháng sau, tin tức Dương quân đại bại đã truyền đi khắp khu vực không ai quản lý.
Triệu Thị cũng bất ngờ.
Nhưng khi nhận ra thì quân Ma Vương đã có sự hậu thuẫn của một nửa tinh vực rồi.
“Thế tử, quân Ma Vương đó khí thế hùng hổ, nếu còn không phòng trừ thì sẽ xảy ra đại họa mất”.
Tên phụ tá tiến lên nói.
Triệu Minh lắc đầu: “Không sao hết, đừng để cho quân Ma Vương vượt qua biên giới, mượn đao giết người đấy, hiểu chưa?”
“Vâng, Thế tử!”
Triệu vực và Dương vực là kẻ thù truyền kiếp, chỉ cần quân Ma Vương không vượt qua ranh giới thì bọn họ làm gì hắn cũng không quan tâm. Nếu có thể cho bên Dương vực thêm chút rắc rối/gây thêm chút rắc rối cho Dương vực trước khi cuộc chiến Vương tộc nổ ra thì tội gì không làm?
Dĩ nhiên, Triệu Minh không cho rằng cái đội quân Ma Vương này có thể gây ra sóng gió gì.
Trước mặt thực lực tuyệt đối thì mọi mưu đồ cũng đều là viển vông.
Mà những gì Triệu Minh nghĩ lại chính là điều mà Ma Dương muốn.
Áp lực của một phía đương nhiên sẽ không mạnh bằng sự chèn ép từ hai phía.
Không ai biết thực lực thật sự của họ ra sao.
Ma Dương cho rất nhiều gián điệp đi ra, đoàn kết tầng lớp thấp hình thành thế bao vây.
Mặc dù vẫn chưa thành công, nhưng ít nhất các tinh vực hiện giờ về cơ bản là đã liên kết lại với nhau.
Chỉ cần có một tinh vực làm bàn đạp, anh ta có thể đi bước nào rào bước ấy, cắt đứt hai đại vực ở đường biên giới.
Thời gian mấy nghìn năm cũng đủ để cho Ma Dương lớn mạnh.
Mặt khác, chuyện Triệu Sơ Nghị đến từ hôn cũng đã bị lộ ra ngoài.
Vì thế mà Tô Lâm trở thành một trò cười cho mọi người.
Sau Tô Chấn, có lẽ cuộc chiến Vương tộc của Tô Lâm cũng không còn hy vọng gì nữa rồi.
Khó khăn lắm mới chờ đến Cuộc chiến Vương tộc, ông ta cũng muốn tiếp tục trèo lên cao.
Nếu không thể trèo lên cao, thì phải dựa vào người khác, hoặc sẽ bị giết chết trong cuộc chiến Vương tộc!
Không, ông ta không muốn chết!
“Người đâu, chuẩn bị lễ vật, đến Tam Vương phủ!”
“Vâng, Vương gia!”
...
Từ sau khi Tô Diệu bị đuổi ra khỏi Vương tộc, dòng dõi Tam Vương liền trở thành nỗi nhục của Vương tộc.
Cho nên chục nghìn năm trở lại đây, Tam Vương cũng càng trở nên khiêm tốn.
Khiêm tốn tới mức gần như chẳng có tin tức gì.
“Phụ vương, Ngũ Vương thúc đến ạ!”
Con trai cả của Tô Chấn – Tô Minh đến báo cáo.
Tô Chấn buông sách xuống, ánh mắt hiện lên sự mơ hồ, Ngũ đệ?
“Mời Ngũ Vương thúc vào đại sảnh, ta sẽ tới ngay”.
“Vâng, thưa phụ vương!”
Tô Minh đi ra, Tô Chấn liền chau mày lại. Sau khi chuyện năm đó xảy ra, hai nhà tuy bên ngoài vẫn giữ hòa khí với nhau, nhưng trên thực tế thì đã trở mặt từ lâu.
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, thôi, để xem ông ta tới có mục đích gì đã”.
Tô Chấn đứng dậy, đi về phía đại sảnh.
Khi ông ấy đến thì đã thấy Tô Lâm đang ngồi uống trà. Thấy Tô Chấn, Tô Lâm liền vội vàng đặt trà xuống rồi nói: “Tam Vương huynh!”
“Ngũ đệ!”
Hai người đã lâu không gặp, nên đều có vẻ hơi lạnh nhạt.
Nhìn số quà phong phú/quà cáp hậu hĩnh bên cạnh, Tô Chấn kinh ngạc nói: “Ngũ đệ đây là...”
“Tam Vương huynh, đã lâu không đến thăm huynh, tiểu đệ tự thấy mình mắc nợ huynh”.
Tô Lâm nói: “Một chút thành ý mà thôi, không có gì to tát đâu”.
Tô Chấn gật đầu, nhưng lại nghi ngờ trong lòng. Hai người hàn huyên một hồi, thì ông ấy liền đi vào chủ đề: “Ngũ đệ có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng”.
Tô Lâm im lặng một lúc, cũng không vòng vo mà nói: “Cuộc chiến Vương tộc đã đến gần, ta mong có thể cùng Tam Vương huynh liên thủ”.
Ông ta quyết không đề cập đến chuyện năm xưa.
Chuyện đã đến nước này thì bắt buộc phải tự bảo vệ lấy mình.
Các Vương huynh Vương đệ khác của ông ta đều có dã tâm bừng bừng, muốn chiếm đoạt Hoàng vị để mở ra chiến Hoàng tộc.
Phụ hoàng đã già, 100 triệu năm qua không hề có sự đột phá.
Theo quy tắc của Tô vực, Tô Hoàng buộc phải thoái vị, chứ không thể cứ độc chiếm ngôi vị mãi được.
Ở cuộc chiến Hoàng tộc trước, Tô Hoàng của đời trước đã bị thương nặng, nên sau khi kết thúc cuộc chiến Hoàng tộc thì đã truyền ngôi cho Tô Hoàng đời này.
“Ồ? Liên thủ như thế nào?”
Tô Chấn bình tĩnh hỏi.
“Tam Vương phủ và Ngũ Vương phủ kết thành liên minh, cùng tiến cùng lùi!”
Tô Lâm nói: “Thì mới có thể tồn tại được qua lần Cuộc chiến Vương tộc và Cuộc chiến Hoàng tộc này”.
Mỗi một lần nổ ra cuộc chiến Vương Tộc và Hoàng tộc đều là một lần thanh tẩy các thế lực.
Ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn, nó vừa là một cơ duyên, cũng là một kiếp nạn!
Muốn sống sót thì phải trèo lên trên!
Tô Chấn im lặng. Thật ra ông ấy chẳng có hứng thú với Cuộc chiến Vương tộc hay Cuộc chiến Hoàng tộc, cũng không phải kiểu người ham quyền lực.
Tuy là nói vậy, nhưng ông ấy không thể không suy nghĩ cho gia đình của mình.
Ông ấy đã mất đi một người con gái rồi, chẳng lẽ ông ấy còn phải mất nhiều hơn nữa ư?
“Được!”
Tô Chấn suy nghĩ, cuối cùng quyết định lập liên minh với Tô Lâm.
Tô Lâm vui vẻ ra mặt, sau đó cả hai cùng bàn về các chi tiết hợp tác.
Hai người như quay lại mối quan hệ của chục nghìn năm về trước.
Thật lâu sau, Tô Lâm rời khỏi Tam Vương phủ, thầm thở dài trong lòng: “Lão Tam đúng là khiêm tốn thật, cứ im hơi lặng tiếng mà đột phá đến cảnh giới Vô Hạn hậu kỳ rồi”.
Ông ta cũng mới chỉ đến Vô Hạn trung kỳ.
Nhưng như vậy cũng tốt, tu vi của lão Tam càng cao thì lợi ích của việc liên minh mới càng lớn.
Còn đối phương có muốn chèn ép ông ta hay không thì ông ta cũng chẳng mấy quan tâm.
Chỉ cần có thể sống sót sau cuộc chiến Vương tộc là được rồi.
Tin tức Tô Lâm đến Tam Vương phủ cũng chẳng che giấu được ai.
Tin tức trong Vương tộc truyền đi nhanh như gió.
“Haha, không ngờ lão Ngũ vô dụng đó đã cấu kết lại với lão Tam rồi. Vô dụng với vô dụng, đúng là nồi nào úp vung nấy”.
“Hai kẻ vô dụng làm xấu mặt Vương tộc!”
“Liên minh à? Vô dụng thôi. Trước mặt thực lực tuyệt đối thì mọi thứ đều là đồ bỏ đi”.
Trong hoàng cung, Tô Hoàng nghe được báo cáo của người hầu, cũng bật cười thành tiếng, giọng nói khàn khàn: “Mấy đứa con trai của ta đã không chờ nổi rồi cơ à?”
“Chúng thật sự cho rằng ngồi ở vị trí này thích lắm à? Nếu thích thì cứ lấy đi!”
Làm vua suốt bao nhiêu năm qua, ông ta hiểu sự tàn khốc của cuộc chiến Hoàng tộc hơn bất kỳ ai.
Kể cả có đạt đến cảnh giới Quy Nhất thì cũng sẽ chết!
Thoái vị cũng tốt, ít nhất thì bản thân không cần phải rơi vào hiểm nguy nữa.
Tại Triệu vực, thanh danh của một người tướng quân tên Lý Quỳ bỗng chốc tăng lên và nổi tiếng khắp nơi này.
Nhưng tất cả đều là về sự tàn bạo của anh.
Nào là chỉ thích nói nhẹ, không thích nói nặng, giết người tàn nhẫn, vân vân!
Đây đều do Trần Dương cố ý làm ra.
Ít nhất Triệu Vi cũng bị anh lợi dụng triệt để.
Hiện giờ, dưới trướng anh là đội quân mấy trăm nghìn người, có rất nhiều tài nguyên trong tay. Mặc dù không có tác dụng gì với anh nhưng vẫn có thể dùng để lôi kéo lòng người.
Dưới sự phối hợp của anh, càng ngày càng có nhiều quân Ma Vương thâm nhập vào bên trong.
Cùng với thanh danh và chiến công của mình, chỉ mấy chục năm sau, số lượng quân binh mà Lý Quỳ nắm giữ đã vượt qua con số triệu người!
Lấy tài nguyên của Triệu Thị để luyện binh cho bản thân, đúng là tuyệt vời!
Địa vị của Triệu Vi cũng theo đó mà dâng lên./cũng nhờ thế mà lên như diều gặp gió.
Tuy Lý Quỳ khó khống chế, nhưng đầu óc rất đơn giản, chỉ cần cứ thuận theo anh ta thì vẫn rất dễ nói chuyện.
Quan trọng nhất là thực lực của anh ta rất mạnh. Lý Quỳ có thể dễ dàng giết chết một người ở cảnh giới bán Hỗn Độn.
Vậy tức là thực lực anh ta đã đến rất gần với cảnh giới Hỗn Độn.
Điều này có nghĩa là Lý Quỳ có thực lực cấp tướng.
Nếu trong vòng một nghìn năm, anh ta có thể đột phá lên Hỗn Độn, thì chính là chiến lực cấp Vương.
Đến lúc đó, chắc chắn Triệu Vi hắn có thể thừa kế được vị trí Quận vương của dòng tộc hắn.
Không ít người thầm cảm thán Triệu Vi ăn may. Tuy bị đày đến một hệ hành tinh xa xôi như thế nhưng lại tìm được một chiến tướng dũng mãnh như Lý Quỳ.
Địa vị của Triệu Vi được tăng lên thì Trần Dương cũng bắt đầu to gan hơn. Lấy lí do là bản thân cần tu luyện, nên bắt đầu yêu cầu tài nguyên.
Đương nhiên Triệu Vi sẽ không qua loa trong chuyện này.
Nhỡ đâu Lý Quỳ đột phá thật, thì coi như hắn lời to rồi.
“Lý Tướng quân, đây là căn nguyên Hỗn Độn mà thiếu gia xin bên trên mãi mới được đấy ạ, tổng cộng 10 phần!”
Một người ăn mặc giống thái giám đi tới, vẻ mặt vô cùng hâm mộ.
Căn nguyên Hỗn Độn tuy chỉ lớn chừng nắm tay, nhưng lại là một bảo vật quý giá.
Căn nguyên Hỗn Độn?
Thứ Trần Dương không thiếu nhất chính là cái này mà!
Tuy là vậy, nhưng anh vẫn vui vẻ nhận lấy: “Ừm, tốt lắm, thay tôi gửi lời cảm ơn đến Triệu công tử nhé”.
Cầm căn nguyên Hỗn Độn, Trần Dương liền há miệng nuốt chửng.
“Ực!”
Thấy Trần Dương đã ăn căn nguyên Hỗn Độn, tên thái giám kia cũng nuốt nước miếng theo. Nếu như hắn có thể ăn một cái, thì có thể đột phá đến cảnh giới Sáng Thế rồi!
Nhưng thứ tốt thế này còn lâu mới đến lượt hắn.
Sau khi tên thái giám rời đi, một phân thân tiến vào nói: “Đã bày bố được mấy chục nghìn tinh vực rồi, số quân lính mà chúng ta có ở thời điểm hiện tại là khoảng 8 tỉ người!”
“Quá ít! Tiếp tục mở rộng ra nữa đi! Tạm thời đặt ra một mục tiêu nhỏ đã, là phải có một 100 tỉ người!”
Triệu vực quá rộng, ít quân lính quá sẽ không đủ!
“Bảo bên Ma Dương tăng tốc lên đi”.
Thân phân gật đầu, rồi quay người rời đi.
Dương vực, Triệu vực, Tô vực là ba mục tiêu của Trần Dương.
Cuộc chiến Vương tộc hay cuộc chiến Hoàng tộc cũng được, Trần Dương đều muốn tham gia.
Anh muốn xem xem, vực Vĩnh Hằng rốt cuộc ở đâu!
Đến cả Hỗn Độn cũng sẽ niết bàn, thì trên đời này thật sự có vĩnh hằng sao?
Anh sợ sau khi mình rời khỏi thế giới bờ bên kia Hỗn Độn thì lại phát hiện ra còn vô số thế giới bờ bên kia Hỗn Độn khác nữa, thì đúng là phát điên!
Từ Địa Cầu đến vũ trụ Thần Ma, vũ trụ chủ, vũ trụ chủ tối cao, Hỗn Độn, giờ lại là thế giới bờ bên kia Hỗn Độn, rồi lại thêm một vực Vĩnh Hằng nữa.
Giống như từng thế giới một cứ liên kết vào với nhau vậy.
Dù là thế giới bờ bên kia Hỗn Độn hay là vực Vĩnh Hằng, điều duy nhất anh muốn chính là siêu thoát.
Siêu thoát triệt để, không còn ràng buộc!
Sau khi tăng cấp đến cảnh giới Vô Hạn, quá trình Trần Dương tu luyện càng khó khăn hơn. Cho dù hiện tại thời gian đã được đẩy nhanh gấp một triệu lần, thì vẫn rất khó!
Nền tảng vẫn chưa đủ!
Cảnh giới Hỗn Độn hay cảnh giới Vô Hạn cũng đều là tích lũy rồi đột phá.
Chứ không phải là tu luyện rồi đột phá!
Trong lúc bất lực, anh lại đành để Ma Dương dẫn theo mấy trăm nghìn hóa thân và phân thân tiến vào vùng Hỗn Độn niết bàn. Thời gian bên trong đó trôi rất chậm, khoảng 1:1.000.000, đủ để anh hoàn thành tích lũy từ cảnh giới Vô Hạn đến cảnh giới Quy Nhất.
Khi đã đột phá đến cảnh giới Quy Nhất thì anh có thể chạm đến đỉnh của thế giới này rồi!
Sau khi vũ trụ bên trong cơ thể đột phá lên vũ trụ chủ thì cũng tăng trưởng nhanh. Hiện giờ, mỗi một vũ trụ đều có thể chứa hơn 10 tỉ tinh vực và hơn một triệu sinh linh ở cảnh giới Hỗn Độn.
Ngoại trừ sức mạnh thân xác ra thì sức mạnh thế giới mà anh bạo phát toàn lực cũng rất khủng khiếp, có thể chèn ép được cường giả cùng cấp bậc.
Vào lúc Trần Dương bế quan tu luyện thì đại chiến vạn tướng của Tô vực cũng sắp bắt đầu.
Đại chiến vạn tướng tức là cuộc chiến để chọn ra 10 vị Chủ soái và 100 vị Phó soái!
Vì Triệu vực quá rộng lớn, nên ngoài Vương tộc ra thì còn cần Chủ soái với Phó soái.
Sau khi Triệu Vi hay tin thì đã báo danh cho Trần Dương, đây có thể là cơ hội lên voi của hắn.
Với thực lực này, không chừng Trần Dương sẽ chiếm được một vị trí Phó tướng chứ chẳng ngoa.
“Người đâu, đi thông báo cho Lý Tướng quân, bảo ngài ấy chuẩn bị cho cuộc đại chiến vạn tướng vào 10 năm sau đi. Bảo ngài ấy rằng ngài ấy chỉ cần làm một việc, đó là nỗ lực tu luyện để tăng cao cảnh giới, còn tài nguyên cứ để bản công tử bao hết!”
“Vâng, thưa công tử!”
Tên người hầu rời đi.
Ngoài 11 Vương tộc ra, Triệu vực còn có mấy chục nghìn dòng phụ, muốn nổi trội hơn những người này thì Trần Dương chính là cơ hội của hắn!