Tới cấm địa mà lão tổ đang bế quan, Tiết Minh khom người nói: "Lão tổ, Tiết Minh cầu kiến".
Ầm ầm ầm!
Cấm địa đóng kín được mở ra, Tiết Minh mau chóng đi vào trong.
Trên đệm hương bồ, bây giờ lão tổ Tiết tộc đã gần khôi phục lại thời kì đỉnh cao.
"Chuyện gì?"
Tiết Minh vội quỳ xuống, kể lại chuyện hỗn chiến của ba tộc.
"Lão tổ, vốn đã định là một trăm năm kết thúc cuộc chiến Hoàng tộc, bây giờ e rằng phải rút ngắn còn hai mươi năm, không biết bên lão tổ người..."
"Không sao, ta đã khôi phục được đến tầng thứ chín rồi, nếu bọn họ muốn đánh thì đánh thôi".
Lão tổ Tiết tộc nói: "Nhưng tốt nhất là ra tay từ Doanh tộc. Mảnh vụn trong tay lão già đó nhỏ nhất, ta nắm chắc sáu phần là sẽ giết được lão. Sau khi dung hợp với mảnh vụn của lão thì ta nắm chắc được bảy phần sẽ đối phó được với Phong tộc".
Trong lòng Tiết Minh đã có chủ ý, xem ra lão tổ rất kiêng kỵ Phong tộc.
"Vâng, lão tổ, cháu hiểu rồi".
"Đi đi, tốt nhất là có thể kéo dài thêm chút thời gian".
Nói xong, lão tổ Tiết tộc nhắm mắt lại.
Tiết Minh ra khỏi cấm địa lại trở về triều đường. Lúc này, đại thần Chiến Tranh Tiết tộc là Tiết Nhân đứng ra nói: "Bệ hạ, chúng vi thần đã thảo luận ra một đối sách, mong Bệ hạ cân nhắc".
"Nói đi".
"Rõ, Bệ hạ!"
Tiết Nhân nói: "Chắc chắn Phong tộc và Doanh tộc đã hình thành hợp tác về mặt ý thức rồi. Thế nên chúng thần bàn bạc với nhau, chúng ta cũng có thể xin viện trợ từ quân Ma Vương".
Tiết Minh cau mày, xin viện trợ từ quân Ma Vương?
Chủ ý chó chết gì thế?
Ông ta luôn thầm nghi ngờ quân Ma Vương là thế lực Doanh tộc hoặc Phong tộc nâng đỡ, giờ xin bọn chúng viện trợ chẳng phải là bảo hổ lột da à?
"Không được! Tâm tư quân Ma Vương khó dò, thích nhất là kiểu mua bán không bỏ vốn, chắc chắn bọn chúng sẽ khoanh tay hét giá".
Tiết Minh nói!
Dường như Tiết Nhân đã đoán trước Tiết Minh sẽ nói như vậy: "Bệ hạ, thế thì chúng thần còn có chủ ý thứ hai!"
Tiết Minh nói: "Nói mau, đừng vòng vo!"
Tiết Nhân nói: "Ba tộc Phong - Tiết - Doanh đã tranh đấu mấy triệu kỷ nguyên, chúng ta không xem những Đế tộc khác ra gì. Lần này cũng vậy, chắc chắn người thắng cuộc trong cuộc chiến Hoàng tộc lần này cũng là từ ba tộc".
"Trước đây nghe đồn quân Ma Vương có người Siêu Thoát, lại cộng thêm bây giờ quân Ma Vương đã lớn mạnh, là kẻ địch bên ngoài của ba tộc. Có câu nói rất hay là, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu để người khác cướp mất thì chưa chắc Phong Hoàng và Doanh Hoàng đã chịu!"
"Ý của khanh là cứ một mực khẳng định là âm mưu của quân Ma Vương, sau đó liên hợp với hai tộc khác để tấn công quân Ma Vương à?"
"Bệ hạ thánh minh, cứ đổ vạ trước đã. Cho dù chuyện này là do Phong tộc hay Doanh tộc tự biên tự diễn, hay là do quân Ma Vương đứng sau chỉ thị, chỉ cần chúng ta một mực cho rằng mình là người bị hại, đồng thời trả lại những đại vực đã chiếm hữu thì bọn họ cũng chẳng còn gì để nói!"
Tiết Minh suy nghĩ kỹ càng, Tiết Nhân nói xong thì không nói thêm gì, những người khác thì càng im như thóc, chỉ sợ làm phiền Tiết Minh suy xét.
"Khá lắm, đây đúng là ý hay".
Tiết Minh thầm gật đầu. Quân Ma Vương có phải do thế lực nào nâng đỡ hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Hơn nữa, ông ta còn có thể nhân cơ hội này thăm dò thử rốt cuộc quân Ma Vương này là của nhà nào!
Mặc kệ là nhà nào thì chắc chắn sẽ có hai tộc liên minh chống lại.
Nếu không phải của nhà nào hết thì ba tộc cùng nhau thảo phạt quân Ma Vương.
"Trẫm phê chuẩn".
Tiết Minh nói: "Nhân ái khanh, chuyện này giao cho khanh làm".
"Thần tuân chỉ!"
Tiết Nhân lĩnh chỉ xong trở về vị trí của mình.
Tiết Minh tuyên bố bãi triều.
Chẳng mấy chốc sau, hai tộc đã nhận được thông cáo ban bố thiên hạ của Tiết tộc, nội dung đại khái là: Tiết tộc bị tai bay vạ gió, kẻ gian hãm hại. Chuyện này là do âm mưu quỷ kế của quân Ma Vương để chia rẽ tình nghĩa huynh đệ của ba tộc, mọi người tuyệt đối đừng bị lừa, trúng gian kế của quân Ma Vương.
Để chứng tỏ mình trong sạch, Tiết vực nguyện trả lại hết những đại vực đã chiếm lĩnh cho hai tộc, hơn nữa, còn chia những đại vực mình đã chiếm được trước đây ra làm hai, tặng cho hai tộc.
Cuối thông báo là phần cảnh cáo quân Ma Vương, bảo rằng bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để giao chiến với quân Ma Vương rồi!
Phong Vô Tà đọc xong thư tay của Tiết Minh thì cười khẩy. Tiết Minh khôn khéo thật, hai ba câu đã phủi sạch trách nhiệm của mình rồi.
Tiện thể gán luôn tội lên đầu quân Ma Vương.
Để chứng minh trong sạch, ông ta còn trả lại lãnh địa, còn bồi thường thêm nữa. Người ta vừa nể mặt vừa đưa ra lý do cho ngươi rồi, ngươi còn truy cứu gì nữa?
Điều thú vị thật sự là nội dung mặt sau của thư tay, ba tộc liên hợp thảo phạt quân Ma Vương. Thú vị quá đi chứ!
Ông ta hỏi: "Các khanh thấy thế nào?"
"Bệ hạ, Tiết Hoàng nói cũng có lý, ba tộc vừa là bạn vừa là địch, quân Ma Vương là kẻ địch thuần túy".
"Nước phù sa không chảy ruộng ngoài".
"Bệ hạ, vi thần cũng cảm thấy chuyện này khả thi, điểm duy nhất cần bàn bạc là phải xuất bao nhiêu binh".
"Tiết vực lập công chuộc tội, theo lý phải nên làm chủ lực. Tỷ lệ 6/2/2 là hợp lý nhất".
Phong Vô Tà gật đầu, ông ta cũng rất đồng ý với tỷ lệ này.
Lão tổ đã xác nhận là quân Ma Vương không phải thế lực của hai nhà Tiết và Doanh. Nếu vậy thì đúng là nên thảo phạt quân Ma Vương!
Đương nhiên là trong lúc này, tốt nhất là có thể bảo toàn thực lực. Để Tiết tộc xuất binh lực nhiều nhất, bọn họ xuất một ít quân số, cho dù có chết hết thì bọn họ cũng không tổn thất nhiều, còn có thể tiện thể làm suy yếu thực lực của Tiết tộc.
"Được, cứ trả lời Tiết tộc vậy đi".
Một bên khác, ở Doanh vực.
"Tiết Hoàng tính hay thật đó!"
Doanh Vũ lạnh lùng vứt thư tay xuống đất: "Bọn họ đã vơ vét sạch đại vực của Diêu tộc rồi, đợi đến lúc khôi phục thì cũng phải mấy nghìn năm nữa, lúc đó thì làm ăn gì nữa".
"Bệ hạ bớt giận".
Mọi người đồng loạt khuyên giải.
"Doanh Hoàng Bệ hạ, Phong Hoàng đã đồng ý liên thủ rồi".
Sứ giả Tiết tộc nói: "Trong chuyện này, Tiết triều của thần oan uổng thật ạ".
"Tiết Đồ Đại soái chết một cách ly kỳ trong quân trướng đại doanh. Sau đó bên thần điều tra phát hiện ra vết tích của sự chiếm đoạt trên thi thể của Tiết Đồ Đại soái".
"Vì vậy, chắc chắn chuyện này là do quân Ma Vương làm ra, mong Doanh Hoàng Bệ hạ minh xét".
...
Sắc mặt của Doanh Vũ khó coi, nhưng Phong tộc đã gật đầu rồi, nếu ông ta không đồng ý thì cục diện khó khăn lắm mới gỡ rối được sẽ hỗn loạn lại mất.
"Tiết vực xuất 60% binh lực, Doanh vực ta giống Phong vực, xuất 20% binh lực".
Doanh Vũ sợ đây là âm mưu quỷ kế nên nói thêm: "Nhưng Trẫm vẫn còn một yêu cầu, quân chủ lực của Tiết tộc các ngươi đi trước, chúng ta theo sau".
"Doanh Hoàng Bệ hạ, nếu đã là liên minh thì đương nhiên là phải cùng tiến cùng lùi. Nào có đạo lý đại quân của Tiết vực thần dẫn quân đi đầu được?"
"Một câu thôi, có đi trước hay không, không thì khỏi bàn".
Sắc mặt sứ giả đó tái nhợt, thái độ của Doanh Vũ cứng rắn, không có cơ hội để trả giá.
"Chuyện này trọng đại, xin cho ngoại thần bẩm báo cho Tiết Hoàng Bệ hạ".
"Đi đi, phải nhanh lên đấy".
Doanh Vũ khoát tay, ông ta cũng không muốn giao chiến nhanh như vậy.
Bên lão tổ vẫn cần thêm một chút thời gian.
Cứ kéo dài đã.
...
Vào lúc ba tộc đang thương lượng nên thảo phạt quân Ma Vương thế nào thì đám người Nguyên Dương đã nhận được tình báo chi tiết rồi.
Thậm chí bọn họ còn biết từng hành động, từng lời nói của ba vực trên triều đường nữa.
"Vốn chỉ định khoanh tay đứng nhìn, ấy vậy mà đối phương không cho".
Nguyên Dương nói: "Không được cho chúng cơ hội liên thủ, tuy sức chiến đấu đỉnh cấp của chúng ta mạnh mẽ nhưng sức chiến đấu trung cấp và cấp thấp thì không phải là đối thủ của bọn chúng. Cho dù trang bị mới nhất mà chúng ta vừa chế tạo ra có thể tăng độ sát thương trên diện rộng nhưng đối đầu trực diện với chúng thì chúng ta vẫn sẽ tổn thất nặng nề".
"Đặc biệt là Tiết vực, chúng đã chuyển hóa được hơn hai triệu tỉ Phật binh rồi, gấp chúng ta đến hơn ba lần".
"Còn cả Doanh vực và Phong vực nữa, nền tảng của hai vực này cũng thâm sâu khó dò như nhau".
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt trầm trọng, Ma Dương nói: "Vẫn cần bản tôn phải ra tay, thực hiện chiến thuật đánh rắn dập đầu, thiện thể bảo Nhậm Thánh Tâm và Hiên Viên Đại Khí không ngừng quấy rối".
"Nhưng trước đó, chúng ta phải xác định được là bắt đầu ra tay ở đâu!"
Dương Phật đứng ra nói: "Tốt nhất là ra tay từ Tiết vực. Tiết vực là khởi nguyên của Phật pháp Đại Thừa, tôi có thể thu dùng những Phật binh bọn chúng chuyển hóa được. Tài nguyên của Tiết vực là phù hợp với tôi nhất, có lẽ lần này tôi có thể đột phá Siêu Thoát đầu tiên".
Mọi người đều gật đầu, bọn họ đồng lòng khác thể, giúp ai thì cũng là giúp chính mình. Nếu Dương Phật đã nắm chắc có khả năng đột phá Siêu Thoát thì đó là chuyện tốt.
"Vậy thì bảo bọn họ quấy rối Tiết vực trước, chuyển dời mục tiêu, bảo cán bộ quân Ma Vương phát binh, cố gắng kéo dài thời gian".
Kiếm Dương nói: "Bây giờ bản tôn vẫn còn đang bế quan, đợi ngài ấy xuất quan rồi tính".
Sau khi bàn bạc xong đối sách, đám người tản ra, bắt đầu điều động binh tướng. Cho dù không định phát động chiến tranh quy mô lớn thì bọn họ cũng phải làm cho ra vẻ.
"Truyền lệnh xuống dưới, tập hợp tất cả đại quân".
Rất nhanh, quân lệnh của Ma Dương đã được truyền xuống dưới, âm mưu quỷ kế của ba tộc loan truyền khắp bốn trăm nghìn đại vực trong đại vực Liên Minh khiến vô số người căm giận.
"Đế tộc đáng chết, nô dịch mọi người vô số năm rồi, bây giờ vẫn còn muốn tiếp tục nô dịch chúng ta, chúng ta tuyệt đối không đồng ý!"
"Người của đại vực Liên Minh, đời đời không làm nô!"
"Ta muốn tòng quân, ta muốn chống lại quân thù!"
"Các huynh đệ, là quân Ma Vương, là thủ lĩnh đã cứu vớt chúng ta, cho chúng ta cuộc sống yên ổn hòa bình. Chúng ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phá hoại cuộc sống hạnh phúc này!"
"Chiến, chiến, chiến!"
Vô số người trẻ nhiệt huyết cuồn cuộn, sức mạnh bọn họ bộc phát ra khiến tinh không run rẩy, khiến vô số kẻ khiếp sợ.
Trinh sát của ba tộc bị dọa đến nỗi run lẩy bẩy.
Người của đại vực Liên Minh thật sự quá đoàn kết, đoàn kết đến nỗi khiến họ không thể tin được.
"Mau, mau truyền tin tức về để Bệ hạ nhanh chóng tập kết đại quân".
...
Cùng lúc đó, trong kết giới Thời Quang.
Trần Dương hấp thu xong Phong Thần Bảng và roi đánh Thần.
Thực lực tiến bộ thêm một bước.
Lúc này, mỗi vũ trụ trong cơ thể anh đã có thể chứa đến hơn 1,7 tỉ tinh vực!
Đây là lãnh thổ rộng lớn đến nhường nào chứ? Một vũ trụ có thể sánh ngang với mấy chục đại vực trong thế giới bờ bên kia Hỗn Độn!
Vì thế sức mạnh của thế giới trong cơ thể anh cực kỳ khủng khiếp.
"Vẫn đang ở giai đoạn đầu của Siêu Thoát sơ kỳ (Siêu Thoát sơ kỳ đoạn sơ) sao? Quả nhiên là sau khi lên cảnh giới Siêu Thoát, lượng sức lực cần thiết thật khủng khiếp, ba bảo vật Siêu Thoát mà không đột phá được một cảnh giới nhỏ nữa".
Trần Dương lắc đầu, thật ra chuyện này cũng có liên quan đến việc nền tảng của anh quá thâm hậu.
Nhưng cho dù là vậy, thực lực của anh cũng là vô địch trong cảnh giới Siêu Thoát rồi.
Nếu đối đầu trực tiếp, anh không thua bất kỳ ai.
Sau khi Hỗn Nguyên Kiếm hấp thu ba món bảo vật Siêu Thoát thì dường như đang chìm vào giai đoạn lột xác.
Bảo bối mạnh hơn cả bảo vật Siêu Thoát khiến người ta rất mong đợi.
"Ồ, mấy người Ma Dương tìm mình sao?"
Trần Dương đứng lên, đi ra khỏi kết giới Thời Quang.
Giây phút đó, sau khi cộng hưởng tin tức với nhau, anh đã hiểu bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
"Ha ha, đám người này đúng là không sợ chết. Thôi vậy, đến thời điểm rồi, tốc chiến tốc thắng thôi".
Anh đã ẩn nấp ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn lâu như vậy rồi, giờ cũng không còn gì phải kiêng kỵ nữa, tranh thủ phá tan thế giới này sớm để tới vực Vĩnh Hằng mới là chuyện quan trọng.
"Mọi người đi theo tôi".
Trần Dương xé rách không gian, dẫn đoàn người chui vào.
"Công phá Tiết tộc trước, sau đó đến Doanh tộc, cuối cùng là Phong tộc".