*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tiểu tặc, chạy đi đâu!”
Lúc này, Trần Dương cảm thấy rợn tóc gáy, tiếng gió gào thét từ phía sau lưng quét đến.
Có tấm chip siêu năng trông chừng, nên anh có thể né được đòn công kích dễ như trở bàn tay.
“Đệch, con điên kia, có bệnh thì về nhà mà chữa đi, đừng làm vướng chân vướng tay ta nữa!”
Vừa nói Trần Dương vừa tăng tốc leo lên.
“Hôm nay ta nhất định phải khắc hình con ba ba lên mặt ngươi, ta còn phải khắc lên mặt ả đạo lữ kia một con rùa nữa chứ!”
Phục Linh luôn quan tâm đến vóc dáng của cô ta, vậy mà lại bị Trần Dương sỉ nhục trước mặt nhiều người như thế, khiến cô ta mất hết cả thể diện.
“Nếu có khắc thì để ta khắc ba chữ đồ xấu xí lên mặt ngươi đi!”
“Đừng có chạy!”
Lục lạc trên người cô ta rung lên, làn sóng âm mê hoặc tâm trí lan ra.
Nhưng mà đâu có dễ đến thế.
Bốn trăm tám mươi triệu viên ý niệm kết thành trận pháp, vậy nên Trần Dương khó mà trúng chiêu.
Thậm chí anh còn sư sức để chăm sóc cho Bích Tiêu.
“Phục Linh tiên tử, ta tới giúp ngươi!”
Lúc này, Tần Vũ phóng thích ra một đạo công kích mãnh liệt từ trên xuống!
“Ầm!”
Đòn công kích ngăn cản đường đi của Trần Dương.
Lúc này anh đang bị Phục Linh đuổi theo.
“Roẹt!”
Chiếc roi dài quét ngang, hai ngón tay của Trần Dương biến thành kiếm.
Đã lâu anh không sử dụng đến mấy chiêu kiếm này rồi.
Nhẹ nhàng vung lên, mấy trăm triệu đạo kiếm khí ngưng tụ, lóe lên những kiếm quang cực tận, chém ra với tốc độ nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Cây roi dài liền bị kiếm khí khuấy nát, mặt Phục Linh biến sắc, dùng tấm thuẫn che quanh thân.
“Đừng có ngáng đường ta nữa, nếu không, chém!”
Trong mắt Trần Dương lóe lên một tia sát cơ: “Sư tỷ, chúng ta đi!”
“Hủy hoại pháp bảo của ta mà lại muốn đi sao?”
Sắc mặt Phục Linh tiên tử lạnh xuống, vọt đến rất nhanh!
Trần Dương không lên tiếng, chém ra tiếp mấy đạo kiếm quang!
Uy lực rất lớn, Phục Linh tiên tử buộc phải né đòn này.
Tâm tư của Trần Dương đâu chú ý đến mấy chuyện này, anh muốn lên đỉnh tháp nhìn xem trên đó có cánh cửa Chúng Diệu hay không.
Tầng hai trăm, tầng ba trăm, tầng bốn trăm… chớp mắt đã lên đến tầng bảy trăm.
Trọng lực ở đây đã gấp bảy trăm lần.
Thực tế tu vi càng cao áp lực sẽ càng lớn.
“Sư đệ, từ từ đã, áp lực tăng lên nhanh quá, ta cảm thấy hơi khó chịu”.
Bích Tiêu thở hổn hển, dù cô ấy đã đạt đến bán Đạo Hoàng, nhưng thân thể còn yếu, mới đạt đến Siêu Thoát hậu kỳ.
Trọng lượng tăng bảy trăm lần thì sẽ rất tốn sức.
“Sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi, ta phải đấu một trận với con đàn bà thối này đã”.
Trần Dương rút Hỗn Nguyên Kiếm ra, đấu tay đôi với Phục Linh.
“Tiểu tặc, hôm nay bà đây sẽ cho ngươi biết sự lợi hại”.
“Con đàn bà thối tha, con điên, dáng người thì thô kệch, khó coi như vậy, còn dám lộ mặt ra đây à. Nếu ta là ngươi thì chắc chỉ dám trốn trong nhà không dám ra ngoài”.
Trần Dương cố tình chọc tức cô ta: “Lùn như cây nấm, mắt to như con ốc nhồi, mũi to như củ tỏi, cổ thì bé như cổ gà…”
“Ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi!”
Phục Linh tức ói máu.
“Đại Đạo Cấm Phong, Thống Khổ Trầm Luân!”
Hai đạo cấm chế Siêu Huyền phong tỏa cầu thang: “Ta không rảnh mà chơi với ngươi”.
Đánh nhau với đàn bà chả có gì là thú vị cả, cánh cửa Chúng Diệu mới là quan trọng.
“Sư tỷ, tỷ thấy sao rồi?”
“Cũng tạm ổn rồi, chúng ta đi thôi”.
Bích Tiêu sử dụng pháp lực để hộ thân, lấy thần khí phòng hộ ra, giảm bớt sự chèn ép của áp lực.
“Chúng ta đi tiếp thôi!”
Tấm chip siêu năng đã theo dõi được có mấy người đang đi lên rồi: Tần Vũ, Lệ Băng Ngưng, Đao Si, Mục Kiếm Ca…
Nhất định không được để bọn họ giành trước.
“Mở, mở ra cho bà mau!”
Phục Linh tức nổ đom đóm mắt, sao không thể phá nổi phong cấm này kia chứ, rốt cuộc đây là loại phong cấm quái quỷ gì!
“Mấy người các ngươi đến đúng lúc lắm, Cái lu, Thác Bạt gấu chó, đồ con lươn kia nữa!”
Long Tiếu Thiên tỏ vẻ khó chịu, sao cô ta dám gọi mình là đồ con lươn?
“Phục Linh tiên tử, sao thế?”
Cái Thiên U tiến lên.
“Tên khốn kiếp kia thiết lập kế giới ở đây, ta không mở nổi, ba người các ngươi cùng nhau hợp sức, xem có thể mở được hay không”.
Phục Linh thấy hơi xấu hổ, ngay đến kết giới mà cô ta cũng không thể mở ra nổi, thật là mất mặt.
Ba người nhìn nhau một cái, ra tay cùng lúc.
Tấn công lần một, lần hai, lần ba… mãi cho đến lần thứ mười mới có thể đánh vỡ được hai đạo kết giới.
“Khốn kiếp, ngươi chờ đấy!”
Phục Linh tiên tử leo lên thật nhanh.
Khi lên đến tầng thứ tám trăm, cô ta cũng buộc phải chậm lại.
Đám người Cái Thiên U cũng vậy!
Lúc này, Đổng Thiên Khôi cũng đuổi đến nơi: “Mấy người các ngươi chậm quá!”
Những tu sĩ của Luyện Thể Tông thân xác lúc nào cũng mạnh nhất, đối với hắn trọng lực lại còn trở thành ưu thế.
Trọng lực tăng lên tám trăm lần thôi mà, chuyện nhỏ!
Cùng lúc đó, Trần Dương và Bích Tiêu đã lên đến tầng thứ 1000.
“Tỷ ổn chứ?”
“Ừ… vẫn ổn!”
Bích Tiêu gật đầu một cái: “Sư đệ, nếu lát nữa ta không thể chịu nổi được nữa, thì đệ không cần để ý đến ta đâu, cứ đi lên đi”.
“Đệ sẽ không bỏ mặc tỷ dù bất cứ chuyện gì xảy ra”.
Trần Dương cười một tiếng, âm thanh nhỏ nhưng lại vô cùng kiên định.
“Ừ!”
Bích Tiêu cũng hiểu là cô ấy tiếp tục như vậy chỉ ngáng chân anh mà thôi!
Thu Bích Tiêu vào trong kiếm giới, điều chỉnh tốc độ dòng chảy ngang với bên ngoài.
Từ khi anh hiểu rõ pháp tắc Thời Quang, đã nhiều năm anh chưa dùng đến kiếm giới.
Nhưng anh cũng là con người thích cái cũ, nên vẫn thường xuyên ngưng luyện kiếm giới, giờ kiếm giới đã được luyện thành vũ trụ thứ cấp!
Không có Bích Tiêu ở bên cạnh, Trần Dương có thể đẩy nhanh tốc độ.
Áp lực ba nghìn lần đối với anh chẳng thấm vào đâu.
Anh không hứng thú với những bảo bối kỳ dị gặp ở trên đường, giờ mục tiêu duy nhất của anh chính là cánh cửa Chúng Diệu.
Đoàng!
Anh giẫm mạnh chân xuống, nháy mắt đã bay lên mấy chục tầng.
Một khắc đồng hồ sau, Trần Dương đã đi đến tầng 4500.
Ở chỗ này, Trần Dương đã đuổi kịp Tần Vũ!
Lúc này Tần Vũ được long khí bảo hộ, nhưng cũng rất chật vật.
Tốc độ chậm đi nhiều.
Thấy Trần Dương đuổi theo, Tần Vũ giật mình: “Ngươi… sao ngươi lại nhanh như vậy?”
Trần Dương không nói gì, anh đánh thẳng một quyền.
Loại tép riu này dám ra tay cản trở mình.
“Cút!”
Tần Vũ tức giận quát lên một tiếng, đón lấy quả đấm.
“Đoàng!”
Nhưng hắn không ngờ rằng thực lực của Trần Dương lại mạnh đến vậy, một quyền đã đánh nát cánh tay phải của hắn, thậm chí lực quán tính khổng lồ còn đánh vỡ ngực hắn, quả tim cũng bị đánh cho vụn vỡ trong nháy mắt.
“Phụt!”
Tần Vũ phun ra một ngụm máu tươi, dở sống dở chết.
“Ngươi… ngươi hãy đợi đấy!”
Khi Trần Dương chuẩn bị ra quyền thứ hai, trên thân thể Tần Vũ lóe lên một đạo kim quang, một giây sau liền biến mất khỏi tầm mắt anh.
“Không đánh lại được thì chạy sao? Cũng láu cá phết đấy”.
Trần Dương cười lạnh một tiếng, xông lên phía trước.
Đối với anh Tần Vũ chả là gì.
Tần Vũ bay từ tầng 4500 xuống đến tầng 4000, ngã quỵ xuống đất, ói máu không ngừng.
Hắn lấy thần đan bảo vệ tính mạng mà lão tổ cho mình ra, nuốt vào trong bụng, sức mạnh bá đạo chảy quanh cơ thể, những phần thân thể bị trọng thương cũng dần được khôi phục.
“Chết tiệt, sao hắn lại mạnh đến thế”.
Dù gì Tần Vũ cũng là Thiên Kiêu, là Thiên Kiêu mà hàng chục nghìn năm nay Vạn Quốc Tông mới có được.
Vậy mà một quyền của đối phương đánh cho hắn thân tàn ma dại, chuyện này làm sao hắn có thể chịu đựng được.
“Này, tiểu Tần Tử, sao ngươi lại hộc máu ra đất thế kia?”
Lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tần Vũ xoay người nhìn lại, chắc chắn là Phục Linh tiên tử rồi.
Bên cạnh cô ta còn có ba người nữa, Thác Bạt Hào Kiệt, Cái Thiên U và Long Tiếu Thiên!
Hắn vội nén thương thế lại, đứng lên. Lúc này sao có thể để kẻ khác thấy được sự yếu ớt của bản thân được, hắn đã mất đi một pháp bảo bảo toàn tính mạng, nếu lại bị người ta đánh nữa thì e rằng sẽ bị thương nặng.
“Phọc Địa Oán ở đây quá mạnh, mạnh hơn phía bên dưới nhiều, nên trong lúc không cẩn thận ta đã bị chúng tấn công”.
Tuy rằng Tần Vũ nói dối, nhưng Phọc Địa Oán của tầng này đúng là rất mạnh.
“Há!”
Phục Linh tiên tử đảo mắt một vòng: “Ta muốn hỏi, ngươi có nhìn thấy tên khốn kiếp Hàng Cổ Đệ Nhất Tông kia không?”
“Thấy chứ, đương nhiên là thấy rồi!”
Tần Vũ nói: “Thằng nhãi đó còn vừa đi vừa mắng nhiếc, nói rằng phải chế ngự được cô, biến cô thành phụ nữ để hắn mua vui! Hắn còn nói muốn cô ngày ngày hầu hạ hắn, làm vợ bé của hắn, rồi sinh cho hắn một trăm đứa con…”
Những chuyện này đều do Tần Vũ tự nghĩ ra, nhưng giờ hắn đang hận Trần Dương như vậy, thì làm thế là chuyện đương nhiên rồi.
“Cái gì, hắn nói như vậy thật sao?”
Phục Linh tiên tử tức giận vô cùng, không hề nghi ngờ lời Tần Vũ nói, bởi vì cũng có khả năng Trần Dương nói như vậy lắm chứ!