Hai người quỳ trên đất, Mạnh Tử Bình chắp tay nói: "Sư phụ, con và sư muội tận tay chuẩn bị một món quà mừng thọ cho người, mong người sẽ thích".
Hắn vỗ tay, một đám nữ đệ tử bưng món ăn đi vào.
"Quà mừng thọ mà con nói chính là mấy món ăn này sao?"
Lạc Bắc Đẩu không vui, mấy món ăn này mà cũng được xem là quà mừng sao?
Hơn nữa quân tử phải tránh xa nhà bếp, ngươi đường đường là đại sư huynh Thiều Hoa Cung mà lại chạy đi nấu ăn, ra thể thống gì nữa?
"Vâng ạ, những năm nay con và sư muội đã đi động phủ giới, qua lại giữa các động phủ giới để thu thập các món ăn kỳ lạ và quý hiếm của hàng vạn thế giới, mỗi một món ăn đều do con và sư muội tận tay nấu nướng".
"Bày lên bàn".
Lạc Bắc Đẩu nói.
Mấy chục món ăn được bày lên bàn, sau khi mở nắp đậy ra thì khói bốc lên nghi ngút, xoắn lại với nhau trở thành một cảnh tượng hiếm thấy.
Có thú thôn giới đang rong chơi trong không trung, lại còn có chim đại bàng sải cánh bay lượn.
Có con Quỳ Ngưu (con trâu) chỉ có một chân ngẩng đầu lên trời rống, lại còn có đàn voi thần uốn vòi xé rách trời cao.
Linh khí thét gào khiến người ta chỉ hít một hơi thôi là như đã thành tiên.
"Sư phụ, món đầu tiên này được làm từ tim một con thú thôn giới cấp Đạo Hoàng, lại lấy tinh huyết của hàng nghìn con thú thôn giới cấp Đạo Vương để ninh. Mời sư phụ dùng thử!"
Lạc Bắc Đẩu gật đầu, gắp một miếng cho vào miệng.
Vốn dĩ thú thôn giới đã là một món cực kỳ tươi ngon, nhưng thú thôn giới cấp Đạo Hoàng thì cực kỳ khan hiếm, bao nhiêu năm nay Lạc Bắc Đẩu cũng chỉ được ăn có vài lần hiếm hoi.
Hơn nữa món ăn này còn được làm từ tim thú thôn giới tươi ngon nhất, lại còn thêm tinh huyết của hơn nghìn con thú thôn giới nữa. Giây phút đó, mùi thơm ngập tràn trong khoang miệng, linh khí nồng đượm lan tỏa toàn thân.
Thậm chí còn có chút ý vị không gian nữa.
Thú thôn giới lấy động phủ giới làm thức ăn, cơ thể nó vốn là không gian vô tận, dạ dày của nó có thể luyện thành chí bảo không gian cực kỳ rộng lớn.
"Món thứ hai được chế biến từ Quỳ Ngưu và Hoàng Long cấp Đạo Hoàng, cùng với hàng trăm loại linh thực cực phẩm. Có thể giúp pháp lực mang thuộc tính lôi điện của Quỳ Ngưu và thuộc tính thổ của Hoàng Long".
Lạc Bắc Đẩu gắp món thứ hai, giống như những gì Mạnh Tử Bình nói, món thứ hai cũng vô cùng trân quý, ông ta ăn cũng có một chút tác dụng.
"Món ăn thứ ba được làm từ sâm tiên Vô Hạn cắm rễ trong hư không, nấu chung với Thần Phượng Thiên Viêm và Thần Hoàng Băng Nguyệt..."
Mấy chục món ăn, món nào món nấy đều vô cùng trân quý, mỗi một món đều có tác dụng khác nhau.
Mọi người nghe xong vô cùng thán phục.
"Lạc Đạo chủ, ta thật sự phục ngài đấy. Hai đệ tử này của ngài thật có hiếu, những món ăn này mà không bỏ tâm huyết ra thì không thể nào làm được đâu".
"Đúng vậy, đúng vậy. Mỗi một món ăn đều như trân bảo, cả đời ta chưa bao giờ được ăn một bữa tiệc thịnh soạn ý nghĩa thế này".
Nghe mọi người khen ngợi thì nét mặt Lạc Bắc Đẩu giãn ra, những món ăn này không thua những món quà của các đệ tử khác chút nào, khiến ông ta nở mày nở mặt quá.
Cái chết của Kỷ Xuân và Hùng Diễm đã đủ để chứng minh động phủ giới nguy hiểm thế nào.
Mấy đứa này vì thọ yến của mình mà đánh cược cả tính mạng, có thể thấy được lòng hiếu thuận của chúng.
"Các con có lòng rồi, vi sư rất thích những món ăn này, chút nữa phải kính rượu các vị trưởng bối nhé!"
Dù sao cũng là đại đệ tử của mình, cũng là đệ tử mà ông ta thương yêu nhất, nguôi giận rồi thì cũng thôi.
"Dạ, đa tạ sư phụ!"
Hai người cùng nói.
Tiết mục hiến lễ của đệ tử đã kết thúc, Lạc Bắc Đẩu chỉ những món ăn trên bàn: "Mời các vị dùng!"
Dứt lời, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Trần Dương với Bích Tiêu không muốn ăn cho lắm, những món này còn không ngon bằng món thường ngày mà Tiền Nhuận chuẩn bị cho họ. Những món đó tuy không thể so với Mạnh Tử Bình làm những cũng ngon hơn những món ăn trên bàn này gấp mấy lần.
Nhìn sang thì thấy chín sư huynh ăn như hổ đói: "Ngon quá, ngon hơn cám lợn ở Hồng Trần Giáo nhiều!"
"Ngon thì ăn nhiều vào".
Bích Tiêu đẩy hết món ăn của mình sang cho bọn họ.
Bữa tiệc diễn ra bình thường, không có chuyện gà bay chó chạy gì, bọn họ cũng muốn làm gì đó nhưng cũng không dám có hành động gì.
Chọc tức Đạo chủ thì bọn họ đâu còn ngày nào sống vui vẻ?
Trên thực tế, chiến lực cấp Đạo chủ của Lan Đình Tiên Cung chỉ có 108 vị, bọn họ mới là tầng lớp quyết định ở đây.
Ai dám chọc giận họ?
Khách khứa trong bữa tiệc ăn uống no say, mãi một canh giờ sau mới tàn tiệc.
Trở về viện của mình, Trần Dương nhận được vật tư từ khu vực không ai quản lý gửi về.
Rất nhiều, nhiều hơn bình thường nữa, Trần Dương định để thân xác và pháp lực cùng đột phá Siêu Thoát viên mãn, đại hội hệ viện hai năm sau sẽ đột phá bán Đạo Vương.
Lúc Trần Dương bế quan, hệ sinh thái xây dựng xung quanh máy truyền ảnh bắt đầu kích hoạt.
Ngân hàng Phát Triển Tu Sĩ cũng lặng lẽ được khai trương.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi mà đã tạo ra rất nhiều ngành nghề mới.
Ví như streamer!
Chu Tiểu Hồng chỉ là một đệ tử giúp việc ở Lan Đình Tiên Cung, từ lúc phi thăng từ động phủ giới lên thì cứ sống mơ mơ hồ hồ, mỗi ngày chìm ngập trong đống việc vặt đổi lại chỉ là một chút tài nguyên tu luyện không đáng kể. Chuyện này khiến cô ta rất mờ mịt về tương lai, cũng rất đau khổ.
Thậm chí cô ta còn nghĩ hay là đi hầu hạ đám đệ tử ngoại môn hay nội môn kia.
Làm như vậy thì may ra có thể tồn tại trong thế giới phân biệt giai cấp hà khắc này.
Đến một ngày, các chị em mang tới một thứ mới mẻ tên là máy truyền ảnh.
Cô ta chưa từng được tiếp xúc với những nội dung trong đó, thế nên máy truyền ảnh đã cho cô ta một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Cô ta thắt lưng buộc bụng rất lâu mới gom góp được 98 đá pháp tắc, sau đó thì đi mua máy truyền ảnh.
Những ngày đó, cô ta tìm được một chân trời mới trong phim truyền hình. Mãi đến một ngày, cô ta thấy một nữ streamer đang phát sóng trực tiếp ở trong đó thì mới ngớ người ra.
Cô gái kia không xinh lắm, giọng nói cũng không ngọt ngào gì, nhưng có rất nhiều người thưởng cho cô ta.
Phần thưởng trong máy truyền ảnh này không phải là đồ ảo, mà có thể thông qua tính năng truyền tống, được gửi tới vị trí cụ thể.
Tối hôm đó cô ta ngồi tính kỹ càng, cô gái kia phát sóng hai canh giờ thôi mà số tiền được thưởng bằng mình cắm đầu làm lụng, gom góp cả chục nghìn năm mới có được.
Lúc đó cô ta nghĩ, mình đẹp hơn cô gái kia, thân hình cũng hút mắt hơn, giọng nói thì lại càng ngọt ngào, sao cô ta có thể làm mà mình không làm được?
Thế nên cô ta mở quy tắc phát trực tuyến lên xem, phần thưởng trong đó được chia 8/2, ứng dụng 2 còn streamer được 8.
Trong đó còn có nhiều quy tắc khác nữa, sau khi cô ta xem kỹ thì dùng khí tức của mình để đăng ký một tài khoản.
Tài khoản tên Chu Tiểu Hồng!
Lúc mới làm Chu Tiểu Hồng ngại ngùng lắm, vì phải xuất hiện trước vô số người khác, cô ta cũng lo lắng lắm, không biết nên nói gì.
Thật ra là cô ta đã lo quá nhiều rồi, vì mới đầu không có bao nhiêu người xem cả, cho dù có người xem cũng chỉ bình luận vài lời mắng thôi.
"Bị câm hay gì, sao chẳng nói câu nào thế?"
"Chẳng có gì thú vị, lại là một bình hoa di động!"
"Có biết hát không? Cô gái, biết hát thì ta thưởng cho!"
"Không biết làm gì cả, cũng không ăn mặc quyến rũ thì ai mà xem ngươi chứ?"
Nhìn những bình luận đó, Chu Tiểu Hồng thấy vừa uất ức vừa bất lực.
Ở động phủ giới, cô ta kiêu ngạo đến nhường nào, có chàng trai nào không muốn cưới cô ta về để chiều chuộng đâu cơ chứ?
Nhưng lên thượng giới rồi thì người ta hết chê cái này đến chê cái khác.
Đạo tâm của cô ta bị đả kích, thậm chí có một dạo còn muốn bỏ cuộc.
Nhưng may mà cô ta đã kiên trì vượt qua. Cô ta bắt đầu xem các nữ streamer khác phát sóng trực tiếp như thế nào, làm thế nào để dẫn dắt cảm xúc của người xem, rồi làm cách nào để người ta thưởng cho.
Dần dần, cô ta đã rút ra được kinh nghiệm.
Cô ta bắt đầu học ca khúc và vũ đạo thịnh hành nhất, rồi xem những câu chuyện cười có thể khiến không khí thoải mái vui vẻ.
Cuối cùng sau một tháng, mọi nỗ lực của cô ta đã được đền đáp. Tối đó, buổi phát sóng trực tiếp của cô ta được đề cử cho hàng trăm nghìn người xem.
Tối đó, cô ta dốc sức phát trực tiếp, số lượng người theo dõi đã nhảy vọt từ mấy nghìn lượt lên đến mấy chục nghìn lượt.
Không được thưởng nhiều bằng người khác nhưng cũng đã bằng số tiền mà cô ta phải bán mạng làm trong mấy chục năm!
Cô ta đã khóc! Một cô gái sát phạt quả đoán, đến chết cũng không sợ, ấy vậy mà bây giờ khóc nức nở.
Nửa năm sau, cô ta đã trở thành một streamer khá có danh tiếng, lượng người theo dõi cũng vượt tám mươi triệu.
Giờ chỉ cần phát sóng bừa một buổi thôi cũng kiếm bằng hàng chục nghìn năm cố gắng tích góp.
Đãi ngộ này còn tốt hơn đệ tử thân truyền cả chục lần, thậm chí còn có thể so với Tự Liệt nữa.
Trong lòng cô ta tự hào lắm, Tự Liệt thì đã sao, chưa chắc Tự Liệt đã có nhiều tiền bằng mình.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, cô ta đã tích lũy được mấy tỷ đá pháp tắc, được sự hộ thuẫn của tiền tài, thực lực của cô ta cũng tấn thăng nhanh chóng.
Cô ta cũng chứng minh được đệ tử cấp Bính không hề thua kém đệ tử cấp Giáp, thứ bọn họ kém chỉ là tài nguyên thôi.
Hơn nữa để tự vệ, cô ta đã gia nhập Tân Hỏa.
Ba tháng trước, có một đệ tử ngoại môn phát hiện ra thân phận của Chu Tiểu Hồng, nên muốn dựa vào chuyện này để uy hiếp cô ta. Sau khi cô ta báo việc này lên trên thì đệ tử ngoại môn kia như bốc hơi.
Việc này cũng khiến Chu Tiểu Hồng có cái nhìn trực quan hơn về Tân Hỏa.
Có rất nhiều người như Chu Tiểu Hồng, bọn họ dựa vào ứng dụng này để lột xác từ gà rừng thành phượng hoàng.
Thậm chí còn xuất hiện thêm nhóm người khác, bọn họ phát sóng trực tiếp ở các cấm địa trong vực Vĩnh Hằng để truyền lại kinh nghiệm và những việc cần chú ý. Có người chết trong lúc phát sóng, cũng có người còn sống rất tốt, bọn họ được người ta đặt biệt danh là "người mở đường".
Sau một buổi phát sóng thì thu nhập được vài tỷ đến chục tỷ là chuyện thường.
Đương nhiên những nơi đã được thám hiểm sẽ nổi tiếng. Thậm chí có những cấm địa nhỏ, sau khi bị streamer và fans thay phiên nhau thám hiểm thì tan tành luôn.
Đây chính là điểm đáng sợ của phát trực tuyến.
Năm thứ hai, số lượng người sử dụng máy truyền ảnh đã vượt quá ba trăm tỷ, lượng tài sản tạo ra hàng ngày nhiều đến đáng sợ.
Còn có cả siêu thị tu sĩ, tu sĩ giao hàng, gần đây còn có lễ gì mà tu sĩ cuồng mua sắm, nghe nói giao dịch vượt cả mười nghìn tỷ đá pháp tắc sơ cấp.
Đáng sợ nhất là máy truyền ảnh đã lặng lẽ thay đổi đời sống của tu sĩ dưới ách thống trị của Lan Đình Tiên Cung.
Bây giờ chỉ cần nằm ở nhà không ra khỏi cửa cũng đã có thể biết hết chuyện thiên hạ, ai ai cũng có thể làm streamer, làm kinh doanh.
Thậm chí có vài tông môn nhỏ đã đánh hơi được gì đó nên đồng loạt thay đổi công việc, kiếm tiền rủng rỉnh.
Sống thoải mái lắm.
Nhận được báo cáo của thuộc hạ, Trần Dương gật đầu: "Nâng đãi ngộ của các huynh đệ trong quý này lên ba phần nữa".
"Rõ, thủ lĩnh".
Mã Lục gật đầu, những ngày tháng đi theo Trần Dương, hắn sống cực kỳ ung dung tự tại.
Không cần lo tài nguyên tu luyện, cho dù hắn có là đệ tử giúp việc thì cũng không ai dám chọc vào.
Thành viên Tân Hỏa vượt ba mươi tỷ người.
Cho dù là đệ tử nội môn của Lan Đình Tiên Cung thì hắn cũng dám động vào.
"Mã ca, không phải ta đã nói là lúc không có ai thì không cần khách sáo vậy rồi sao?"
"Cần thiết chứ, dù có người hay không có người thì ngài vẫn luôn là vị thủ lĩnh hoàn hảo nhất trong lòng thuộc hạ".
Mã Lục cười hì hì: "Thuộc hạ đi đây!"
Trần Dương bất lực gật đầu, mặc kệ hắn vậy. Địa vị của anh càng ngày càng cao, muốn hắn cư xử như trước là điều không thể.
Trong một năm này, dương thần, pháp lực, thân xác đồng loạt đột phá bán Đạo Vương.
Con đường kiếm tiền rộng mở nhanh hơn trong dự liệu của anh.
Bây giờ thu nhập mỗi ngày vào khoảng mấy chục tỷ đá pháp tắc, lễ tu sĩ mua sắm mấy ngày trước ít nhất cũng phải kiếm được hai nghìn tỷ đá pháp tắc.
Tân Hỏa phát triển rất nhanh, về cơ bản đã hoàn thành mở rộng đến khu vực thống trị của Lan Đình Tiên Cung.
Nhưng ba trăm tỷ người dùng chỉ là một phần một nghìn dân số của Lan Đình Tiên Cung mà thôi, tốc độ này đúng là rất chậm.
Hơn nữa, một phần ba trong số ba trăm tỷ người này đều là người của Bất Hủ Đạo Cung và Diễn Thánh Đế Tông.
"Đặt ra một mục tiêu nhỏ, năm nay phải hoàn thành một nghìn tỷ!"
Một nghìn tỷ người dùng có thể mang lại bao nhiêu lợi ích? Đại khái Trần Dương có thể tưởng tượng rằng mình có tiêu pha hoang phí thế nào cũng sẽ không hết tiền.