Vu Lan lườm Trần Dương một cái rồi nói: "Địch Thiên Đông là kẻ ngạo mạn, ỷ vào việc hắn ta thật sự có bản lĩnh mà chẳng coi ai ra gì. Tôi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán ra được hắn ta là kẻ gây sự trước. Lát nữa tôi sẽ bảo đồng nghiệp tới nhà họ Tô điều tra camera giám sát, chẳng phải đã rõ ràng rồi hay sao?"
Trần Dương mỉm cười: "Vẫn là cảnh sát Vu thông minh."
Vu Lan tức giận nói: "Anh đã chính thức trở thành tu sĩ rồi mà vẫn chẳng đàng hoàng chút nào!"
Trần Dương ngạc nhiên nhìn Vu Lan: "Làm sao cô biết được?"
"Anh đừng quên tôi đang ở cảnh giới Tiên Thiên rồi đấy!"
"Cũng phải." Trần Dương gật đầu.
Vu Lan có chút ngạc nhiên nhìn Trần Dương, làm thế nào mà anh ta đánh bại Địch Thiên Đông vậy?
Mấy ngày trước anh ta mới chỉ là người có sức mạnh siêu việt hơn người bình thường thôi!
"Trần Dương anh nói thật cho tôi biết có phải Phá Chương Đan lần trước anh cho tôi vẫn còn không?"
"Cảnh sát Vu, không phải tôi đã cho cô một viên rồi sao?" Trần Dương mỉm cười trêu chọc: "Khi tôi cho cô Phá Chương Đan cô còn nhắc nhở tôi không nên tùy tiện để người khác uống loại thuốc này..."
Đương nhiên là Vu Lan hiểu Trần Dương đang trêu chọc cô. Vu Lan đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Đó là vì… tôi cũng không ngờ là Phá Chương Đan này lại có hiệu quả tốt như vậy. Tôi có một người bạn cũng bị kẹt ở viên mãn rất lâu, nếu anh còn thuốc thì cho tôi thêm một viên được không?"
Trần Dương liếc nhìn Vu Lan, anh chậm rãi xoay người rồi từ tốn nói: "Người bạn đó của cô bị kẹt ở viên mãn thì liên quan gì tới tôi?"
Mặc dù phương pháp điều chế Phá Chương Đan rất đơn giản nhưng anh cũng không thể tùy tiện cho Vu Lan thuốc được.
Lý Hổ phải bỏ ra mười tỷ và một thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén để mua một viên Phá Chương Đan đấy.
Vu Lan nói vài câu đã muốn có một viên Phá Chương Đan, như vậy cũng quá rẻ rồi.
Thấy Trần Dương từ chối Vu Lan có chút không vui.
Nhưng cô cũng chẳng thể oán trách Trần Dương được. Anh ta nhiều lần giúp đỡ cô, cô thì cứ liên tục nợ ân tình của anh ta. Cô vốn không có tư cách yêu cầu Trần Dương làm gì.
Hơn nữa nếu không phải Trần Dương cho cô một viên Phá Chương Đan thì cô cũng không thể đạt tới Tiên Thiên nhanh như vậy được. Ân tình này của Trần Dương thật sự quá lớn.
Vậy mà cô lại vô tư đề nghị Trần Dương cho cô một viên đan dược quý giá thế, đúng là khiến người khác khó chịu.
Nhưng người bạn kia rất thân thiết với cô, Vu Lan cũng không muốn cứ thế từ bỏ.
Vu Lan cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Trần Dương, phải làm thế nào thì anh mới đồng ý cho tôi viên thuốc đó?"
Trần Dương mỉm cười nói: "Cảnh sát Vu đã mở lời rồi, sao tôi lại không đồng ý cơ chứ. Nhưng viên đan dược cũng không dễ dàng lấy được như vậy đâu, cô phải làm xong một chuyện đã!"
"Anh nói đi, chuyện gì?" Vu Lan không hề suy nghĩ mà hỏi ngay.
"Rất đơn giản, cô nói vài câu dễ nghe khen ngợi tôi đi. Chỉ cần tôi thấy vui thì sẽ cho cô một viên đan dược, được chứ?" Trần Dương nhìn Vu Lan rồi nói: "Nhưng nhất định phải có thái độ chân thành, cô mà làm cho có thì viên đan dược này..."
Nửa câu sau Trần Dương không nói hết.
Cả người Vu Lan run lên, khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ bừng cả lên.
Cô là người ngay thẳng trước giờ chưa từng chịu thua ai, sao có thể nịnh nọt người khác cơ chứ.
Hôm đó khi đối mặt với mấy tên đào trộm mộ trên núi Đông Mang cô cũng không hề khuất phục.
Tên Trần Dương này đúng là quá đáng!
Vu Lan lái xe chậm lại, thầm nghĩ hay là không xin thuốc nữa. Nhưng mấy giây sau cô vẫn quyết định chấp nhận.
"Trần Dương, anh Trần tốt bụng, anh là người đàn ông tốt bụng nhất, đẹp trai nhất mà tôi từng gặp. Anh có thể cho tôi thêm một viên đan dược nữa được không?"
Trần Dương không kiềm chế được mà mỉm cười.
Không ngờ cô gái xinh đẹp kiêu ngạo không chịu cúi đầu như Vu Lan lúc nói chuyện dịu dàng lại quyến rũ như vậy, thật khiến người ta khó mà cưỡng lại được.
Ngay cả Trần Dương cũng không kiềm chế được muốn đồng ý với yêu cầu của cô.
"Thôi được rồi, nể mặt cô tôi đành cho cô một viên đan dược nữa vậy!"
Trần Dương rất thích thú. Hoa Bá Vương của thành phố Tây Xuyên dùng ngữ khí dịu dàng cầu xin anh, có thể nói đây là chuyện mà cả thành phố Tây Xuyên này chỉ mình anh được hưởng.
Nói rồi Trần Dương lấy một viên Phá Chương Đan đem theo trong người ra.
"Trần Dương, cảm ơn anh." Nhận lấy Phá Chương Đan, Vu Lan không giấu nổi sự mừng rỡ. Cô vội vàng dừng xe lại bên lề đường rồi dùng điện thoại di động nhấn một số điện thoại.
"Alo, tôi xin được Phá Chương Đan rồi, anh có muốn tới lấy ngay bây giờ không?" Vu Lan vui vẻ nói.
Trần Dương không nghe được người ở đầu dây bên kia trả lời thế nào, chỉ thấy Vu Lan gật đầu rồi mỉm cười cúp máy.
"Trần Dương, bạn của tôi đang ở nhà hàng Vương Triều. Hay là chúng ta cùng nhau tới đó được không?" Vu Lan nổ máy rồi nói: "Tôi muốn anh ta trực tiếp cảm ơn anh."
"Ừm." Trần Dương gật đầu.
Hai người nhanh chóng tới nhà hàng Vương Triều. Vu Lan dẫn đường đưa Trần Dương đi thẳng lên phòng bao xa xỉ trên lầu ba.
Trong phòng là mấy cậu ấm con nhà giàu ở thành phố Tây Xuyên. Bọn họ từng tham gia buổi họp mặt hàng năm ở nhà họ Tô, Trần Dương đã từng gặp bọn họ.
Mỗi người dẫn theo một cô bạn gái tới buổi tiệc này. Mặc dù mấy cậu ấm con nhà giàu này có gia cảnh tốt nhưng đều là hạng chơi bời lêu lổng, chẳng có tài cán gì, là công tử bột đúng nghĩa.
Thấy Vu Lan bước vào, một cậu thanh niên lập tức đứng dậy mỉm cười nói: "Nào, tôi giới thiệu với mọi người một chút. Đây là bạn gái của tôi, Vu Lan. Hôm nay cô ấy đem tới đây cho tôi một viên Phá Chương Đan, có thể giúp tôi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên!"
Cái gì?
Vu Lan xin viên đan dược này cho tên tiểu tử này sao? Hắn là bạn trai của cô ấy sao?
Chết tiệt, tên tiểu tử này tên là Tào Bảo, là đại thiếu gia của tập đoàn Hằng Thiên.
Đúng là nhà hắn giàu có thật, nhưng hắn cũng chỉ là một tên công tử bột mà thôi.
Vu Lan là người ghét ác như thù, cương trực công chính vậy mà lại đồng ý để cái loại này làm bạn trai sao?
Trần Dương thật không biết Vu Lan nghĩ gì nữa!
Tào Bảo đưa tay ra định nắm tay Vu Lan nhưng lại bị cô nhẹ nhàng né tránh: "Tào Bảo, ở đây nhiều người như vậy đừng có lôi lôi kéo kéo, trông chẳng ra làm sao."
Tào Bảo bật cười nói với bạn bè của mình: "Các anh em, bạn gái của tôi là vậy đấy. Bình thường cô ấy chỉ cho tôi nắm tay thôi, đến hôn cũng không cho tôi hôn. Cô ấy cương quyết nói sau khi kết hôn mới giao bản thân cho tôi. Tính cô ấy khá ngang bướng, mọi người đừng cười tôi đấy nhé, ha ha ha!"
"Anh Bảo, chị dâu vừa xinh đẹp lại truyền thống như vậy, anh nhặt được bảo bối rồi đấy!"
"Phải đấy phải đấy, vừa nhìn là biết chị dâu là kiểu con gái truyền thống, lần này anh có phúc rồi."
Mọi người cung kính nói.
Bầu không khí trong phòng lập tức hào hứng hẳn lên. Lúc này không biết ai đột nhiên thốt lên một câu: "Ôi trời, đay chẳng phải thằng con rể phế vật nhà họ Tô sao?"
Vừa dứt lời mọi người đều nhìn về phía Trần Dương.
"Trời ạ, là con rể nhà họ Tô thật này!"
"Sao tên phế vật này lại ở đây thế?"
"Cũng không tự nhìn xem bản thân là hạng người gì, đây là nơi tên phế vật này có thể đến chắc?"
Mấy tên công tử bột ào ào giễu cợt.
Tào Bảo nghe các anh em của mình nói vậy thì nhíu mày. Hắn nhìn sang Trần Dương, phát hiện anh đúng là tên con rể phế vật nhà họ Tô thật thì khó chịu nói: "Trần Dương, đây không phải chỗ mà mày lên tới, cút mau!"
"Phải đấy, bây giờ nhà họ Tô đã sắp phá sản rồi. Một kẻ ở rể như mày không về nhà ngồi yên đi lại chạy tới đây làm gì?"
"Hiện giờ ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết nhà họ Tô đã bán đi hơn một nửa sản nghiệp chứ. Mày tới nhà hàng Vương Triều liệu có trả tiền nổi không?"
Vu Lan nghe mấy lời xấu xa của bọn họ thì cũng không nhịn nổi nữa, sắc mặt cô trở nên không vui. Vu Lan nhìn Tào Bảo: "Tào Bảo, mấy người đừng nói nữa. Trần Dương là bạn của tôi, anh ấy cùng tôi tới đây."
Cái gì?
Tên phế vật này là bạn của Vu Lan sao?
Tất cả mọi người trong phòng đều há hốc miệng tưởng rằng mình nghe nhầm.
Vu Lan là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tây Xuyên, Trần Dương chẳng qua chỉ là một tên con rể phế vật ham ăn lười làm ăn no chờ chết, tại sao hai người bọn họ lại gặp nhau được?
Một người là thiên nga trắng cao cao tại thượng, một người là cóc ghẻ thấp kém. Vu Lan không nói đùa chứ?
Dưới sự sửng sốt của mọi người, Vu Lan kéo cái ghế bên cạnh ra rồi mỉm cười nói với Trần Dương: "Tới đây Trần Dương, anh ngồi bên cạnh tôi."
Trần Dương vốn định bỏ đi nhưng thấy hành động của Vu Lan, anh lại thản nhiên ngồi xuống.
"Lan Lan, sao em lại kết bạn với người như vậy chứ?"
Tào Bảo hồi phục tinh thần, ngơ ngác hỏi.
Vu Lan không vui nói: "Cái gì mà người như vậy? Tào Bảo, phiền anh sau này đừng dùng cái cách ấy để nhìn nhận người khác được không? Trần Dương là người ở rể thì đã sao? Tôi không thể kết bạn với anh ấy chắc?"
"Hơn nữa trong mắt tôi chỉ có người tốt và người xấu mà thôi. Trần Dương là người tốt, có thể kết bạn với người như anh ấy là vinh hạnh của tôi."
Tào Bảo bị Vu Lan làm ngây người!
Kết bạn với Trần Dương mà là vinh hạnh của cô ấy sao?
Tào Bảo dùng ánh mắt xấu xa nhìn Trần Dương. Rốt cuộc anh ta đã dùng phép thuật gì mà lại khiến Vu Lan nói như vậy chứ?