"Trương Bách Lý, Lẽ nào ngươi nhờ mồm mép để có được ngai vàng đấy à?"
Hiên Viên Đại Khí chế nhạo, chả coi lời nói của ông ta ra gì.
"Hoàng Đạo Vô Cực, giết!"
"Bùm!"
Với một cú đánh, thiên địa sụp đổ, một hỗ đen khổng lồ liên tục nuốt chửng hư không.
Hiên Viên Đại Khí bị sốc, suýt chút nữa ông ta đã bị đánh trúng rồi.
"Viu!"
"Phập!"
Một nhát dao chém bay mũi tên, Diêu Hoàng đã ném hồ lô Trảm Thần lên không trung!
Khí cơ của Hiên Viên Đại Khí bị khóa chặt, lực hút cực mạnh muốn hút Hiên Viên Đại Khí vào trong.
"Viu! Viu! Viu!"
Những mũi tên nguyên linh bắn ra, nhưng lại bị hồ lô Trảm Thần hấp thu hết, hệt như đá chìm đáy biển.
Diêu Hoàng cười to: "Đừng kháng cự nữa, bất cứ đòn tấn công nào cũng sẽ bị hồ lô Trảm Thần hấp thụ, trở thành năng lượng cho nó thôi!"
Trái tim của Hiên Viên Đại Khí trùng xuống, ông ta vốn cho rằng chiêu mạnh nhất của hồ lô Trảm Thần là phi đao, nhưng không ngờ rằng bản thân hồ lô lại mạnh đến vậy.
Có cả 2 sức mạnh là nuốt chửng và hấp thụ!
Bây giờ khí cơ đã bị khóa chặt, Cung Hiên Viên cũng bị khắc chế!
Để chéo cung tên, rút kiếm thánh Linh Nguyên trên thắt lưng ra, hấp thu đủ lực nguyên linh, linh khí của kiếm thánh Linh Nguyên thật đáng sợ!
"Phá nát bầu trời này với ta nào! Nào, xem xem đâu là cực hạn của ta!"
Là chủ nhân của bảo vật Siêu Thoát, lúc mà Hiên Viên Đại Khí bị khí Siêu Thoát của bảo vật Siêu Thoát ám, thì cơ thể của ông ta trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường rồi.
Với sức mạnh linh nguyên truyền vào cộng với sức mạnh dị bẩm của tộc Hiên Viên, bộ óc của ông ta mạnh gấp mấy chục lần so với người thường.
Cảnh giới Siêu Thoát sơ kỳ đoạn trung, đoạn hậu, viên mãn!
"Bùm!"
Thuận lợi đột phá từ sơ kỳ lên trung kỳ.
Tuy nhiên, tốc độ vẫn không hề chậm lại.
Trung kỳ đoạn sơ, đoạn trung, đoạn hậu!
Mãi cho đến viên mãn mới từ từ ngừng lại.
"Đây là sức mạnh của trung kỳ sao?"
Những mảnh áo giáp của Hiên Viên Đại Khí va vào nhau kêu loảng xoảng, trong lòng rất tự hào!
"Giết!"
Dùng lực dưới chân, ông ta lao về phía Trương Hoàng.
"Ầm!"
Sức mạnh vô cùng khốc liệt thuận theo bảo tỉ Thiên Hoàng truyền đến tay của Trương Hoàng.
Ngay lập tức khiến tay chân ông ta tê dại!
Siêu Thoát trung kỳ?
Sắc mặt Trương Hoàng cũng lạnh đi, ông ta thật sự đã bị áp chế rồi!
Một con rồng vàng Hoàng khí bay ra khỏi bảo tỉ Thiên Hoàng, bay lượn hàng triệu dặm.
"Một con không đủ, tiếp tục ra đi!"
Hai, ba, bốn, năm... cho đến khi chín con rồng vàng Hoàng khí bay vào trong cơ thể Trương Hoàng.
"Ầm!"
Ngay lúc đó, một luồng khí tức kinh thiên động địa tỏa ra từ cơ thể Trương Hoàng.
Cảnh giới của ông ta cũng tăng từ sơ kỳ lên!
Giữ vững ở vị trí Siêu Thoát trung kỳ viên mãn.
Bảo tỉ Thiên Hoàng của ông ta là bảo vật Siêu Thoát trung phẩm, nó có thể áp đảo Hiên Viên Đại Khí.
Cùng với sự giúp đỡ của Diêu Hoàng thì chỉ là chuyện nhỏ!
"Hừ!"
"Tứ Hung Sát Trận!"
Diêu Hoàng hừ lạnh một tiếng, phi đao biến hóa ngàn vạn, sát khí tràn ngập hư không.
Bốn con hung thú Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột, Cùng Kỳ tọa trấn tứ phương.
Hồ lô Trảm Thần liên tục phóng ra sát khí ăn mòn Hiên Viên Đại Khí.
Bốn con hung thú đã hợp lực vài triệu kỷ nguyên trước, suýt chút nữa đã lật đổ được sự thống trị của Diêu tộc.
Cuối cùng, thủy tổ đời thứ nhất của Diêu tộc đã giết bốn con hung thú dữ và dung hợp chúng vào trong hồ lô Trảm Thần.
Bốn con hung thú rất mạnh, có thể giết được cả cường giả cảnh giới Siêu Thoát!
Hiên Viên Đại Khí không chỉ phải cẩn thận với bốn con hung thú mà còn phải cảnh giác tránh bị hồ lô Trảm Thần xử lý.
Quan trọng nhất là trận chiến với Trương Hoàng.
Sáu giác quan của Hiên Viên Đại Khí đã được phát huy hết tác dụng.
Nhưng cho dù ông ta không yếu thì rồi cũng sẽ bị thương đầy mình thôi!
Ông ta vừa bí mật chiết xuất sức mạnh nguyên linh từ vỏ kiếm vừa tìm kiếm điểm yếu của đối thủ.
"Có rồi!"
Hiên Viên Đại Khí nhìn con Thao Thiết với cái miệng to trước mặt, ông ta có vỏ kiếm bảo vệ, con Thao Thiết chắc không thể làm gì được ông ta, ông ta sẽ để cho con Thao Thiết ăn mình, xem chúng sẽ làm gì.
Nghĩ thế, Hiên Viên Đại Khí giả vờ bất cẩn, để con Thao Thiết nuốt vào bụng.
Bên trong là một không gian cực lớn, đạo đạo ăn mòn, đại đạo niết diệt... Nếu như đổi thành cảnh giới Quy Nhất thậm chí là bán Siêu Thoát, e rằng sẽ không chống đỡ nổi mà hóa thành mủ mất.
"Bị nuốt rồi!"
Trương Hoàng vui mừng khôn xiết: "Ông ta không chống đỡ nổi nữa rồi!"
Diêu Hoàng lắc đầu: "Thật kỳ quái, đâu đơn giản như vậy!"
Sau đó, ‘ầm’ một tiếng, mặc dù chân linh của Thao Thiết bất diệt nhưng Tứ Hung Sát Trận đã bị ảnh hưởng.
"Mở!"
Hiên Viên Đại Khí đã tích lũy đủ sức mạnh, chém vỡ đại trận chỉ bằng một kiếm, dễ dàng thoát được ra ngoài!
"Quả nhiên không đơn giản như vậy!"
Trương Hoàng hít một hơi: "Diêu Hoàng, đừng để ông ta chạy thoát, nếu ông ta liên thủ với Khương Hoàng, thì sẽ không có ngày nào bình yên cho hai vực của ngươi và ta đâu”.
Lời nói như đánh trúng vào tim đen của Diêu Hoàng, tuy rằng Khương Hoàng chưa thể hiện ra, nhưng ai biết được khi nào thì ông ta sẽ gây ra chuyện cơ chứ.
Nếu Hiên Viên Đại Khí chạy thoát, thì ông ta thực sự sẽ phải sống trong sợ hãi.
"Tiểu Chư Thiên Yêu Thần Đại Trận!"
Diêu Hoàng hít sâu một hơi, phi đao trở thành ba trăm sáu mươi lăm phi đao, sắp xếp trên không trung.
Anh Chiêu, Kế Mông, Tất Phương, Bạch Trạch, Khai Minh, Lục Ngô...
Mỗi con đều đại yêu tiếng tăm lừng lẫy của Diêu tộc.
Sự hình thành của Tiểu Chư Thiên Yêu Thần Đại Trận, nền tảng là phi đao, trận nhãn là hồ lô Trảm Thần, có sức mạnh vô hạn.
Lần này trong lòng ông ta ngụt ngụt sát khí.
Hiên Viên Đại Khí muốn chạy trốn, nhưng đã bị bảo ấn của Trương Hoàng đè xuống.
Với sự giúp đỡ của ba trăm sáu mươi lăm phi đao, mỗi chiếc đều có thể sánh với Siêu Thoát sơ kỳ!
Có tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm chiếc ở đây.
Tuy nhiên, chân linh rất dễ bị tiêu hao, không giữ được lâu.
"Nếu không giết được trong nửa canh giờ, thì đại trận tan mất!"
Trương Hoàng liếc ông ta một cái, trong lòng do dự, liệu có nên bỏ ra chút vốn liếng!
Nghĩ ngợi một hồi, ông ta vẫn cố nhịn.
"Bùm! Bùm! Bùm"
Bảo tỉ Thiên Hoàng tấn công liên tục, cộng với ba trăm sáu mươi lăm đại yêu thay nhau công kích, sắc mặt của Hiên Viên Đại Khí dần dần trở nên khó coi.
"Đinh!"
Đòn đánh trúng ông ta, bộ giáp vàng vỡ tan tành.
"Ding Ding!"
"Xoẹt xẹt!"
Đánh vỡ lớp phòng hộ của giáp trụ, áo giáp bên trong cũng bị xé nát, vết thương sâu đến thấu xương làm người ta phải kinh hãi!
"Lẽ nào hôm nay ta phải chết ở đây sao?"
Hiên Viên Đại Khí căm hận, nếu một đấu một, thì ông ta tự tin có thể đánh bại bất cứ ai, nhưng đối phương lại chơi kiểu hai người cùng lên, lại còn dở ám chiêu, cóc quân tử tí nào.
Ông ta không khỏi nghĩ đến việc mình vừa mới tung ra mấy chiêu, đối phương đã bắt chước theo ngay được, cạn lời.
"Hai tên các ngươi có giỏi thì thả ta ra, đấu tay đôi đi, dùng pháp trận thì gọi gì là quân tử?"
Hiên Viên Đại Khí thử cố chọc tức họ, nhưng cách này cùi quá, họ chẳng thèm để tâm.
"Cà cuống chết đến đít còn cay nhỉ!"
Trương Hoàng híp mắt, nếu không phải Hiên Viên Đại Khí khiêu khích quá đáng, ông ta đã không làm đến nước này.
Cuộc tấn công như mưa trút giáng xuống cơ thể của Hiên Viên Đại Khí, vô số cái miệng gần như xé nát Hiên Viên Đại Khí.
"Ông ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!"
Trương Hoàng nín thở ngưng Thần, ra tay ngày càng độc ác hơn!
Hiên Viên Đại Khí căm phẫn, ông ta đã chuẩn bị kĩ càng như vậy, nhưng còn chả đánh ra được một nửa uy lực.
"Cho dù có chết, cũng không để yên cho các ngươi đâu!"
"Cung Hiên Viên, ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ theo sau!"
Cung tên này được luyện từ xương và kinh mạch của người nhà họ Hiên Viên, là bảo vật Siêu Thoát có ý chí Hiên Viên!
Cung Hiên Viên rung lên dữ dội, một lượng lớn sức mạnh nguyên linh đã bị cung Hiên Viên hấp thu, Hiên Viên Đại Khí cười lớn: "Được lắm, được lắm, không hổ danh là bảo vật của nhà Hiên Viên, thật là có cốt khí!"
Cùng lúc đó, Nguyên Dương đứng hóng drama bên cạnh nói: "Hiên Viên Đại Khí sắp kiệt sức rồi, ra tay nhanh!"
Xoát!
Đám người chui ra từ hư không, 4 người Nguyên Dương, Ma Dương, Bắc Dương, Dương Phật, mỗi người đều có một thanh Hỗn Nguyên Kiếm trong tay!
"Hỗn Nguyên Kiếm Trận!"
Dưới kiếm trận, hư không tràn ngập sát khí.
Diêu Hoàng và Trương Hoàng đều ngẩn ra: "Các ngươi là ai?"
"Quân Ma Vương?"
Trương Hoàng nghiến răng: "Các ngươi cũng muốn chia phần à?"
Diêu Hoàng cũng nheo mắt lại, xem ra ba tộc đó không thể ngồi yên trước bảo vật Siêu Thoát rồi.
"Các cậu xử lý hai người kia đi, chúng tôi lo cho Hiên Viên trước!"
Ma Dương nói xong, liền nhìn Hiên Viên Đại Khí toàn thân đã bị đánh cho bầm dập, trong tay còn đang hấp thu sức mạnh nguyên linh: "Đậu, ông ta muốn phá cây cung này luôn này!"
Uy lực của bảo vật Siêu Thoát khi nổ tạo ra không hề nhỏ, hơn nữa, nếu cái này nổ tung, bọn họ sẽ xót xa lắm!
"Đừng có đứng đó hóng hớt nữa, mau ra tay đi, 4 chúng tôi sắp không phá nổi đại trận nữa rồi đây này!"
Tính sai rồi, họ không ngờ Hiên Viên Đại Khí lại liều như vậy.
Muốn nổ tung bảo vật Siêu Thoát, giống như Vương Lâm!
Mặc dù thực lực của bốn người bọn họ rất mạnh, nhưng đối mặt với sức chiến đấu Siêu Thoát thì bọn họ còn kém xa.
Dứt lời, trong không gian cách đó không xa chợt chấn động, giống như có một viên đá rơi xuống nước vậy.
Ngay sau đó, một bàn tay từ bên trong vươn ra nhẹ nhàng nắm lấy khoảng không!
Bùm!
Hàng trăm hàng ngàn dặm không gian bị nắm lấy, phát nổ, Tiểu Chư Thiên Yêu Thần Đại Trận đã bị nghiền nát ngay lập tức.
Diêu Hoàng sửng sốt, cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn, vội vã thu phi đao và hồ lô Trảm Thần lại!
Trong giây tiếp theo, Hiên Viên Đại Khí lập tức bị bàn tay to lớn đó bóp chặt rồi phong ấn, cung Hiên Viên muốn nổ tung cũng bị phong ấn!
Một chiêu này, kiếm thánh Linh Nguyên, cung Hiên Viên cùng vỏ kiếm đều rơi vào trong lòng bàn tay khổng lồ: "Không cho người này chết, đem ông ta về!"
Nói xong, trở tay đấm một cái về phía Diêu Hoàng và Trương Hoàng!
Cả hai người đều hoàn toàn bị sốc trước bàn tay to lớn này.
Hiên Viên Đại Khí dù bị thương nặng nhưng cũng không dễ mà bắt được ông ta.
Họ chợt nghĩ đến cảnh Cơ Hoàng bị bàn tay khổng lồ dí chết.
"Chạy mau!"
Cả hai nhanh chóng bỏ chạy, nhưng họ nhận thấy rằng dù chạy trốn nhanh đến đâu thì bàn tay kia vẫn luôn theo sát họ.
"Bùm!"
"Bùm!"
Diêu Hoàng bị giáng một cứ như thiên thạch lao xuống, suýt chút nữa đánh chết ông ta.
Còn Trương Hoàng, cũng chả khá hơn.
Bị đánh đến trọng thương toàn thân.
Sau khi giáng cho mỗi người một cú đấm, bàn tay khổng lồ kia biến mất.
Nguyên Dương không thể hiểu được bản tôn đang nghĩ gì nữa.
Nắm lấy Hiên Viên Đại Khí đã được niêm phong, cắt xuyên qua hư không: "Đi, chúng ta về!"
Mọi người ngẩn người ngồi chồm hổm đợi lâu như vậy, kết quả là Trần Dương giải quyết xong trận đấu chỉ trong một chiêu.
Không phải bản tôn nói rằng không thể lộ diện quá sớm sao?
Chẳng lẽ đã đột phá gì ghê gớm lắm rồi sao?
"Phụt!"
Phun ra một ngụm máu, Diêu Hoàng bò ra khỏi đống đổ nát.
Quả là một nắm đấm kinh khủng, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ kinh hãi, đối mặt với cú đấm đó, ông ta còn không còn ý chí phản kháng nữa.
Đây là sức mạnh thực sự của ba gia tộc sao?
Nếu đây là sức mạnh thực sự của họ, thì ông ta còn làm ăn được gì nữa chứ?
"Sao lại đánh ta một cái? Mỉa mai nhau chắc?"
"Nếu là mỉa mai, thì tại sao lại giải cứu Hiên Viên Đại Khí? Rốt cuộc là chúng có âm mưu gì?"
"Diêu Hoàng, ông không sao chứ!"
Trương Hoàng bay ra ngoài, vô cùng chật vật.
"Đây là thủ lĩnh thực sự của quân Ma Vương sao?"
Ánh mắt Trương Hoàng cũng tràn đầy kinh hãi.
Ngoại trừ lúc giết Cơ Hoàng, đây là lần thứ hai thủ lĩnh bí ẩn của quân Ma Vương ra tay.