Khi Thẩm Duyệt tỉnh lại thì Thẩm Châu đã rời đi. Thẩm Duyệt nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, vừa xấu hổ vì thân thể dâm đãng của mình, rồi lại thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Cậu và anh hai đã làm chuyện thân mật nhất trên đời.
Có phải anh hai cũng thích mình không?
Thẩm Duyệt cúi đầu, đỏ mặt, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Nhưng mà trong lúc Thẩm Duyệt lòng đầy vui mừng nhìn ngắm Thẩm Châu, Thẩm Châu vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng như cũ, thậm chí càng thêm xa cách so với ngày trước.
Thẩm Duyệt không biết Thẩm Châu có chuyện gì, nhìn Thẩm Châu cứ như đêm hoang đường kia chưa bao giờ xảy ra, nhưng, rõ ràng hai người...
Đến tối, Thẩm Duyệt vẫn đang suy nghĩ vì sao, Thẩm Châu gõ cửa phòng cậu.
Thẩm Duyệt chưa kịp phản ứng đã bị Thẩm Châu đẩy lên giường, Thẩm Châu bắt đầu thô lỗ cởi quần áo cậu.
"Khoan đã... Anh... Anh hai..."
"Thẩm Châu!"
"Chuyện gì?" - Thẩm Châu dừng lại.
Thẩm Duyệt cố gắng đẩy Thẩm Châu ra muốn tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, nhưng không thể, Thẩm Duyệt luống cuống, đỏ mắt hỏi: "Anh hai, tại sao anh lại làm như vậy với em?"
Thẩm Châu thấp giọng cười: "Hôm qua anh làm em khó chịu sao?"
"Dừng tay.... Á... Đứng sờ... Anh hai.... Em xin anh..."
Thẩm Duyệt khóc nức nở, cậu không hiểu vì sao ban ngày anh lạnh lùng như vậy, bây giờ lại trêu đùa mình thế này, trong lòng cậu rất đau, cậu không muốn làm tình với anh hai chút nào nhưng cơ thể lại không nhịn được nổi hứng.
Thẩm Châu hơi đè giọng xuống: "Đã có cái gì chạm vào đây chưa?"
Thẩm Châu hôn hôn tai Thẩm Duyệt: "Gậy mát xa cũng tính."
Thẩm Châu đột nhiên rút tay ra thay bằng cự vật của mình, một cú đâm hung ác chọc thẳng vào điểm mẫn cảm.
"Ngoan quá."
Thẩm Duyệt khó chịu cắn môi, thân thể trắng nõn như bị Thẩm Châu đâm tan thành từng mảnh.
"Vậy anh hai bóc tem cho em."
Thẩm Duyệt cảm giác tiếng rên của mình quá dâm đãng, cậu cắn chặt môi không chịu lên tiếng nữa, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở giữa kẽ răng.
Thẩm Duyệt khàn cả giọng, cậu khổ sở nhìn về phía Thẩm Châu, hỏi: "Anh có thích em không?"
"Quan trọng không?"
"Đương nhiên rồi, anh..."
Thẩm Châu vuốt ve cần cổ yếu ớt của Thẩm Duyệt, trên đó phủ kín vết cắn đỏ tươi của hắn, ánh mắt nhìn Thẩm Châu còn mang theo hơi nước ươn ướt. Thẩm Châu tối sầm mắt, hắn gần như lạnh nhạt đáp lại Thẩm Duyệt: "Chuyện này không quan trọng."
Thẩm Duyệt cười, nước mắt rơi xuống, ánh đèn phản chiếu ánh nước lấp lánh.