Hồng Đình Phương chỉ thích ăn mặc lộng lẫy, còn bản thân hắn hoàn toàn vẫn là nam giới.
Chủ yếu là vì bố mẹ hắn đã cho hắn ăn mặc như con gái từ khi hắn còn nhỏ, và điều đó đã dần thành thói quen của hắn.
"Lưu Quang Chưởng!"
Hồng Đình Phương không dông dài, đánh về phía La Phong.
La Phong cũng đã chuẩn bị trước, chuẩn bị phòng thủ, nhưng ai biết được hàng trăm chưởng của Hồng Đình Phương đều trượt.
Mặc dù đòn tấn công không trúng vào người nhưng trong lòng hắn luôn có một cảm giác rùng rợn.
"Hoa nở hoa tàn, chớp mắt vạn năm!"
Đồng tử của Hồng Đình Phương đột nhiên thay đổi hình dạng, sức mạnh đồng tử đáng sợ của chúng phối hợp với Tuế Nguyệt Pháp của Thiều Hoa Viện, cùng Lưu Quang Chưởng Pháp thành tiết điểm pháp trận.
Nửa lôi đài bị bao phủ.
"Vạn Niên Lưu Quang Trận!"
Pháp trận này có thể vây bán Đạo Hoàng, lực Tuế Nguyệt siêu mạnh chảy trong đó, liên tục tiêu tốn lực Tuế Nguyệt và pháp lực của La Phong.
"Pháp trận này chẳng có tác dụng gì với ta đâu. Ta đã nhập Tuế Nguyệt Pháp vào cơ thể mình từ lâu rồi, có sức mạnh chống lại Tuế Nguyệt cực mạnh”.
Những người trong Đạo Binh Viện tu đạo theo cách hoàn toàn mới. Một số người đã có được dẫn dắt trong lúc luyện binh khí, xem bản thân mình chính là binh khí để luyện.
La Phong này là một trong những giỏi nhất.
Đôi tay như lưỡi dao, đôi chân như cương đao, trên bề mặt cơ thể có một lớp lực Tuế Nguyệt mỏng lưu chuyển, Vạn Niên Lưu Quang Trận cũng vô dụng.
"Thật sao? Tuế Nguyệt chỉ là bổ trợ, sao ngươi biết ta không còn chiêu khác?"
Hồng Đình Phương cười nhạo một tiếng, năm bộ Tuế Nguyệt mặc dù không giống nhau, nhưng chúng cũng có điểm chung.
Nhân quả mà họ sợ nhất là sự hủy diệt và tử khí.
Hắn không biết nhân quả, cũng không biết hủy diệt, nhưng hắn lại rất giỏi tử khí!
Hắn cố tình luyện một môn kungfu cực kì độc ác, tử linh quyết.
Há miệng phun ra tử khí vô tận, dưới sự gia trì của pháp trận trở nên cực kỳ lợi hại, sát thương đối với La Phong tăng lên theo cấp số nhân.
"Tử khí!"
Vẻ mặt của La Phong thay đổi, thể chất của hắn rất lợi hại, miễn dịch với rất nhiều loại sát thương, nhưng tử khí là loại hắn không thể miễn dịch.
Nói cách khác, tử khí là một trong những thứ mà họ khó miễn dịch nhất, vì lẽ đó, còn có những người chuyên tu luyện pháp môn bổ sung sinh cơ.
"Đại đạo là vô hình, Tuế Nguyệt là vô tận. Với hai tay là vật trung gian, Tuế Nguyệt Binh Đao Hiển!"
Hồng Đình Phương nheo mắt, đây là một môn thần thông khá lợi hại trong Tuế Nguyệt Pháp của Đạo Binh Viện.
Có khả năng cô đọng Tuế Nguyệt làm thần binh.
"Nhìn chuẩn rồi đấy!"
La Phong cười lạnh một tiếng, dùng dao chém mạnh vào tử khí nồng đậm.
"Bùm!"
Tuế Nguyệt đao bổ tử khí làm đôi và đập vào bức tường pháp trận, bức tường pháp trận hơi rung lên.
Thêm Tuế Nguyệt Thần Binh rất có tác dụng.
Sau khi công kích thành công, La Phong điên cuồng chém tới tấp.
Không thoát khỏi pháp trận này thì khó mà đấu tiếp được.
"Muốn chạy trốn? Không được đâu!"
Hồng Đình Phương trừng mắt, đồng tử tiếp tục gia cố pháp trận.
"Phân thân Tuế Nguyệt!"
Trong giây tiếp theo, bốn phân thân bước ra khỏi cơ thể của Hồng Đình Phương.
Nhóm năm người bao quanh Hồng Đình Phương.
"Tuế Nguyệt Phong Cấm!"
Năm người cùng niệm Pháp Quyết, không gian tiếp tục co rút, đối phương khó mà tránh được.
"Ngươi như thế này thì có bản lĩnh gì!"
La Phong suy sụp, từ đầu đến cuối còn không chạm tới nổi góc áo của đối phương, thì đã bị pháp trận của đối phương bao vây rồi.
Nhưng hắn khó mà phá pháp trận hết lần này đến lần khác được.
"Nếu đây không phải là bản lĩnh, vậy xin hỏi La sư huynh, như nào mới là bản lĩnh!"
Hồng Đình Phương che miệng cười.
La Phong nghiến răng nghiến lợi: “Binh Giải!"
Hắn có một chiêu có thể phát huy ra uy lực rất mạnh, chính là Binh Giải Nhục Thân, nhưng loại binh giải này không phải là làm binh giải trùng sinh mà mọi người đều biết đến. (*Binh giải trùng sinh: binh giải là chết vì binh khí, hồn phách bị thương tổn thoát ly khỏi cơ thể rơi vào luân hồi để sống lại gọi là binh giải trùng sinh)
Mà là thân xác phát nổ và tách ra, và sau đó sức mạnh của Tuế Nguyệt trong cơ thể có thể ngưng tụ lần nữa để hình thành cơ thể.
Sự hao tổn duy nhất là pháp lực và lực Tuế Nguyệt.
Nhưng nó chỉ có thể được sử dụng mỗi năm một lần!
Hắn coi đây như một con át chủ bài cứu mạng, không ngờ hôm nay lại phải dùng đến nó ở đây.
"Bùm!"
Trong một giây tiếp theo, cơ thể La Phong nổ tung, lực công kích cực lớn lập tức phá tan Tuế Nguyệt Cấm Phong.
Đạo Vương viên mãn tự nổ, sợ rằng những tu sĩ Đạo Hoàng sơ kỳ cũng không dám đối đầu, huống chi là Hồng Đình Phương?
Hồng Đình Phương không ngờ đối phương lại tự nổ!
Ngay khi cấm chế bị phá vỡ, hắn nhanh chóng lui vào góc lôi đài và tự mình đeo một tá quang thuẫn lên người.
Về phần những phân thân kia của hắn, thì không được may mắn như vậy, đã bị xé nát ngay lập tức!
Không chỉ có Hồng Đình Phương chết lặng mà cả những người đứng xem bên dưới cũng vậy.
"Chuyện này... chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Tự nổ? La sư huynh thực sự đã tự nổ!"
"Đang đánh ngon lành, tại sao hắn lại tự nổ thế?"
Có rất nhiều cuộc thảo luận trong khán giả, nhưng đám người Lạc Bắc Đẩu vẫn vững như núi Thái Sơn, ngồi bất động.
"Người này chưa chết, Tiểu Siêu phát hiện nhân nổ có lực sinh khí cực kỳ mạnh mẽ, nó được ngưng tụ với tốc độ cực nhanh”.
Bích Tiêu truyền âm cho Trần Dương.
Trần Dương gật đầu, chiêu thức tự nổ này quả là lợi hại, không ngờ sau khi tự nổ lại có thể tự khôi phục lại cơ thể!
"Có vẻ như Hồng Đình Phương sắp thua rồi”.
Trần Dương trong lòng nghĩ như vậy.
Quả nhiên, trong giây tiếp theo, một bóng người bay ra khỏi làn khói, nhanh như chớp.
"Tuế Nguyệt Thần Binh, ngàn vạn Tuế Nguyệt không bằng kiếm trong tay!"
Tuế Nguyệt biến hóa ngàn vạn, có thể là đao, cũng có thể là kiếm!
"Bùm!"
Sức mạnh to lớn thổi bay Hồng Đình Phương ra khỏi lôi đài!
La Phong đã thắng trận chiến này!
Hồng Đình Phương nhìn người đàn ông thở hổn hển: “Đó là chiêu gì vậy?"
"Một loại bí pháp, đáng tiếc, nếu ngươi muốn học nó, ta cũng không thể dạy cho ngươi”.
Hồng Đình Phương nheo mắt: “Lần này ta thua nhưng lần sau thì chưa chắc đâu”.
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi.
"La Phong, thắng!"
Đạo Binh Viên coi như đã giữ được thể diện.
"Sư đệ, đến đệ rồi, nhất định phải cố lên đấy!"
"Sư đệ, nhẹ nhàng một chút, đừng đánh hỏng nữ thần của ta đấy!"
"Sư huynh, huynh nói sai rồi, phải là nữ thần của chúng ta nên nhẹ tay một chút, đừng đánh sự đệ của chúng ta thảm quá chứ”.
Lưu Quế Anh là một Đạo Vương viên mãn chính cống, hàng vạn năm trước là vậy, ngày nay của hàng vạn năm sau e là cô ta đã là bán Đạo Hoàng lâu rồi.
Trần Dương sờ sờ mũi không nói gì, đi thẳng lên lôi đài.
Nhìn Lưu Quế Anh dáng người vạm vỡ, Trần Dương nói: "Diệp Lương Thần của Hình Phạt Viện!"
"Lưu Quế Anh của Chiến Đường!"
Sau khi tự giới thiệu, Lưu Quế Anh nhìn Trần Dương một cách trịch thượng: “Siêu Thoát hậu kỳ?"
"Thật sự may mắn cho ngươi khi lọt vào top mười lăm đấy. Như này đi, sư tỷ sẽ không bắt nạt ngươi. Sư tỷ sẽ áp chế tu vi của bản thân bằng ngươi rồi đấu, thế nào?"
Hay lắm, lại bị người ta coi thường rồi đấy.
Người này tuy có dáng người cao lớn thô kệch, nhưng cũng không đến nỗi nào, Trần Dương mỉm cười: “Lưu sư tỷ, đấu là đấu, không có lý do gì phải trấn áp tu vi cả”.
"Nếu tỷ đánh ta ra khỏi lôi đài chỉ bằng một cú đấm, thì đó là bởi vì sư đệ còn kém cỏi, sẽ không trách người khác”.
Lưu Quế Anh gật đầu, hầu hết mọi người khi nghe cô ta nói vậy thì họ đã đồng ý lâu rồi, nhưng Trần Dương lại từ chối.
"Được thôi, vậy thì lát nữa ta sẽ nhẹ tay. Nếu ngươi không chịu nổi thì cứ nói cho ta biết”.
"Vậy thì sư đệ cảm ơn Lưu sư tỷ trước”.
Trần Dương chắp tay một cái.
"Tới đây!"
Lưu Quế Anh lao tới, một nắm đấm lớn hơn đầu của Trần Dương xé không khí đánh vào ngực Trần Dương.
Nếu bị cú đấm này đánh trúng, xương sườn sẽ bị gãy mất,
"Thằng nhóc này chắc là xong đời rồi. Trước đã dùng mưu kế để khiến Ngải sư tỷ và Cố sư tỷ thua trận. Lần này chắc chắn sẽ bị Lưu sư tỷ đánh cho tơi tả”.
"Lưu sư tỷ là sư tỷ số một của Chiến Đường. Cô ta được biết đến như một con cọp cái, nắm đấm của cô ta, ít ai có thể đỡ được”.
Mọi người xung quanh đang bàn tán, Ngải Diệp Thanh cũng đang quan sát.
Nói thật là cô ta vẫn đang tủi thân, vì thua oan quá.
Bị đối thủ quật ngã dễ dàng như vậy, sao có thể chỉ dùng hai chữ ‘mất mặt’ mà diễn tả được.
Đúng là chó cắn áo rách, danh nữ thần đã bị hủy hoại trong chốc lát.
Ở bên kia, cũng có một người phụ nữ đang nhìn lên lôi đài.
Người phụ nữ này là Cố Nam Sênh.
Cố Nam Sênh vẫn chưa biết sao người kia lại có thể giải được mị thuật của mình.
Hay có thể nói là, đối phương chẳng có hứng thú gì với mình sao?
Làm sao có thể!
Danh nữ thần số một của Đan Dược Viện của cô ta đâu phải là giả.
Thậm chí trong sáu đại viện, cô ta tự nhận mình đứng thứ hai, thi không ai dám nhận đứng thứ nhất.
Một số đệ tử thậm chí không dám nhìn thẳng vào mình.
Ngay cả khi phụ nữ nhìn thấy mình, cũng còn thấy xấu hổ cơ mà.
"Diệp Lương Thần, phải không nhỉ? Ta phải làm rõ mới được”.
"Sư đệ ơi sư đệ, đừng có gắng gượng đấy nhé!"
Bích Tiêu trên khán đài đang rất lo lắng.
Lưu Quế Anh khác với những người khác, người này có sức chiến đấu siêu phàm, tuy là nữ nhưng nếu đối đầu với cô ta, Bích Tiêu không có tự tin có thể đánh bại.
"Nữ thần tung cú đấm ngầu quá đi”.
"Phi, nó gọi là cực phẩm!"
"Là nữ thần của ta, ai nói là nữ thần của đệ!"
"Là của ta, của ta.....”
......
Đúng lúc mọi người nghĩ rằng Trần Dương đã bị Lưu Quế Anh đánh bay.
Thì một cảnh tượng khiến người ta phải há hốc mồm.
Chỉ thấy bàn tay của Trần Dương nhẹ nhàng chặn nắm đấm lớn của Lưu Quế Anh lại.
Giữ nó đứng yên!
Lưu Quế Anh đã dùng 20% sức mạnh trong cú đấm này, cho dù là 20% đi chăng nữa thì cảnh giới Siêu Thoát cũng đâu thể chống lại.
Cha này lạ thật!
"Diệp sư đệ, ngươi làm ta bất ngờ quá”.
Siêu Thoát hậu kỳ ngăn được nắm đấm của bán Đạo Hoàng, nghe sợ vãi.
"Sư tỷ, tỷ cứ ra tay đi, để sư đệ lĩnh giáo một chút lực công kích của bán Đạo Hoàng!"
"Ngươi biết thực lực của ta?"
Lưu Quế Anh hơi kinh ngạc!
"Hehe, ta cũng chỉ nghe người ta nói thôi!"
Trần Dương chột dạ, nhanh chóng giải thích.
"Ồ, ra là vậy!"
Nghe được những lời của Lưu Quế Anh, tất cả mọi người trong khán phòng đều hít một hơi, bán Đạo hoàng, Lưu sư tỷ quả nhiên đã ở bán Đạo Hoàng rồi.
"Sư đệ, tiếp theo, ta sẽ từ từ gia tăng sức mạnh, ngươi cẩn thận đấy”.
Lưu Quế Anh lắc lắc nắm đấm, thậm chí còn dùng sức của hai chân.
Tốc độ tấn công ngày càng nhanh và dày đặc hơn.
Càng chiến đấu, cô ta càng kinh ngạc.
Hiện tại cô ta đã thể hiện ra 40% sức mạnh của mình, 40% có thể dễ dàng dí chết Đạo Vương sơ kỳ, nhưng hiện tại cô ta thấy Trần Dương vẫn rất thản nhiên.
"Chẳng lẽ hắn có thể vượt cấp chiến đấu?"
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, bản thân Lưu Quế Anh cũng phải sửng sốt.
Sau đó cô ta tiếp tục gia tăng sức tấn công, cô ta muốn xem giới hạn của Trần Dương đến đâu.
45%, 50%, 55%,60%!
Sau một trăm chiêu, Lưu Quế Anh đã phát huy 70% sức mạnh của mình.
Chiêu thức đơn giản trên lôi đài giống như cảnh cuồng phong, ngay cả phiến đá trên lôi đài cũng bị nghiền nát.
Với 70% sức mạnh, đối thủ vẫn không hề thấy áp lực.
"Cậu bé ngoan, ngươi quả nhiên là có thể vượt cấp chiến đấu!"
Có một tia sáng lóe lên trong mắt Lưu Quế Anh.
"Sư tỷ, nắm đấm thuần túy không thể đánh bật ta ra khỏi lôi đài, vậy tại sao tỷ không sử dụng thần thông của mình đi”.
Lực nắm đấm thuần túy quả nhiên rất mạnh, nhưng sức mạnh có hạn, bọn họ không giống Trần Dương tu luyện thân xác đến cực hạn.
Một khi thi triển thần thông thì, sức mạnh sẽ tăng lên gấp trăm lần.