Mọi người nhìn nhau, chỉ có Chiến Kiếm Phi đang thầm than thở.
Từ hôm nay trở đi, người đệ tử xuất sắc này không còn là của mình ông ấy nữa rồi.
“Vậy con có bằng lòng bái chúng ta làm sư phụ hay không?”
Lạc Bắc Đẩu nói.
Cái gì?
Trần Dương đảo mắt nhìn bọn họ, rồi sau đó nhìn qua Chiến Kiếm Phi, vẻ mặt của ông ấy lộ rõ sự bất lực, ngỡ ngàng!
“Sư bá, chuyện này… chuyện này không được ạ!”
“Có cái gì mà được hay không được, quan trọng là con có muốn hay không”.
“Chỉ cần con đồng ý, chúng ta sẽ truyền cho con Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh”.
Trang Bất Phàm nói.
Hả?
Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh sao?
Trần Dương cũng cảm thấy bối rối, anh nhìn về phía Chiến Kiếm Phi: “Sư phụ, chuyện này…”
“Đồng ý với các sư bá của con đi, chuyện này vô cùng có ích cho con, con có tư chất tốt như vậy nên cần được bồi dưỡng”.
Mặc dù Chiến Kiếm Phi không muốn lắm, nhưng ông ấy cũng hiểu đây là sự lựa chọn tốt nhất cho anh.
Trần Dương suy nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu: “Đa tạ các sư bá đã có lòng, nhưng con xin từ chối ạ!”
“Tại sao?”
Lạc Bắc Đẩu nói: “Chẳng lẽ con không muốn học Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh? Không muốn có nhiều tài nguyên hơn nữa?”
“Nếu con nói là không muốn thì là giả dối”.
“Nhưng nếu làm vậy thật thì sẽ khiến đạo tâm của con không yên, cho nên đệ tử không muốn!”, Trần Dương nói một cách cứng rắn.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Lạc Bắc Đẩu lộ ra vẻ tán thưởng, đám người Trang Bất Phàm cũng vậy.
Nếu như Trần Dương đồng ý thì đương nhiên bọn họ cảm thấy vui vẻ.
Nhưng nếu anh từ chối đi chăng nữa, thì bọn họ càng thầm khen ngợi.
Đứng trước lợi ích vậy mà vẫn có thể giữ vững được tâm trí, điểm này vô cùng đáng quý đối với một tu sĩ.
“Đứa nhỏ này, sao lại bảo thủ như vậy?”
Trong lòng Chiến Kiếm Phi thầm an ủi, nhưng Trần Dương càng như vậy, thì ông ấy lại càng không thể làm chậm tiền đồ của anh.
Nếu nhận được sự đào tạo của sáu viện, thì trong vòng trăm năm, có lẽ Trần Dương sẽ đột phá lên Đạo Vương, đến lúc đó, anh thậm chí còn có thể đối đầu với Đạo Hoàng ấy chứ.
“Sư phụ, tâm đệ tử đã quyết!”
Trần Dương bái lạy ông ấy.
“Con… haizzz…”
Chiến Kiếm Phi không biết nên nói gì cho phải.
Lạc Bắc Đẩu nhìn về phía mấy người kia, rồi nói với Trần Dương: “Con lui xuống trước đi”.
“Dạ, sư bá!”
Trần Dương gật đầu rồi xoay người rời đi.
Anh vừa mới rời khỏi, Bộ Tam Đao liền lên tiếng mắng: “Cái lão già này đúng là may mắn thật đấy. Có được đệ tử tốt như vậy chắc nằm mơ cũng thầm cười tủm nhỉ”.
“Mẹ kiếp, sao ta không thu nhận được đệ tử tốt như vậy nhỉ?”
Thương Dương cũng gật gù vuốt râu: “Người này được đấy, rất hợp khẩu vị của ta!”
Phong Lưu Niên nói: “Đệ tử tốt như vậy mà không bồi dưỡng thì còn bồi dưỡng đệ tử như thế nào nữa”.
Chiến Kiếm Phi lên tiếng cười nói: “Các ông làm sao có mắt nhìn người bằng ta được”.
Lạc Bắc Đẩu nói: “Mọi người không có ý kiến gì khác chứ?”
“Ta không!”
“Ta cũng không!”
“Ta…!”
“Nếu mọi người đã không có ý kiến gì khác, thì làm như vậy đi, không thu nhận được đệ tử, tuy nhiên mỗi viện sẽ cung cấp một phần tài nguyên”.
“Được!”
“Quả này ông trúng mánh rồi đó!”
Chiến Kiếm Phi thừa hiểu ý bọn họ, vậy nên ông ấy liên tục nói cảm ơn với từng người.
Hôm nay đệ tử nhà mình đã khiến ông ấy mát mày mát mặt lắm.
Có tận hai người lọt vào top ba, một người xếp thứ tư, mặc dù không nhận được phần thưởng nào hết, nhưng lại nhận được Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh và có được sự hậu thuẫn của năm đại viện còn lại.
Phần thưởng này còn lớn hơn so với quán quân nhiều!
Anh vừa trở về đến viện, còn chưa ngồi ấm chỗ, Chiến Kiếm Phi đã phái người gọi anh đến chỗ ông ấy một chuyến!
Trần Dương nhanh chóng chạy đến.
“Sư phụ!”
“Ừ!”
Chiến Kiếm Phi gật đầu một cái: “Biểu hiện hôm nay của con khiến ta rất hài lòng!”
“Tất cả là nhờ sự chỉ dạy của sư phụ”.
Nghe thấy vậy Chiến Kiếm Phi cảm thấy đỏ mặt.
Từ đầu chí cuối ông ấy chỉ tặng anh một cây rìu, ngoài ra không có gì khác, ngay đến cả Tuế Nguyệt Pháp cũng là do Bích Tiêu thay ông ấy chỉ dạy cho anh.
“Ừ, không tự cao tự đại, con rất khá”.
Tâm trạng của Chiến Kiếm Phi đang rất vui: “Các sư bá và sư thúc đánh giá con rất cao, nhưng con phải nhớ kỹ, nhất định không được kiêu ngạo”.
“Dạ, đệ tử xin nghe lời sư phụ dạy bảo”.
“Con nhắm mắt lại đi, ta có thứ tốt cho con”.
Trần Dương nghe lời nhắm mắt lại.
Một giây sau, trong đầu anh xuất hiện vô số thứ.
Tuế Nguyệt Pháp, là Tuế Nguyệt Pháp bản hoàn chỉnh!
Không hổ danh là công pháp cấp Vĩnh Hằng, quả thật rất mạnh!
Nhưng đương nhiên là vẫn kém hơn nhiều so với Thanh Đế Tạo Hóa Công.
“Sư phụ, đây là…”
“Đây là ý của sư bá sư thúc con, dù con không bái sư, nhưng từ giờ về sau tài nguyên của viện bọn họ đều sẽ chia cho con một phần, mục đích chính là để đào tạo con”.
“Cho dù không bái sư, nhưng con phải tôn trọng bọn họ, nhất định không được bất kính nghe chưa!”
“Dạ, sư phụ”.
Trần Dương cảm thấy bất ngờ, anh không ngờ rằng thứ mà đến quán quân cũng không có, vậy mà anh lại có!
Đúng là người tính không bằng trời tính.
“Sau chín mươi bảy năm nữa sẽ là cuộc chiến Tự Liệt, con hãy chăm chỉ tu luyện, sẽ có rất nhiều tài nguyên được đưa đến, có cái gì không hiểu con có thể đến hỏi ta, còn những bản Tuế Nguyệt Pháp khác, con có thể đi hỏi sư bá với sư thúc”.
“Dạ!”
“Con lui xuống đi!”
Trần Dương gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Nói thật ra thì Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh không có tác dụng quá lớn đối với anh, anh cần thêm nhiều điển tịch hơn nữa, vậy nên bước kế tiếp là đi đến Thư Hải một phen.
Nơi đó Đạo Hoàng không vào được, giờ anh đang là bán Đạo Vương nên vừa tầm có thể đi vào.
Ban đêm, Trần Dương nhận được một đợt tài nguyên thuộc hạ chuyển đến từ khu vực không ai quản lý.
Giờ thế lực của Tân Hỏa đã lan đến Diễn Thánh Đế Tông và Bất Hủ Đạo Cung.
Tu sĩ cấp Đạo Vương cũng có hàng chục nghìn, Đạo Hoàng thì có mấy trăm.
Chiến lực tầng trung thì ngày càng nhiều hơn.
Thế lực vây quanh máy truyền ảnh đã trở thành một chuỗi thế lực hoàn chỉnh.
Tương lai trong hơn chín mươi năm nữa, thế lực của Trần Dương sẽ lan ra hơn nửa vực Vĩnh Hằng!
Ngày hôm sau, Bích Tiêu tìm đến: “Sư đệ, đệ đã dậy chưa, không phải đệ nói muốn đi Thư Hải để du lịch sao?”
Trần Dương duỗi người rồi đứng lên, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Bích Tiêu đang mặc bộ quần áo màu xanh lá đứng đợi.
“Sư tỷ, sao tỷ không ở lại tông môn để luyện Tuế Nguyệt Pháp à?”
“Đi một ngày đàng học một sàng khôn, ta thích cảm giác khám phá đó đây hơn”.
Bích Tiêu không phải là con người thích sự nhàn rỗi, cho dù ở lại tông môn thì cô ấy học cũng không vào.
“Vậy được, chúng ta đi”.
“Đệ đi đến báo cáo với sư phụ một tiếng”.
Bích Tiêu nói.
Trần Dương gật đầu một cái, không chỉ có vậy, anh còn định đi đến chỗ Mạnh Tử Bình một chuyến, thời gian tới anh không có ở đây nên phải bảo hắn để ý đến hoa hồng của bọn họ một chút.
Một lúc lâu sau, hai người xuống núi, bay thẳng đến Thư Hải.
Thư Hải nằm ở phía Nam của Lan Đình Tiên Cung, dựa vào tốc độ hiện tại của anh thì chắc phải mất một tháng.
Trần Dương cũng không gấp lắm, anh đã đến vực Vĩnh Hằng lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chưa có dịp trải nghiệm xem thế giới này như thế nào.
Bích Tiêu cũng vui vẻ tự tại, hai người tìm được nhiều nơi rất đẹp, có những lúc thì dừng chân ở đâu đó hai, ba ngày. Bạn đừng nghĩ nhiều nhé, bọn họ dừng lại để tu luyện ấy mà.
Tình cảm giữa hai người cũng tăng lên rất nhiều, trong lòng họ đều biết rõ, nhưng không ai dám đập tan vách ngăn kia.
Thật ra thì cảm giác e thẹn này mới là thích nhất, một khi phá vỡ tấm vách kia rồi, thì chắc gì tình còn đẹp.
Bích Tiêu cũng hiểu tính cách của bản thân, cô ấy không phải là người thích rảnh rỗi, nếu mà thành đạo lữ thật thì chẳng bao lâu sau Trần Dương sẽ không chịu nổi cô ấy mất thôi!
“Sư đệ, trước mặt chính là địa phận của Thần Tiên Đạo Cung”.
Thần Tiên Đạo Cung chính là một trong số các đại tông năm xưa đã chinh phạt Thư Hải Tông, họ đã đạt được nhiều lợi ích trong trận chiến đó, từ chỗ chỉ đứng top năm trăm vậy mà nhảy vọt lên top hai trăm!
Những năm này họ phát triển nhanh như vũ bão, đệ tử của Thần Tiên Đạo Cung cũng tạo được tiếng vang lớn.
Tường thành dài miên man, giống như kết nối với trời đất, lớn hơn mấy triệu lần so với thành Vô Úy!
Thành Địa Tiên, tên hay thật đó.
Đi qua tòa thành này, rồi sau đó bay thêm tám trăm triệu dặm về phía trước, sẽ đến được di chỉ Thư Hải.
Hai người cũng không vội vã, chậm rãi tiến vào trong thành dạo chơi.
Đạo Vương đi đầy đường, Đạo Hoàng nhiều vô số, không hổ danh là đạo cung xếp hạng thứ hai trăm, thực lực tổng hợp rất mạnh.
“Nghe nói Thư Hải lần này sẽ có cơ duyên lớn, ngươi có nghe qua chuyện này chưa?”
“Sao? Cơ duyên lớn gì?”
“Thầy bói của Bát Quái Tiên Cung đã nói, cấm địa Thư Hải lần này sẽ mở toang ra, thư linh bên trong sẽ thừa cơ hội đó trốn ra ngoài, những thư linh này có truyền thừa hoàn chỉnh, nếu lấy được chúng thì sẽ phát tài đó!”
“Thật hay giả vậy?”
“Ha ha, ta đi trước đây, ngươi tin hay không thì tùy!”
“Người huynh đệ, chờ một chút, lần này ta đến…”
Trần Dương và Bích Tiêu nhìn nhau, sao đó đi vào sâu trong thành Địa Tiên, người bên trong thành dường như cũng đang bàn luận chuyện này.
“Lần này chắc rằng Thư Hải sẽ xảy ra chuyện gì lớn, không có lửa làm sao có khói, người của Bát Quái Tiên cung bói chắc chắn không sai”.
Bích Tiêu nói: “Đi, chúng ta qua đó!”
Trần Dương gật đầu một cái, hai người nhanh chóng bay về hướng di chỉ Thư Hải Tông.
Bay mấy canh giờ, một cái hố trời khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trên hố trời có rất nhiều người đang đứng, tính sơ sơ cũng phải trên một triệu người.
Nếu nhìn kỹ, thì trên hố trời dường như có từng đạo cầu vồng, rõ ràng là do các loại điển tịch hóa thành!
“Há!”
Trần Dương hít một hơi thật sâu, nhiều sách như vậy, đâu chỉ có một nghìn tỷ!