Long Tế Chí Tôn

Chương 829



Chương 829 – Thiên biến vạn hóa

Lẽ nào thằng nhóc đó có sức chiến đấu ngang tu sĩ Nguyên Tế Thiên?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì rất nhiều người đã sợ đến giật mình thon thót.

Sao có thể!

Trần Dương mới chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Đạo Hoàng mà thôi.

“Không đâu, chắc chắn là lồ ng bảo hộ của chúng ta đã trải qua quá nhiều trận đấu nên đã xuống cấp, vì vậy mới bị cậu ta đánh vỡ bằng một quyền”.

“Đúng thế, trật sao được, chắc chắn là thế rồi!”

Nhiều người tìm được một cái cớ hợp lý, bọn họ cũng cho rằng đó chính là nguyên do thực thụ.

Đạo Hoàng sơ kỳ đánh vỡ lồ ng bảo hộ mà chỉ có tu sĩ Nguyên Tế Thiên mới đánh vỡ được, chuyện lạ bốn phương chắc?

Tóm lại nói gì bọn họ cũng không tin.

“Sư đệ sư đệ, đệ là giỏi nhất, sư đệ sư đệ, đệ là mạnh nhất!”

Chín tên dở hơi hét lớn, giọng của bọn họ lấn át hết cả hiện trường.

Còn có đám huynh đệ ở nhà bếp của Tiền Nhuận nữa, bọn họ cũng hò reo nhảy múa.

Chiến Kiếm Phi bước lên đón: “Đồ đệ ngoan, ngoan quá đi mất, con khiến vi sư nở mày nở mặt quá”.

Quá ngầu, đồ đệ của mình vào được top 5 rồi! Ôi sướng quá, mình là sư phụ của hai hạt giống Tự Liệt luôn cơ đấy.

Sau này vào Trưởng Lão Các chắc chắn địa vị sẽ tăng rất cao, ai dám khinh thường ông ấy chứ?

Chắc chắn họ sẽ nể mặt hai đệ tử của ông ấy mà kính cẩn với ông ấy thôi.

“Mau, lại nghỉ ngơi đi con”.

Chiến Kiếm Phi đắc ý lắm.

“Mẹ kiếp, hên thật chứ đùa đâu!”

“Ừ, chứ còn gì nữa, xưa nay đều ở tốp chót. Năm nay thì lội ngược dòng ngoạn mục luôn”.

“Có một hạt giống Tự Liệt đã ghê gớm lắm rồi, ông ta có những hai. Chút nữa mà vào được top 3 nữa thì thật sự đáng nể”.

Những người xung quanh đều nhìn Chiến Kiếm Phi với ánh mắt ngưỡng mộ. Đùa gì chứ, sắp đến lễ nhập Trưởng Lão Các rồi, kết quả của cuộc chiến Tự Liệt lần này ảnh hưởng trực tiếp tới địa vị của bọn họ trong đó.

Ánh mắt của Bích Tiêu hơi phức tạp, muốn sang đó chúc mừng nhưng từ đầu đến cuối Trần Dương đều không nhìn cô ấy.

Điều này khiến cô ấy buồn lắm.

“Hứ, ngó lơ mình thì thôi!”

Bích Tiêu hừ một tiếng rồi dứt khoát ngoảnh mặt sang bên.

Lúc này, nhiều nữ đệ tử cùng nhìn sang phía Trần Dương. Thật ra Trần Dương trông cũng rất đẹp trai, đặc biệt là sau khi biết được thực lực của anh thì anh càng tỏa sáng như kim cương.

Ai cũng muốn làm đạo lữ của anh cả.

Có mấy nữ đệ tử bạo dạn thì còn tặng luôn cả những vật luôn mang theo bên mình cho anh. Chỉ cần Trần Dương nhận thì đêm nay họ có thể “tới bến” luôn.

Nhìn Oanh Oanh Yến Yến bám sát người Trần Dương, Bích Tiêu nghiến răng thầm nói: “Trần Dương, nếu đệ dám nhận thì ta thề, cả đời này ta sẽ không thèm để ý tới đệ nữa!”

Nhưng Trần Dương không hề để ý tới những phấn hoa dung tục này, anh có thiếu phụ nữ không?

Ồ, không hề.

Thậm chí có thể nói rằng chỉ cần anh muốn thì mỗi ngày đổi một cô còn được.

Nhưng không cần thiết.

Anh cũng chẳng phải là phường háu sắc.

Thấy Trần Dương từ chối hết những nữ đệ tử kia thì đôi mày nhíu chặt của Bích Tiêu mới dần giãn ra.

Ở một bên khác, Lệ Băng Ngưng thấy Trần Dương đánh bay Trịnh Vân chỉ bằng một cú đấm qua phát sóng trực tiếp thì bĩu môi: “Diễn, đúng là đồ thích diễn kịch!”

Cô ta lại nhớ tới những hành vi của anh trong tháp Vạn Đạo hôm đó, dường như người này là một kẻ cực kỳ hoang đường ngang ngạnh.

 

Trịnh Vân bay mấy trăm dặm thì bị một bàn tay lớn tóm được, người đỡ hắn chính là Đạo chủ của Vũ Trụ Cung.

“Còn chưa tỉnh lại à!”

Đạo chủ Vũ Trụ Cung nói.

Trịnh Vân mở mắt: “Sư phụ, con xin lỗi, đồ nhi thật bất tài, con…”

“Được rồi, đứng dậy đi, lần này ta không trách con”.

Đạo chủ Vũ Trụ Cung nói.

“Đa tạ sư phụ!”

Trịnh Vân đứng dậy, siết chặt nắm đấm, lần này hắn mất hết sạch mặt mũi: “Sư phụ, con nhất định sẽ…”

Hắn còn chưa nói hết câu thì Đạo chủ Vũ Trụ Cung đã ngắt lời: “Con đã khinh địch rồi, tiểu tử kia rất mạnh. Còn việc cậu ta cho con xiên thịt nướng kia chính là chiến thuật tấn công tâm lý của cậu ta, tâm lý của con quá yếu. Sau lần này con tới Luyện Tâm Nhai mà bế quan, trong vòng một trăm năm không được ra ngoài!”

“Sao cơ ạ, sư phụ, con…”

“Ta biết con không phục nhưng con có biết vừa nãy cậu ta tung quyền đánh bay con ung dung đến cỡ nào hay không? Thậm chí ta còn không thấy một chút nhọc nhằn nào trên mặt cậu ta, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là lúc con vừa lên lôi đài, cậu ta đã có thể đánh bay con bằng một quyền ngay rồi”.

Trịnh Vân ngơ ra, lời sư phụ nói như bom nổ đùng đoàng bên tai hắn, đầu hắn trống rỗng: “Sao có thể? Hắn có thể đánh bay con chỉ bằng một quyền thì sao phải đấu với con nhiều chiêu như thế?”

“Con đã xem những trận đấu trước của cậu ta rồi chứ? Cậu ta đều thắng suýt soát, nhưng đó nào phải thắng suýt soát gì, thật ra cậu ta không muốn để đối thủ thua quá thảm mà thôi. Cũng có thể nói là cậu ta đã giấu tài”.

“Nếu ta đoán không lầm thì cậu ta có sức chiến đấu ngang với tu sĩ Nguyên Tế Thiên”.

Tu sĩ Nguyên Tế Thiên?

Trịnh Vân ngây ra như trời trồng.

“Tuổi trẻ tài cao, người này còn đáng sợ hơn cả Nhiếp Vân, tương lai chắc chắn sẽ là rường cột của Lan Đình Tiên Cung”.

Đạo chủ của Vũ Trụ Cung lần đầu đánh giá cao một đệ tử như thế này.

“Sư phụ, sao có thể? Hắn chỉ mới ở cảnh giới Đạo Hoàng sơ kỳ, sao có thể có sức chiến đấu vượt đến hai cảnh giới lớn như vậy được? Vô lý quá!”

“Chỉ mong là ta đoán sai”.

Đạo chủ Vũ Trụ Cung nhìn Trịnh Vân rồi pháp thân chợt biến mất trong không trung.

Trịnh Vân vốn định rời đi luôn nhưng hắn không phục, thế nên hắn quay trở lại để xem rốt cuộc Trần Dương có thể đi đến đâu.

Có phải thật sự giống như sư phụ hắn nói hay không.

Trần Dương khiến rất nhiều người phải mở rộng tầm mắt.

Thiều Hoa Cung thì trở thành tâm điểm để mọi người bàn luận.

Đạo chủ Lan Đình Cung, Chưởng môn Lan Đình Tiên Cung – Nam Cung Vấn Thiên gọi Lạc Bắc Đẩu tới, sau một hồi gặng hỏi mới hiểu ra.

Trần Dương có thể khiêu chiến vượt cấp, giỏi, giỏi lắm!

Không cần phải nói nữa, đệ tử phi thăng từ hạ giới này chắc chắn là Thiên Kiêu triệu năm mới có một.

Hơn nữa còn là kiệt xuất trong số các Thiên Kiêu triệu năm mới có một.

Không hề thua kém Nhiếp Vân.

Trận chiến tiếp theo chắc chắn sẽ rất gay cấn.

Tuy ông ta hy vọng Nhiếp Vân thắng nhưng lần này ông ta không hề nắm chắc.

Nam Cung Vấn Thiên nhìn lên lôi đài, lượt đấu thứ mười ba đã bắt đầu rồi.

Bích Tiêu được vào thẳng vòng chung kết, hai cặp đấu còn lại là Nhiếp Vân với Huyền Thanh, Hạ Quang Giáp với Trần Dương!

“Đừng nôn nóng, ta sắp được đấu với hắn rồi, ta sẽ cho ngươi thấy ai mới là kiếm khách thực thụ”.

Hạ Quang Giáp khẽ vỗ về thân bảo kiếm đang run rẩy.

Nhiếp Vân và Huyền Thanh lên đài.

 

Nhiếp Vân hỏi: “Huyền Thanh sư đệ, chút nữa đừng nương tay nhé”.

Huyền Thanh cười: “Sư huynh thần thông cái thế, sư đệ chỉ có thể dốc sức chống đỡ, nào dám nương tay”.

“Được, thế là tốt nhất”.

Nhiếp Vân rất hứng thú với chú thuật của Huyền Thanh, tuy phát động chú thuật cần thời gian nhưng hắn có thể đợi.

“Đinh Đầu Thất Tiễn, chú thứ nhất, Pháp Lực Chú!”

Nhiếp Vân cũng có một số hiểu biết về chú thuật, cái này là “thuật” chứ không phải là “pháp”.

Là trào lưu chủ yếu ở thời viễn cổ nhưng bây giờ là bàng môn tả đạo.

Nhưng vì có thể thành đại đạo, chú thuật cũng có cái mà hắn tận dụng được.

Nhìn mũi tên mà Tử Thần phun về phía mình, Nhiếp Vân cười.

Tiên khí hộ thân, mũi tên lập tức tan biến.

Khoảnh khắc mũi tên tan biến, mặt mũi Huyền Thanh trắng bệch, cổ họng tanh máu, nhưng hắn đã ép dòng máu đó xuống.

“Sư đệ, chiêu này vô ích rồi nhé”.

Một hơi Vạn Vật Mẫu Khí trong lồ ng ngực Nhiếp Vân có thể đồng hóa vạn vật.

“Chú thứ hai, Dương Thần Chú!”

Thật ra thuật này có khuyết điểm, khuyết mất pháp môn tế hiến nòng cốt nhất nên Huyền Thanh chỉ đành đi đường tắc, tạo ra một Tử Thần, sau đó hiến hết những tế hiến mà mình thu thập được cho Tử Thần.

Cái hại là dễ bị Tử Thần đồng hóa.

Mũi tên này lợi hại hơn mũi vừa nãy, Nhiếp Vân huyễn hóa ra một thanh trường đao bằng tiên khí, bổ vỡ mũi tên ra.

Hắn cũng dễ dàng đỡ được chú thứ hai.

Lần này Huyền Thanh không nhịn được nữa, khóe miệng rướm máu.

Hắn biết Đinh Đầu Thất Tiễn không có ích gì nữa.

Hắn gọi ba hóa thân khác của mình ra, mỗi hóa thân đều sở hữu trọn vẹn sức mạnh của hắn.

Thiện Thi, Ác Thi, Tự Ngã Thi!

“Thế này mới vui!”

Nhiếp Vân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hẳn.

Huyền Thanh cũng là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một, sức chiến đấu cực mạnh.

Bốn Huyền Thanh cùng nhau tấn công mà Nhiếp Vân không hề hoảng loạn, hắn phân ra ba hơi tiên khí rồi biến hóa thành ba phân thân.

Để chúng đấu với ba hóa thân của Huyền Thanh.

“Mạnh quá, Nhiếp Vân sư huynh mạnh quá đi mất!”

“Huyền Thanh sư huynh cũng rất giỏi mà, tiếc là Lan Đình Tiên Kinh của Nhiếp Vân sư huynh đã luyện đến độ thiên biến vạn hóa rồi”.

Nam Cung Vấn Thiên gật đầu, Lan Đình Tiên Kinh là một trong những thần công trấn giáo, đương nhiên là vượt bậc rồi.

Tu luyện tới cảnh giới tối cao còn có thể đồng hóa vạn đạo trong thế gian.

Về lý thuyết thì đường mà Lan Đình Tiên Kinh đi chính là đạo cắn nuốt hấp thu.

Mỗi lần chiến đấu với đối thủ đều là cơ hội làm bản thân lớn mạnh, đạo và thần thông của đối thủ đều sẽ để lại khí tức trên tiên khí.

Thế nên Huyền Thanh chắc chắn sẽ thua, đương nhiên nếu Huyền Thanh tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh đến cảnh giới tối cao thì cũng sẽ không kém cạnh gì Lan Đình Tiên Kinh.

Đó cũng là một môn công pháp rất mạnh.

“Đinh Đầu Thất Tiễn. Chú thứ ba, Khí Huyết Chú. Chú thứ tư, Khí Vận Chú!”

Huyền Thanh và ba hóa thân chia ra đứng bốn hướng, bốn Tử Thần há to cái miệng như bể máu của mình.

Tám mũi tên đồng loạt bắn về phía Nhiếp Vân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.