Khương Hoàng cười lớn, bay lên cùng với tháp Tu La.
Chỉ cần ông ta còn sống, chỉ cần tháp Tu La vẫn còn trong tay ông ta thì người Khương vực có chết sạch cũng chẳng sao!
“Mối thù hôm nay, ngày sau sẽ báo!”
Khương Hoàng nhìn bọn họ, bỏ lại một câu như vậy rồi biến mất trong nháy mắt.
Diêu Hoàng cả giận nói: "Đừng hòng chạy!"
Ông ta vận hành thần thông, tăng tốc đuổi theo.
Cùng lúc đó, Nhậm Hoàng cũng có ý định rút lui.
Khương Hoàng trốn thoát, Vương Lâm bỏ mạng.
Bản thân độc chiếm hai bảo vật Siêu Thoát trung phẩm.
Trở thành mục tiêu công kích, đao Trảm Đạo chắc chắn là bị Trương Hoàng nuốt chửng.
Là người nham hiểm, xảo quyệt và tham lam vô độ, Nhậm Hoàng suy nghĩ một hồi: "Hiên Viên huynh, đao Trảm Đạo chỉ có Trương Hoàng từng tiếp xúc, ông suy nghĩ kỹ đi, nó có thể đi đâu được? Thứ này vốn phải thuộc về Trương Hoàng nhưng từ đầu hai người không phân định rạch ròi. Với tư cách là người ở giữa, tôi sẽ tạm thời giữ nó”.
"Khi nào các ông đưa ra quyết định, các ông có thể đến và lấy nó bất cứ lúc nào. Tôi thề rằng nếu không giao nó ra, muôn đời tôi sẽ không thể tiến bộ!"
"Ầm!"
Một tia sấm sét ầm vang trên bầu trời chứng giám cho lời thề của Nhậm Hoàng.
Ánh mắt Hiên Viên Hoàng nhìn Nhậm Hoàng cũng bớt thù hận.
Trương Hoàng nhíu mày: “Kế sách chia rẽ thấp kém như vậy mà ngươi không hiểu sao?”
Hiên Viên Hoàng không nói gì, đáp lại ông ta là ánh mắt sắc như dao.
Thấy vậy, Nhậm Hoàng trong lòng cười lạnh, không quan trọng là mưu kế thấp kém hay sao, miễn hữu dụng là được.
Cách này tiệt luôn đường hợp tác của Trương vực và Hiên Viên vực.
"Hai ông tự quyết định đi, tôi đi trước”.
Nhậm Hoàng nói rồi quay đi.
Bảo bối ở trong tay ông ta, ông ta có rất nhiều cách, ví như vắt kiệt giá trị của nó rồi trả lại cốt bảo vật Siêu Thoát không còn chút giá trị cho mấy kẻ kia.
Như vậy cũng không tính là thất hứa.
Liều ăn nhiều, cuộc chiến Hoàng tộc chính là như vậy, không tiến ắt lùi.
Có được hai bảo vật Siêu Thoát, điều này nói lên cái gì?
Thiên mệnh đứng về phía nhà họ Nhậm!
Nhậm Hoàng ông ta chính là người Siêu Thoát trong lần này.
“Đồ ngốc, ngươi muốn chết chung với Trương vực của chúng ta mới chịu thôi sao?”
Trương Hoàng giận tím mặt, xuống tay cũng ác hơn: “Ta nói lại lần nữa, ta không có lấy đao Trảm Đạo!”
Hiên Viên Hoàng một mực im lặng, Trương Hoàng càng mắng tợn, càng chứng tỏ ông ta chột dạ.
Đây là biểu hiện của việc thẹn quá hóa giận.
Mở miệng ra là mắng đồ ngốc này, đồ ngốc nọ, chẳng coi ông ta ra gì.
Tất cả triều thần đều đang theo dõi qua Thần kính huyền quang, nếu cứ vậy mà cho qua, những người khác sẽ nghĩ sao về ông ta?
Ông ta nhất định sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác, còn gì là thể diện?
“Trương Hoàng, hoặc là giao ra đao Trảm Đạo, hoặc là hôm nay quyết sống mái một phen”.
“Quyết quyết cái con khỉ!”
Trương Hoàng chửi ầm lên, hiện tại tâm trạng của ông ta rất tệ.
Tổn thất biết bao mạng người của hàng chục đại vực, còn phái đến hàng đống binh sĩ, vậy mà kết quả thì sao? Không lấy lại được cái thá gì hết, không chỉ gây thù với nhà họ Hiên Viên, mà còn trở thành trò cười cho thiên hạ.
Trương Hoàng vung một đòn thẳng về phía Hiên Viên Hoàng rồi nói: “Ta không thèm phí lời với ngươi, đây không phải là nơi để quyết đấu. Ngươi muốn đánh thì cứ việc xuất binh, ta đợi ngươi ở Trương vực".
Ông ta lờ mờ đoán ra, hoặc là do Hiên Viên Hoàng vừa ăn cướp vừa la làng, hoặc là một trong ba gia tộc kia nhúng tay, còn không chỉ có thể là quân Ma Vương đứng sau.
Diêu Hoàng không quỷ quyệt như vậy, Nhậm Hoàng càng không.
Đã mất vợ còn hi sinh binh sĩ, nếu còn ở đây đánh nhau sống mái với Hiên Viên Hoàng, khó tránh sẽ bị người ta đánh lén.
Nghĩ vậy, ông ta xé mở không gian rồi chui tọt vào.
Nhìn thấy ông ta bỏ chạy, Hiên Viên Hoàng tức giận quát: "Đồ chó, đứng lại cho ta!"
Hai nhà bây giờ chính thức trở mặt, Hiên Viên Hoàng chém một kiếm vào không gian, điên cuồng hét lên: “Trương Bách Lý, ta phải giết ngươi!”
Trương Bách Lý là tên của Trương Hoàng. Nghe giọng Hiên Viên Hoàng, Trương Hoàng tức điên, nếu không vì nghĩ đến đại cuộc, ông ta đã phản kích từ lâu.
…
Một phía khác, Diêu Hoàng đang dốc hết sức truy đuổi, nhưng nhận thấy đuổi cũng không kịp.
Cho dù sức mạnh thực sự của ông ta đã rất gần cảnh giới Siêu Thoát.
Nhưng Khương Hoàng đã tung ra hết tất cả các con bài tẩy, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã đạt Siêu Thoát trung kỳ, ông ta đuổi được mới lạ đó!
Ông ta đã bị bỏ xa từ lâu.
“Đáng chết!”
Diêu Hoàng tức điên, khổ cực tính toán một phen, mọi thứ suôn sẻ theo kế hoạch, tưởng đâu sẽ hốt đậm một mẻ tổ hợp bảo vật Siêu Thoát, ai ngờ cuối cùng chẳng được gì!
Ngược lại, Nhậm Hoàng lại đoạt được hai bảo vật Siêu Thoát. Giờ trong lòng ông ta chỉ muốn giết người, hận không thể giết cả trời đất.
Ông ta biết lần này mình đã hoàn toàn thất bại.
Cùng lúc đó, Khương Hoàng đã cao chạy xa bay, nháy mắt đã ở ngoài cả mấy trăm nghìn đại vực.
Thế giới bờ bên kia Hỗn Độn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tìm một người thật sự rất gian nan.
Có tháp Tu La ở bên người, ông ta còn có thể che đậy thiên cơ, khó mà đoán được vị trí của ông ta.
Ẩn mình trong một ngôi sao chết tịch diệt, Khương Hoàng thở hổn hển.
Ông ta đã gắng gượng đến cực hạn, sức mạnh dần cạn kiệt.
Siêu Thoát trung kỳ, Siêu Thoát sơ kỳ giai đoạn sau, Siêu Thoát sơ kỳ giai đoạn giữa…
Sau đó rớt khỏi cảnh giới Siêu Thoát, rồi rất gần cảnh giới Siêu Thoát, bán Siêu Thoát… Tu vi của ông ta vốn là Quy Nhất viên mãn, nhưng nhờ truyền dẫn sức mạnh, ông ta cũng đột phá được cảnh giới mà mấy triệu năm qua ông ta chưa đột phá được.
Đây cũng có thể xem là trong họa được phúc.
Nhưng mà Khương vực đã mất, ông ta cũng thành vua mất nước giống Cơ Hoàng.
“Đáng hận!”
Mặc dù giết đượcVương Lâm nhưng không được lợi ích gì, ngược lại còn mất hết những con bài tẩy.
Còn mất cả phân thân huyết oán đã thật sự đạt đến cảnh giới Siêu Thoát.
Nghĩ đã thấy tiếc.
Đang nghỉ ngơi, tự nhiên mí mắt Khương Hoàng giật loạn, ông ta có một loại dự cảm không lành.
Nhất định có gì đó bất thường đã xảy ra.
Không lẽ Diêu Hoàng đã đuổi kịp ông ta?
Giờ đây ông ta không chắc mình có thể chạy thoát khỏi đòn truy kích của Diêu Hoàng nữa hay không.
“Khốn kiếp, đợi ta trở lại đỉnh cao, ta sẽ giết sạch Diêu vực”.
Nghĩ ngợi một hồi, ông ta quyết định xé mở không gian và chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, một làn sóng vô hình bao trùm lấy ông ta.
Không gian xung quanh bỗng trở nên mờ mịt.
“Ầm!”
Vô số mũi tấn công nhắm vào chỗ ông ta đứng.
Một tiếng nổ lớn rền vang, ngôi sao chết vỡ vụn.
Một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Khương Hoàng, hoan nghênh tới không gian vô hạn”.
Giọng nói rất vang vọng như văng vẳng trong không gian, lại như ngay sát bên tai.
“Là ai?”
Lòng Khương Hoàng run lên, ông ta biết người này không phải Diêu Hoàng.
Không ai trả lời ông ta, chỉ có một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Bây giờ, trò chơi bắt đầu, ngươi... sẵn sàng chưa?"
Sương mù che khuất cả thế giới, tầm nhìn không vượt quá mười mét.
“Giả thần giả quỷ!”
Tuy Khương Hoàng kiệt quệ nhưng cũng có thể đoán được phần nào, người gài bẫy này chắc chắn không mạnh bằng mình, nếu không đâu cần giả thần giả quỷ.
Những vị Hoàng Đế kia đều dựa vào bảo vật Siêu Thoát, cái nào cũng mạnh, đâu cần dùng đến loại thủ đoạn này.
“Soạt!”
Đúng lúc này, một mũi trường thương xoay tròn đột ngột đâm về phía ông ta.
Keng!
Mũi thương sắc nhọn đâm vào tháp Tu La, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Chưa hạ được phòng thủ của tháp Tu La!
“Cút đi!”
Kính Bình Thiên phóng ra ánh thần quang đánh bay cây trường thương.
Sau đó, nhiều đòn tấn công khác nhau ập xuống tháp Tu La, sức tấn công rất mạnh, nhưng không thể phá vỡ phòng thủ của tháp Tu La!
Hoặc người tấn công phải đạt cảnh giới Siêu Thoát, hoặc là người đó nắm trong tay bảo vật Siêu Thoát mới có thể phá được phòng thủ của tháp Tu La.
Sau khi bị tấn công hàng triệu lần, Khương Hoàng đã dần hiểu ra thực lực của những người này.
"Một đám ruồi muỗi mà cũng dám đến làm trò. Các ngươi từ từ chơi, ta không tiếp”.
Nếu là trước kia, Khương Hoàng nhất định sẽ xé xác bọn họ cho hả giận, nhưng ông ta sợ đám người Diêu Hoàng đuổi theo.
Nếu bị chặn lại thì hôm nay ông ta chết chắc.
Họ sẽ không bao giờ để ông ta sống sót thoát ra.
Sau khi xé mở một tầng không gian, Khương Hoàng thấy rằng mình đã đến một tầng không gian khác.
Sau đó, ông ta rơi vào một vòng lặp vô tận, xé mở không gian, đến một không gian mới, rồi lại xé mở, và sau đó là một không gian mới...
"Không ích gì đâu, đây là không gian vô hạn, ông trốn không thoát!"
“Câm mồm!”
Khương Hoàng ra sức thúc giục tháp Tu La, kính Bình Thiên tỏa ra hàng trăm triệu thần quang, dường như muốn xé nát tất cả không gian.
Một tầng, hai tầng, ba tầng, bốn tầng… nhưng đều vô ích, không thể thoát ra được.
7 vũ trụ của 7 người Kiếm Dương rất mạnh, loại bỏ hết thảy mọi đòn tấn công, chỉ để lại tầng tầng không gian. Muốn vây khốn một người thật sự quá đơn giản.
Nếu Khương Hoàng vẫn còn giữ sức chiến đấu đỉnh cao, chắc chắn bọn họ không thể nhốt ông ta lại được, nhưng mà hiện tại ông ta đã kiệt quệ rồi.
Không có khả năng phá vỡ vòng vây.
“Vô Địch Vũ Trụ Bạo Trác Quyền siêu cấp nghiêm túc cộng thêm ba mươi lần sức mạnh!”
“Cửu Trượng Kim Thân, Chưởng Trung Phật Quốc!”
“Hỗn Nguyên Vô Cực!”
“…”
Những đợt tấn công ồ ạt ập xuống tháp Tu La. Sau mỗi đợt tấn công, Khương Hoàng càng thêm hoảng sợ.
Ở đây, ông ta không có bất cứ sự hỗ trợ nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ta sẽ chết chắc.
Ông ta không chết trong tay các Hoàng giả, mà là chết trong đám ruồi muỗi, sao ông ta có thể cam tâm?
Ngay khi ông ta định anh dũng chiến đấu một phen, một luồng kiếm quang kinh hoàng xé toạc bầu trời và chém vào tháp Tu La.
“Ầm!”
Đòn tấn công này vô cùng mạnh mẽ, uy lực còn sót lại truyền đến người Khương Hoàng khiến ông ta nôn ra máu.
“Đây là… sức mạnh của bảo vật Siêu Thoát! Là bảo vật Siêu Thoát thuộc hệ kiếm mà! Lẽ nào các ngươi là người của Hiên Viên Hoàng?”
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Không ai đáp lại, kiếm quang phát ra từ bảo vật Siêu Thoát cùng với vô số đòn tấn công giáng xuống tháp Tu La, khí linh của tháp Tu La kêu gào!
Cho dù có là bảo vật Siêu Thoát cũng không phải là toàn năng hay bất khả chiến bại.
Pháp bảo dung hợp không phải một thể, hai nguồn sức mạnh bổ sung cho nhau, nâng cấp phẩm chất của pháp bảo thành bảo vật Siêu Thoát thượng phẩm trong thời gian ngắn.
“Hỗn Nguyên Trảm!”
Nguyên Dương lưu chuyển pháp lực toàn thân, dồn hết lên Hỗn Nguyên Kiếm, bổ sung cho trận pháp đại đạo, uy lực của nhát kiếm này đáng sợ đến cực điểm.
“Tất cả xông lên, đánh mạnh tay vào!”
“Soạt!”
Đạo pháp thần thông rực rỡ đánh vào tháp Tu La, trời đất đều đảo điên.
Nếu không nhờ 7 tầng vũ trụ khóa chặt tàn dư của cuộc chiến, e rằng đã thu hút sự chú ý của người khác.
"Tiếp đi, ông ta sắp không chịu đựng được nữa rồi!"
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Trong đợt tấn công thứ 8, tháp Tu La mất đi sự hỗ trợ của quỷ nô và pháp lực, đồng thời năng lượng tích trữ của nó cũng cạn kiệt.
Kính Bình Thiên cũng vậy.
Pháp bảo bị tách rời, đòn tấn công mạnh bạo đổ xuống thân thể Khương Hoàng.
Khương Hoàng trọng thương.
Ma Dương vươn tay tóm lấy kính Bình Thiên, Dương Phật tóm lấy tháp Tu La.
Nguyên Dương vươn tay, một kiếm xuyên thủng đầu Khương Hoàng, kiếm ý của Nguyên Dương ngay lập tức xé nát sinh cơ của ông ta, cắt đứt tất cả nhân quả, xóa sạch ông ta khỏi dòng sông thời quang!
Sau khi dốc sức chinh chiến nhiều trận đánh lớn, cuối cùng Khương Hoàng lại kết thúc cuộc đời ở một ngôi sao chết vô danh.