Long Tế Chí Tôn

Chương 777: Tuyển thẳng



Tuế Nguyệt Pháp của Thiều Hoa Viện là khó tu luyện nhất, cũng là mạnh nhất.

Một chiêu phân thân Tuế Nguyệt này thôi cũng có thể làm người ta điêu đứng.

Hàng trăm phân thân xuất hiện cùng một lúc, hất văng Vương Dũng ra khỏi lôi đài.

"Đã nhường rồi”.

Khuôn mặt của Kiều Uyển Thanh tái nhợt, hai bên thái dương đầy mồ hôi.

Chiêu thức này rất mất sức, cô ta chỉ có thể phân ra một trăm phân thân, cũng chỉ có thể tung ra đòn tấn công mạnh nhất hai lần.

Cú đánh này đã tiêu hao một nửa pháp lực trong cơ thể cô ta.

"Kiều sư muội mau ăn vào đi”.

Đoạn Kỳ Lân vội vàng chạy ra đón, trong tay cầm một lọ đan dược hồi phục nguyên khí.

Kiều Uyển Thanh suy nghĩ một chút, rồi nhận lấy: "Tạ ơn Đoạn sư huynh”.

"Không cần cám ơn không cần cám ơn”.

Đoạn Kỳ Lân vội vàng xua tay: “Của ta là của muội, nếu muội cần, cái mạng của ta cũng cho muội”.

Mặt Kiều Uyển Thanh đen lại, trong lòng nghĩ ta cần cái mạng của ngươi làm gì không biết.

Người tiếp theo lên lôi đài là Cô Chi Viễn và Hồng Đình Phương, cả hai đều thuận lợi tiến vào vòng trong.

Ngưu Siêu Quần, Giản Trúc, Tống Hữu Đạo đã bị loại, nhưng Đoạn Kỳ Lân, người được kỳ vọng ít nhất, thì lại lọt vào vòng tiếp theo.

Đoạn Kỳ Lân ở trên lôi đài như trở thành một người khác, trăm chiêu đã hạ gục được đối thủ.

"Tốt tốt, thực lực của con trai ta thật là phi thường”.

Đoạn Thiên Nhai hết sức vui vẻ, chỉ cần giữ vững phong độ, lọt được vào top 10, danh phận đệ tử truyền nhân nhất định sẽ không thành vấn đề gì.

Việc trở thành Tự Liệt 100 năm sau cũng rất khả quan.

Ngay sau đó, đến lượt Trần Dương ra sân.

"Diệp Lương Thần của Hình Phạt Viện!"

"Cố Nam Sênh của Đan Dược Viện!"

Giọng nói của cô ta vừa xa vừa gần, như trên tận trời cao nhưng cũng như gần ngay bên tai.

Đôi mắt đào hoa say đắm lòng người, long lanh như biết nói, đôi môi anh đào đỏ tươi, kiều diễm ướt át, ở giữa lông mày còn có vẽ hoa, quả là tuyệt sắc.

Đứng ở đó giống hệt một bức tranh xuân, đẹp không sao kể xiết.

Người phụ nữ này chắc chắn là người phụ nữ quyến rũ nhất mà Trần Dương từng thấy, rõ ràng cô ta chỉ nói một câu thôi, nhưng Trần Dương vẫn muốn tiếp tục nghe cô ta nói thêm nữa.

Bích Tiêu dưới đài lo lắng: “Sư đệ, đừng nhìn vào mắt của cô ta!"

Tuy nhiên, người dưới đài không được nhắc nhở người đang đấu võ trên lôi đài.

"Mê muội rồi sao?"

"Cố sư tỷ, ai không thích? Ai không muốn nhìn thêm vài lần cơ chứ? Cố sư tỷ ngày thường đeo khăn che mặt, nhưng hôm nay lại cởi ra. Thằng cha này thật là may mắn!"

Nhiều nam đệ tử trên khán đài đã chết mê chết mệt.

Nữ đệ tử cũng ghen tị, trên đời này sao có người phụ nữ quyến rũ như vậy cơ chứ.

Vào lúc này, Cố Nam Sênh di chuyển, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh xuất ra một đòn công kích, lúc này Trần Dương hơi nghiêng đầu, anh dễ dàng tránh được đòn tấn công.

Cố Nam Sênh sửng sốt: “Sự cố sao? Hay là may mắn?"

Người đàn ông bị cô ta bắt làm sao có thể phản kháng được!

"Tuế Nguyệt Cấm, Bách Mị Sinh Kiều”.

Mị thuật kết hợp với Tuế Nguyệt Pháp, cùng với cơ thể đẹp đẽ và ánh mắt đào hoa, ngay cả Đạo Hoàng nhìn thấy cũng sẽ quỳ dưới gấu váy của cô ta.

Cô ta không tin rằng một tu sĩ Siêu Thoát nhỏ bé có thể thoát khỏi pháp thuật của mình.

"Tiểu đệ đệ, quỳ xuống đi!"

Cố Nam Sênh nhẹ nhàng nói, như thể cô đã nhìn thấy cảnh tượng Trần Dương quỳ trên mặt đất.

Tuy nhiên, điều cô ta không ngờ là Trần Dương vẫn đứng đó, không chịu quỳ xuống.

"Chuyện gì đây?"

Cố Nam Sênh cau mày: “Ta nói ngươi quỳ xuống, ngươi không nghe thấy sao?"

"Sư tỷ, xương ta cứng từ bé nên không biết quỳ. Hay tỷ làm mẫu cho ta đi?"

Trần Dương nói, nhìn cô ta với một nụ cười như không cười.

"Ngươi... ngươi không bị trúng thuật của ta sao, không thể nào!"

Cố Nam Sênh đã bị sốc.

Trần Dương mỉm cười: “Ta công nhận Cố sư tỷ rất xinh, nhưng ta miễn dịch rồi, hơn nữa ta nghĩ sư tỷ của ta còn đẹp hơn!"

Nói rồi Trần Dương chép miệng: "Sư tỷ, tỷ nhìn phía sau đi!"

"Loại thủ đoạn đê hèn này, ngươi muốn lừa ta chắc?"

Mặc dù không biết làm cách nào mà Trần Dương tránh được thuật pháp của mình, nhưng cô ta không thể bị lừa bởi thủ đoạn rẻ tiền như vậy được...

"Ầm!"

Dứt lời, cô tacảm thấy lưng đau nhót, cả người cô ta ngay lập tức bay lên rồi rơi khỏi lôi đài.

Mọi người đều chết lặng trước cảnh tượng này.

Đây là Cố sư tỷ, nữ thần số một của Đan Dược Viện cơ mà, cái tên Diệp Lương Thần này sao lại thô bạo thế chứ, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Ngay cả Cố Nam Sênh cũng không thể tin được.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi gian lận!"

Cố Nam Sênh chỉ vào Trần Dương và nói một cách tức giận.

"Sư tỷ, tỷ thắng thì là chuyện hiển nhiên còn ta thắng thì là ăn gian à? Tỷ vô lý thế”.

"Ngươi chỉ ở cảnh giới Siêu Thoát, làm sao có thể chống lại thuật pháp của ta?"

"Trên đời có rất nhiều người biết dùng huyễn thuật. Không ai quy định chỉ có mình sư tỷ mới được dùng”.

Anh nói rồi nhảy khỏi lôi đài.

Lạc Bắc Đẩu nói: “Diệp Lương Thần đã thắng trận này!"

Cố Nam Sênh đứng đó, há hốc miệng, nhưng không nói được lời nào.

"Sư đệ, ta biết đệ nhất định có thể đánh bại con nhỏ xấu xí đó mà!"

"Đúng thế, xấu như thế mà còn dám lên đài đấu võ”.

"Nếu là ta, thì ta không dám ra khỏi nhà đâu”.

Trần Dương phớt lờ bọn họ, đi tới chỗ Bích Tiêu: “Sư tỷ, ta thắng rồi".

Bích Tiêu gật đầu, nhìn anh với đôi mắt sáng ngời: “Sư đệ, những gì đệ nói vừa là thật sao?"

"Cái gì là thật cơ?"

"Là những lời đệ vừa nói ấy!"

"Đệ nói ta đẹp hơn Cố Nam Sênh?"

Trần Dương nở nụ cười: “Thật, thật 100%!"

"Coi như đệ có mắt nhìn!"

Bích Tiêu mỉm cười, như thể có ánh sáng le lói trong mắt cô ấy.

"Vậy làm sao đệ giải được mị thuật của cô ta thế?"

"Rất đơn giản, cứ để Tiểu Siêu nói cho ta là được rồi!"

Trần Dương nói.

Bích Tiêu chợt nhận ra, chẳng trách Trần Dương không căng thẳng chút nào, đây quả thực là một cách hay.

Cố Nam Sênh rất mạnh, ngay cả phụ nữ cũng khó mà cưỡng lại được mị thuật của cô ta.

Nếu đối mặt với cô ta, Bích Tiêu cũng không chắc mình thắng được.

Đầu tiên là Ngải Diệp Thanh, sau đó là Cố Nam Sênh, cả hai người phụ nữ này đều bị Trần Dương giải quyết trong vòng một nốt nhạc.

"Đệ ấy, rõ láu cá”.

Cho đến nay, top 35 đã xuất hiện.

Tiếp theo là lượt bốc thăm thứ 3. Một người lẻ ra sẽ được lọt thẳng top 15.

"Làm ơn, làm ơn, đừng rút phải sư đệ!"

Bích Tiêu trong lòng thầm nói: "Tốt nhất là cũng đừng bốc phải các sư huynh”.

Cố ấy bốc một viên giấy, mở nó ra: “Hồng Đình Phương!"

Đây là một kẻ địch đáng gờm!

"Sư đệ, ở đây không có đệ, đệ... được tuyển thẳng rồi à?"

Bích Tiêu nhìn bảng thông báo, ngay lập tức ngẩn người.

May vãi, vòng thứ ba được xử thắng luôn, vào top 15!

Nhưng cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, những người có thể lọt vào top 35 đều là cao thủ, Trần Dương đụng phải họ, thì không thể lọt vào vòng 3 được!

Bây giờ thì tốt rồi, được xử thắng qua vòng luôn.

"Đậu, may vãi, được xử thắng qua vòng luôn kìa!"

"Ta không tin đây là ngẫu nhiên, chắc chắn là đi tay trong”.

"Cảnh giới Siêu Thoát vào vòng 3, đùa với chúng ta đấy à!"

Siêu Thoát mà đánh bại được Đạo Vương, nói ra sẽ làm người ta cười ỉa mất.

"Sao, các ngươi không phục à? Một đám cặn bã, nếu có bản lĩnh thì đừng để bị loại!"

"Gì mà tay trong? Các ngươi nghĩ Đạo chủ và mấy Viện chủ sắp xếp chắc?"

"Một đám ngớ ngẩn, không biết may mắn cũng là một loại sức mạnh hay sao?"

Chín huynh đệ bắt đầu chửi bới cãi cọ với những người khác, giọng nói của chín người lớn đến kinh ngạc, át đi giọng nói của họ: “Một đám thất bại, các người đều là một đám thất bại!"

Bích Tiêu chép miệng, Trần Dương cười đắc ý, chín vị sư huynh quả là tốt.

"Yên lặng!"

Lạc Bắc Đẩu nói, tất cả mọi người không rét mà run, vội vàng ngậm miệng lại.

"Phi, dám bắt nạt sư đệ của chúng ta, mặt thớt rồi chắc?"

"Sư đệ, nếu có ai dám bắt nạt đệ, cứ nói cho sư huynh, để ta cho bọn chúng biết tay!"

"Đa tạ sư huynh”.

Trần Dương cảm ơn.

"Huynh đệ với nhau khách khí làm gì”.

Ngưu Đại khoát tay: “Được rồi, đến giờ ta lên sàn rồi!"

Lần này, đối thủ của hắn là nhị sư huynh của Đạo Binh Viện, Kha Thiên Quân.

Thứ người này luyện là Tuế Nguyệt Pháp, luyện Thần Binh Thể.

Kinh lạc thể chất của hắn đều do thần binh đúc thành, cơ thể làm từ thần binh chính thống.

Cực kì cứng rắn.

Sau khi cả hai đấm vào nhau, cánh tay của Ngưu Đại run lên.

Nhưng đối phương lại rất ung dung!

"Phòng ngự cơ thể của đối phương siêu khỏe. Nên kéo dài trận đấu. Tốc độ là điểm yếu của đối thủ. Nên tấn công vào mắt, cổ họng, hạ bộ...”

Với sự nhắc nhở của Tiểu Siêu, Ngưu Đại đã thay đổi chiến lược của mình và bắt đầu sử dụng thần thông để tấn công từ xa.

Quả đúng như Tiểu Siêu đã nói, tốc độ của hắn tương đối chậm, hơn nữa hạ bộ là điểm yếu của hắn.

"Ngay bây giờ!"

Ngưu Đại hít sâu một hơi, dồn khí lên đan điền: "Ngưu Ma Phạt Thiên!"

Sau khi đánh với nhau cả ngàn chiêu, Ngưu Đại đột nhiên lao tới, tung một cú đấm vào cánh tay phải dưới nách của Kha Thiên Quân!

"A......”

Kha Thiên Quân hét lên trong đau đớn, bay ngược xuống khỏi lôi đài.

"Đại ca thắng rồi, vạn tuế!"

"Không hổ danh là người đại diện đẹp trai!"

Nở nụ cười thật tươi, Ngưu Đại dễ dàng lọt vào top mười lăm.

"Đại sư huynh dũng mãnh phi thường!"

Trần Dương chắp tay nói.

Ngưu Đại nhướng mày nhìn Trần Dương nói: "Cảm ơn món quà mà đệ tặng, nếu không ta đã không thắng dễ dàng như vậy”.

Hắn dù có hơi quái, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc, tất nhiên, lời cảm ơn này không thể nói bằng miệng.

"Cũng là do đại sư huynh mạnh nữa”.

"Haha, tuy rằng thằng nhóc nhà ngươi trông có hơi xấu xí, nhưng được cái dẻo miệng đấy”.

Ngưu Đại hài lòng vỗ vỗ vai Trần Dương, lập tức trở lại vị trí của mình.

"Lão Bộ, nhường rồi nhường rồi!"

Miệng Chiến Kiếm Phi sắp nhếch đến tận mang tai rồi.

"Hừ!"

Bộ Tam Đao hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến ông ấy.

Mặc dù đồ đệ của thằng chó này trông chả ra làm sao cả, nhưng thực lực của nó rất được đấy.

Đối thủ của Ngưu Nhị là nhị sư huynh Đan Dược Viện, Lâm Đan!

Lâm Đan này trông khá bình thường, Ngưu Nhị nói: "Chà, trông được phết nhỉ. Tuy không đẹp trai nhưng cũng dễ nhìn hơn những người khác đấy”.

Lâm Đan lạnh lùng nhìn hắn: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì bắt đầu đi!"

"Ta đang khen ngươi đấy, ngươi không không nghe thấy sao?"

Ngưu Nhị hừ lạnh một tiếng: “Xem ra cũng là loại không biết điều! Trông chả ra sao mà cũng nóng tính phết nhỉ”.

Lâm Đan tức nổ mắt: “Đi chết đi”.

"Tuế Nguyệt Chi Viêm!"

Nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, một ngọn lửa tĩnh mịch bốc lên. Đây là Tuế Nguyệt Chi Viêm chỉ có trong Tuế Nguyệt Pháp của Đan Dược Viện.

Đó là tiêu chí tượng trưng của Tuế Nguyệt Pháp này.

Ngọn lửa này không đốt cháy quần áo hay da thịt của con người mà chỉ đốt cháy tuổi thọ của con người.

Một khi bị quấn vào thì sẽ không có cách nào ứng phó được, nó sẽ ngay lập tức thiêu đốt tuổi thọ của đương sự.

Đó là một ngọn lửa thần thông rất độc ác.

"Muốn đốt tuổi thọ của ta à, mơ đi!"

Ngưu Nhị nhanh chóng đẩy ra, nhưng Tuế Nguyệt Chi Viêm như giòi bọ ở lưng, kiên quyết bám theo hắn.

Vị trí lôi đài có hạn, Ngưu Nhị hít sâu một hơi, há miệng phun ra một luồng gió mạnh!

Tuế Nguyệt Chi Viêm nhất thời khó mà xuyên qua được bức tường gió.

"Quả nhiên có tác dụng!"

"Phong Bạo Chi Ca! Long Xà Khởi Lục!"

Gió mạnh biến thành vòi rồng cuồng bạo, sức mạnh của Tuế Nguyệt hóa thành vòi rồng, cuốn đi Tuế Nguyệt Chi Viêm, không ai có thể làm gì được.

Cuối cùng hình thành ngọn lửa lốc xoáy.

Tuy nhiên, hướng đi đã thay đổi, do vòi rồng điều khiển, hướng về phía Lâm Đan.

Lâm Đan không ngờ rằng đối phương lại có thể phá chiêu của mình theo cách này.

"Thiên Địa Đại Dung Lô, xem ta luyện hóa ngươi chết đây!"

Lâm Đan một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, ngay lúc đó, Ngưu Nhị cảm thấy mình bị bao phủ bởi một lò luyện đan khổng lồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.