Long Tế Chí Tôn

Chương 803: Một quyền đánh bay



Đúng lúc này, bác của Thác Bạt Hào Kiệt là Thác Bạt Hùng Chủ cũng tới, nhìn Thác Bạt Anh Vũ trên đài: "Anh Vũ, mau xuống đây, con đang làm loạn cái gì đấy?"

"Thưa cha, Thác Bạt Hào Kiệt khăng khăng kéo con lên đài sinh tử, mọi người đều có thể làm chứng là con không ép hắn. Hơn nữa hắn còn nói nếu con không lên lôi đài thì chính là gấu chó, là sợ Thác Bạt Hào Kiệt hắn".

Hắn dứt lời thì mọi người phụ họa theo.

"Đúng vậy trưởng lão, Anh Vũ sư huynh nói đúng ạ".

"Chúng con đều có mặt, là Thác Bạt Hào Kiệt không ngừng khiêu khích Anh Vũ sư huynh. Anh Vũ sư huynh giận quá mới lên lôi đài đấy ạ".

"Mong trưởng lão minh giám".

Mọi người nhao nhao nói.

Thác Bạt Hùng Chủ nhíu mày: "Mau xuống đây, đều là người một nhà cả, nếu con đánh chết đệ đệ của con thì con bảo sau này ta và tam thúc của con phải đối diện với nhau thế nào?"

Trông có vẻ là ông ta đang bảo vệ Thác Bạt Hào Kiệt nhưng lời nói thốt ra đã khẳng định chắc chắn Thác Bạt Hào Kiệt sẽ thua.

Đây không phải là bảo vệ mà là hạ thấp giá trị, Thác Bạt Hào Kiệt biết tỏng.

"Cha, không phải là con không xuống, nhưng nếu con xuống thì chẳng phải con trở thành gấu chó thật sao? Sau này người khác sẽ nhìn con thế nào?"

Chuyện này...

Thác Bạt Hùng Chủ suy nghĩ một chút rồi nhìn Thác Bạt Hào Kiệt: "Hào Kiệt, con xin lỗi Anh Vũ để trải đường cho nó xuống, sau này đừng đánh nhau nữa, tránh sứt mẻ tình cảm".

"Lão tam, ta nói đúng không?"

Thác Bạt Nhân Kiệt gật đầu: "Đại ca nói có lý".

"Hào Kiệt, còn không mau làm theo lời đại bá, xin lỗi đường huynh của con đi!"

Cho dù trong lòng ông ta khó chịu thế nào thì ông ta cũng phải bảo vệ con trai mình cho bằng được.

Tất cả mọi người đều nhìn mình bằng con mắt chế giễu, Thác Bạt Hào Kiệt nhận ra mình cứ sống thế này thì suốt đời suốt kiếp sẽ chỉ là một trò hề.

Thiên Kiêu mười nghìn năm mới có một thì đã là gì? Chẳng phải vẫn sống dưới cái bóng của người khác đó thôi sao?

"Cha, lòng con đã quyết, chuyện này phải có kết cục rõ ràng".

Thác Bạt Hào Kiệt nhìn ông ta: "Con có thể thua cả nghìn cả vạn lần nhưng lần này con sẽ không thua, con sẽ thắng!"

Hắn tự tin lắm.

"Con... thằng nghịch tử này!"

Tay của Thác Bạt Hào Kiệt đang run rẩy.

"Cha, người đã nghe thấy rồi đấy, không phải con không muốn xuống mà là hắn không cho con cơ hội xuống".

Thác Bạt Anh Vũ tỏ ra bất lực.

Thác Bạt Hùng Chủ tỏ vẻ khó xử: "Hào Kiệt, sao con lại bướng như thế?"

"Thứ khốn kiếp này, hôm ngươi không xin lỗi cũng phải xin lỗi, mau xin lỗi cho ta!"

Thác Bạt Nhân Kiệt kéo tay của hắn, muốn ép hắn cúi đầu.

Nhưng lúc này, Thác Bạt Hào Kiệt rút tay ra, nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài!

Tất cả mọi người xôn xao hẳn lên.

Tay chân Thác Bạt Nhân Kiệt lạnh toát.

"Ngươi... cái thằng nghiệt chướng này, mau xuống đây!"

Trên đài sinh tử có quy định, sau khi lên đài thì người khác không được can thiệp nữa, dù là ai cũng không được lên lôi đài can ngăn.

Cho dù là Thác Bạt Nhân Kiệt cũng không dám làm trái.

"Tam đệ, thằng nhóc này cứng đầu quá! Thế này đi, để ta nói Anh Vũ nhẹ tay một chút".

Thác Bạt Nhân Kiệt méo mó: "Vậy đệ đa tạ đại ca".

Thác Bạt Hùng Chủ gật đầu nói với Thác Bạt Anh Vũ: "Anh Vũ, con nhẹ tay một chút, tuyệt đối không được làm tổn hại tính mạng của đệ đệ".

Thác Bạt Anh Vũ nói: "Cha, hổ có ý tha cho chuột nhưng chuột lại muốn làm hại hổ. Con có thể tha cho hắn một mạng nhưng hắn phải thề là sau này không được tới quấy rầy con nữa".

Hắn tự ví mình là hổ, xem Thác Bạt Hào Kiệt là chuột, thế này không phải là khinh thường nữa mà là sỉ nhục.

"Tam đệ, đệ xem..."

"Đại ca yên tâm, sau lần này ta sẽ cấm túc thằng nghiệt chướng này, trong vòng mười nghìn năm không cho nó bước chân ra khỏi cửa".

Thác Bạt Nhân Kiệt nghiến răng nói.

"Anh Vũ, con nghe lời tam thúc nói rồi chứ?"

Thác Bạt Hùng Chủ cười hỏi.

"Được, tam thúc đã nói vậy thì đương nhiên con sẽ nể mặt ạ".

Thác Bạt Anh Vũ cười nhìn Thác Bạt Hào Kiệt: "Nếu ngươi không phải là đệ đệ của ta thì ta sẽ đánh chết ngươi!"

Thác Bạt Hào Kiệt không nói gì, lạnh mặt: "Bớt xàm!"

"Hừ, thứ không biết điều!"

Thác Bạt Anh Vũ nheo mắt, khí tức bán Đạo Hoàng bộc phát mạnh mẽ.

Hắn ta là Thiên Kiêu một trăm nghìn năm mới có một, là bán Đạo Hoàng mà đã giết Đạo Hoàng sơ kỳ, thậm chí còn đánh ngang ngửa với cường giả Đạo Hoàng trung kỳ.

Hắn còn chả buồn dây dưa với Thác Bạt Hào Kiệt: "Mở to mắt ra mà xem kỹ năng chiến đấu ta mới tu luyện đi! Thanh Tượng Đạp Thiên, cái này không phải kỹ năng chiến đấu cấp Đạo Hoàng đâu mà là bán Bất Hủ đấy!"

Vừa nói, một ảo ảnh voi xanh khổng lồ hiện lên, Thác Bạt Anh Vũ vung nắm đấm tới!

Thác Bạt Hào Kiệt chăm chú, thầm nói: "Tới hay lắm!"

"Vạn Tượng Thần Quyền, đẳng thứ hai!"

Hắn muốn xem thử đẳng thứ hai với sức mạnh gấp hai mươi lần ghê gớm đến cỡ nào.

"Ầm!"

Sức mạnh tăng gấp hai mươi lần bộc phát va chạm với voi xanh khổng lồ, không phân thắng thua!

Mặt Thác Bạt Anh Vũ biến sắc, tuy hắn ta chỉ mới dùng 80% sức mạnh nhưng sức mạnh đó không phải là thứ Thác Bạt Hào Kiệt có thể chống đỡ được.

Nhưng bây giờ, không những Thác Bạt Hào Kiệt đã đỡ được, mà còn đỡ được một cách rất nhẹ nhàng.

Hắn ta không nhìn thấy một chút căng thẳng nào trên mặt Thác Bạt Hào Kiệt.

Không thể nào!

Sóng xung kích cực lớn tràn ra bốn phía bị lồng bảo hộ cản lại, nhưng lôi đài lại vì lực này mà bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ!

Gì cơ? Hắn đỡ được á?

Mọi người rộ lên!

"Chắc chắn là Anh Vũ sư huynh đã nương tay".

"Chứ còn gì nữa, Anh Vũ sư huynh rộng lượng thật đấy, nếu mà là ta thì chắc chắn ta sẽ không nhẹ tay đâu".

Bọn họ bàn luận rôm rả.

Ngay đến cả Thác Bạt Hùng Chủ và Thác Bạt Nhân Kiệt cũng cho rằng Thác Bạt Anh Vũ đã nương tay.

"Haiz, đại ca, ta..."

Thác Bạt Nhân Kiệt thấy mất mặt. Con trai mình suốt ngày bám lấy Thác Bạt Anh Vũ đòi đấu võ, giờ còn lôi nhau lên đài sinh tử.

"Tam đệ, đều là người một nhà cả, chỉ cần Hào Kiệt không sao là được rồi".

Thác Bạt Hùng Chủ cười nói.

"Sao... sao... ngươi có thể đỡ được quyền của ta?"

Thác Bạt Anh Vũ nghiến răng hỏi.

"Ha ha, nếu ta đỡ không nổi quyền này thì lấy gì đòi đánh bại ngươi?"

Thác Bạt Hào Kiệt khí phách ngời ngời, mình mới chỉ dùng đến đẳng thứ hai, chưa tới một nửa sức mạnh của mình nữa mà đã khiến hắn kinh ngạc đến vậy rồi. Nếu Thác Bạt Hào Kiệt thích nghi hoàn toàn với phương pháp dung luyện, sức mạnh tăng lên gấp một trăm lần, pháp lực bộc phát thì chắc chắn có thể xưng hùng ở Thanh Tượng Đường.

"Sức mạnh gấp ba mươi lần!"

Ầm!

Sức mạnh của hắn lại tăng vụt, Thác Bạt Anh Vũ cảm thấy một luồng sức mạnh khó chống đỡ nổi đang ập tới.

Rắc rắc rắc!

Ảo ảnh voi xanh sau lưng hắn ta xuất hiện vết nứt dày đặc.

Thác Bạt Anh Vũ hoảng hốt: "Ngươi đã dùng bí pháp gì? Ngươi điên rồi à?"

Hắn ta cho rằng Thác Bạt Hào Kiệt đã dùng bí pháp gì đó để tăng sức mạnh trong thời gian ngắn.

"Nếu vậy thì ngươi đừng trách ta ác!"

"Thanh Thượng Đạp Thiên!"

Thác Bạt Anh Vũ quát lớn. Lần này hắn ta không hề nương tay, bộc phát hết 100% sức mạnh, cộng thêm kỹ năng chiến đấu cấp Bất Hủ, sức mạnh được nhân lên gấp bốn, năm lần!

"Sức mạnh gấp bốn mươi lần!"

Thác Bạt Hào Kiệt giẫm mạnh chân xuống đất, lôi đài bị giẫm nát.

"Ầm!"

Quyền này đánh nát ảo ảnh voi xanh, nghiền nát xương tay của Thác Bạt Anh Vũ. Sức mạnh cực đại này khiến hắn ta mất hết ý thức, ngã ra ngoài lôi đài, ngất xỉu!

Lúc Thác Bạt Anh Vũ ngã xuống bên dưới lôi đài, tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Không gian lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều không dám tin vào mắt mình.

"Ôi trời! Hắn... hắn đánh bại Anh Vũ sư huynh rồi!"

Không biết ai đó đã hét lên câu này, sau đó thì mọi người nhốn nháo hẳn lên.

"Không, không thể nào!"

"Chắc chắn là Anh Vũ sư huynh cố ý nhường cho hắn thắng".

"Tội nghiệp Anh Vũ sư huynh quá".

Tất cả mọi người đều cho rằng Thác Bạt Anh Vũ đã nhường đấy.

Thác Bạt Nhân Kiệt nhíu mày. Không... không thể nào! Ông ta quá hiểu tính cách của đứa cháu này.

Nếu nói Thác Bạt Anh Vũ đã nương tay thì ông ta tin. Nhưng ông ta tuyệt đối không tin hắn ta có thể nhường nhịn đến nỗi thua trên lôi đài sinh tử thảm hại đến mức này.

Ông ta nhìn lên Thác Bạt Hào Kiệt. Hắn đang ngẩng đầu, vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt ung dung, thậm chí còn có vẻ như trút được gánh nặng: "Từ nay về sau, ngươi không còn là tâm ma của ta nữa, ta cũng sẽ không bao giờ là cái bóng của ngươi nữa! Thác Bạt Anh Vũ, sau này ngươi chỉ có thể nằm bẹp dí dưới đế giày của ta thôi!"

Nói rồi Thác Bạt Hào Kiệt ngẩng đầu lên trời hú dài, những dồn nén trong mấy chục nghìn năm qua đều được phát tiết hết ra ngoài. Hắn cảm thấy mình đã rất gần với Đạo Hoàng rồi.

"Khốn nạn, Anh Vũ nhường ngươi mà ngươi lại đánh nó bị thương nặng thế này à!"

Thác Bạt Hùng Chủ kiểm tra thương tích của Thác Bạt Anh Vũ thì thấy cả dương thần và thân xác của hắn ta đều bị thương rất nặng.

"Đại bá, nhiều cặp mắt nhìn thế này, bá không thể đảo lộn trắng đen được đâu".

Thác Bạt Hào Kiệt đã trừ được tâm ma, niết bàn trùng sinh, khí thế toát ra trở nên cực kỳ khiếp người.

"Rốt cuộc hắn có nương tay hay không bọn họ thấy hết, đại bá thì càng biết rõ hơn con. Con người không thể thất bại cả đời, cũng không thể giậm chân tại chỗ mãi. Chẳng qua vừa hay, lần này con tiến bộ nhanh hơn hắn một bước mà thôi".

"Nghiệt chướng, hôm nay ta phải thay mặt cha ngươi dạy dỗ ngươi!"

Khí thế bán Bất Hủ bộc phát cuồn cuộn, bàn tay lớn của Thác Bạt Hùng Chủ tóm về phía hắn.

Thác Bạt Hào Kiệt không hề sợ, bộc phát sức mạnh gấp năm mươi lần, đánh về phía bàn tay lớn kia.

"Ầm!"

Nắm đấm va vào bàn tay lớn và cản được nó.

Mặt Thác Bạt Hùng Chủ biến sắc. Nhưng chẳng mấy chốc Thác Bạt Hào Kiệt đã bị đánh rớt đài, bây giờ hắn chỉ mới là Đạo Vương viên mãn, kém xa bán Bất Hủ!

Thác Bạt Hùng Chủ vốn là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.