Lòng Tham

Chương 51: Đáp án



Sau khi kỳ thi kết thúc, Hạ Tuyển bắt đầu kỳ nghỉ hè đầu tiên không có bài tập hè trong cuộc đời, cũng là kỳ nghỉ dài nhất y từng có, từ mùng một tháng sáu mãi đến tận tháng chín, thời gian gần ba tháng này, y có thể tùy ý chi phối.

Hiện tại đang vào lúc nóng nhất trong năm, ve sầu vẫn luôn kêu không ngừng, trong thời tiết này, ánh sáng cùng cái bóng dưới chân mang đến cảm giác chênh lệch cực lớn.

Thích Nhiên phát hiện sau khi thi đại học muốn hẹn Hạ Tuyển ra ngoài chơi thật sự rất khó, gọi điện không ai nghe, vẫn luôn phải đợi đến tối Hạ Tuyển gọi lại mới có thể nói chuyện, nhưng có ai sẽ chạy ra ngoài chơi vào lúc mười một giờ mấy đêm sao? Thích Nhiên cũng rất muốn được đi chơi qua đêm một lần, nhưng so với chơi một trận sảng khoái thì cậu càng không muốn bị ông anh mình thu thập, tuy cậu phản nghịch nhưng cậu cũng rất nhát gan nha.

Họp lớp thì khác à, cậu có thể "cây ngay không sợ chết đứng" mà tìm cớ về trễ.

Thích Nhiên nói vào điện thoại: "Đừng trốn trong nhà tự kỉ nữa, ngày mai họp lớp, bảy giờ rưỡi tớ sẽ đợi cậu ở dưới lầu nhá."

"Biết rồi mà."

Cúp điện thoại, Hạ Tuyển nhìn ngày giờ trên màn hình, hiện tại cách ngày công bố thành tích thi đại học còn chưa tới một ngày.

Y tắt điện thoại đi rồi bỏ vào trong hộc tủ, lúc này mới bắt đầu thay quần áo. Sau khi kì thi đại học kết thúc, y ngay lập tức tìm việc làm thêm trong một quán lẩu, không khác lắm với những gì Thích Nhiên nói, y đúng là đang tự kỉ, cố ý tránh né Thích Nhiên, bởi vì chỉ cần gặp Thích Nhiên cũng có nghĩa là y sẽ gặp được Thích Giang Chử.

Không phải y không muốn gặp Thích Giang Chử, mà do trong lòng y không có chút tự tin nào, có vài việc y vẫn chưa tìm được cách giải quyết, những lời mà y muốn nói cho dù đã có đủ dũng khí để chống đỡ nhưng Hạ Tuyển vẫn luôn cảm thấy chột dạ.

Vì vậy khoảng thời gian này y bận từ sáng sớm đến tối muộn, thời gian để y suy nghĩ bậy bạ không nhiều. Hạ Tuyển đẩy ra cửa phòng thay quần áo, đèn trong quán đã tắt hơn nửa. Quản lý đang cầm chìa khóa đứng bên cửa, thấy y đi ra liền mở cửa cho y.

"Bảy giờ ngày mai em có thể trực tiếp về nhà, tiểu Triệu nói ngày mai nếu không có chuyện gì thì sẽ thay ca cho em, sau này muốn đổi ca, chỉ cần hai đứa thương lượng xong rồi nói với anh một tiếng là được."

"Cám ơn anh, quản lý Tạ." Hạ Tuyển lập tức nói.

Người tổ chức họp lớp vốn là muốn tụ tập các bạn trong lớp lại để tra thành tích, nếu không thì cần gì phải sắp xếp họp lớp vào đúng ngày công bố kết quả thi cơ chứ.

Cách mười hai giờ đêm ngày càng gần, đám bạn cùng lớp ngược lại càng trở nên hưng phấn, sau khi thi đại học, tâm tình của bọn họ giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, không biết mỗi người đều đã ngồi hết mấy trăm lượt, đến mấy tiếng trước khi thành tích được công bố, bọn họ ngược lại lại có ý nghĩ thi cũng thi rồi, kết quả như thế nào cũng đã chẳng thay đổi được nữa, cho nên cũng không còn cảm thấy sợ hãi lo lắng gì đó nữa.

Đáng tiếc trời không chiều theo ý người, máy tính ở nơi bọn họ tụ tập đến mở có một trang web cũng đã chậm như ốc sên, không cách nào khác, buổi họp lớp hôm nay đã kết thúc vào lúc mười một giờ rưỡi đêm.

Chỉ còn dư lại ba mươi phút...

Đa số bạn học đều đón xe về nhà, Thích Nhiên cũng là một trong số đó. Nơi tổ chức họp lớp ở gần trường cấp ba, các buổi tụ hội của lớp trước đó cũng đều được tổ chức ở đây, dựa theo những gì lớp trưởng nói thì nơi này chứa đựng hồi ức của bọn họ. Hạ Tuyển đưa Thích Nhiên lên xe liền đi luẩn quẩn một vòng, lúc này, phòng học nào cũng đã tắt hết đèn, y đứng trước cửa trường học đếm tới lầu bốn, tìm đến cửa sổ nằm thứ hai bên tay trái——

Đó là nơi y đã ngồi học trong một năm qua.

Nhìn cửa sổ đen như mực mà sững sờ, nhớ tới thời điểm y vừa tới Giang Châu, mãi đến tận khi bước vào lớp học đó.

Lần này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Lúc đó y đã nghĩ như vậy, thậm chí còn cảm thấy tương lai một năm tới của mình cũng sẽ như vậy, bởi vì y đã trải qua vô số lần như vậy, chắc chắn sẽ không sai.

Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, Hạ Tuyển cúi đầu đá một cục đá bên chân khẽ cười. Y quay đầu đi về hướng căn phòng mình đang mướn.

Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút nữa, Hạ Tuyển không khỏi bước nhanh hơn, bước đến trước cửa thì ngọn đèn cảm ứng âm thanh ngoài hành lang đã tắt rồi.

Có ánh sáng từ mắt mèo lọt ra ngoài.

Uông Tịnh còn chưa ngủ, Hạ Tuyển bất tri bất giác có chút sốt sắng. Y cầm chìa khóa mở cửa mới phát hiện, chờ đợi đến mười hai giờ đêm trong phòng khách ngoài Uông Tịnh còn có Hạ Chấp Minh.

Có quá nhiều thí sinh đợi đến mười hai giờ để dò kết quả thi, Hạ Tuyển mở tab mới, trang kết quả lag đến nỗi load mãi không đi. Không có biện pháp nào khác, Hạ Tuyển chỉ có thể thử hết lần này đến lần khác, tình trạng này kéo dài trong một khoảng thời gian không ngắn.

Việc này đối với Hạ Tuyển rất quan trọng, không phải đơn giản chỉ là mấy con số, y là có chút nôn nóng, khẩn cấp muốn biết đáp án, cho dù trong lòng y đã có được phán đoán của mình, thế nhưng y vẫn không thể không cảm thấy căng thẳng.

Tim y đập càng lúc càng nhanh, màn hình đột nhiên đứng lại, con chuột làm sao cũng không nhúc nhích.

Uông Tịnh mới muốn khuyên y đợi lát nữa hãy tra tiếp, trang web đã lập tức load xong, trên màn hình hiện lên thông tin cùng với kết quả cuối cùng của thí sinh.

Khoảnh khắc nhìn thấy điểm số, con tim đang đặp mãnh liệt của y đột nhiên ngừng lại mấy nhịp, ngay lập tức thả laptop xuống, từ trên ghế sa lông đứng lên.

Não bộ của y phải qua một thời gian mới có thể hoạt động tiếp, y đã chiếm được đáp án.

Hơn nữa đáp án này so với dự đoán y còn tốt hơn rất nhiều.

Hạ Tuyển hơi nhếch khóe môi lên, cũng chẳng để ý Uông Tịnh đang ở sau lưng gọi mình lại, trực tiếp chạy ra ngoài. Hừng đông, trên đường rất ít xe, y nhanh chóng tránh đi, khoảng cách giống như cũng đã không còn là vấn đề, rất nhanh đã chạy tới cửa tiểu khu của Thích Giang Chử.

Người đầu tiên y muốn chia sẻ tin này chỉ có Thích Giang Chử.

Hạ Tuyển đứng ở trước cửa khu nhà của Thích Giang Chử, y cúi đầu mấy lần muốn lấy di động ra, nhưng tay y lại không ngừng run rẩy, phải nắm rất nhiều lần mới có thể cầm chắc được.

Điện thoại gọi thông.

Mới vừa vang lên một tiếng, Hạ Tuyển bỗng nhiên nhìn qua mặt đồng hồ điện tử.

12: 36

Đã muộn lắm rồi.

Y vội vã cúp điện thoại.

Y không biết Thích Giang Chử đã ngủ hay chưa, nếu như Thích Giang Chử đã ngủ rồi, như vậy y sẽ đánh thức Thích Giang Chử mất. Y không muốn như vậy đâu.

Hạ Tuyển cầm điện thoại trong tay không biết phải làm sao, qua một hồi lâu y mới có động tác mới.

Y lựa chọn một phương pháp tốt nhất, gửi một tin nhắn cho Thích Giang Chử.

Mà lúc này Thích Giang Chử đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, màn hình laptop đang dừng lại ở trang kết quả thi đại học.

Thi đại học đối với Thích Giang Chử mà nói đã là chuyện của rất lâu về trước rồi, lâu đến nỗi chính hắn cũng không nhớ rõ mình khi đó đã ôm tâm tình gì để thức suốt đêm đợi được tra kết quả, lần thi đại học này của Thích Nhiên và Hạ Tuyển ngược lại đã làm cho hắn một lần nữa nhớ lại.

Vào lúc tra điểm số, hắn cũng khá căng thẳng, wifi chậm như rùa bò, hắn đợi từ mười hai giờ đến ba mươi phút sau mới tra được thành tích.

Rất tốt nha.

Thích Nhiên vượt xa phát huy của ngày thường, cao hơn so với đợt thi thử cuối cùng của cậu nhiều, lúc này còn đang hưng phấn dùng sức nhảy trên ghế salon trong nhà.

Hắn đi tra thành tích Hạ Tuyển, nhìn số điểm trên đó, nỗi lo lắng trong lòng rốt cục cũng được buông xuống. Thích Giang Chử ngồi trước máy tính rất lâu cũng không động đậy chút nào, thẳng cho tới khi nghe thấy âm thanh cuộc gọi tới từ điện thoại.

Nhưng âm thanh cũng chỉ vang lên trong chốc lát, điện thoại đã bị cúp.

Do Hạ Tuyển gọi tới.

Sau đó, Thích Giang Chử vừa muốn gọi lại thì nhận được tin nhắn của Hạ Tuyển.

"Anh ơi, anh đã ngủ chưa?"

Thích Giang Chử cầm điện thoại đi tới ban công, mở cửa sổ ra nhìn xuống, đèn cửa khu đã tắt, bỗng nhiên dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, đèn liền sáng lên.

Hạ Tuyển xác định qua xác định lại nhiều lần, một phút qua đi, vẫn không có tin nhắn mới truyền đến điện thoại mình.

"Đã ngủ rồi sao?" Hạ Tuyển nhỏ giọng lầm bầm.

Nếu lại đợi thêm chút nữa chắc cũng không gặp được đâu. Đợi thêm năm phút đồng hồ nữa đi, nếu như Thích Giang Chử lại không trả lời lại thi mình đi về.

Biện pháp y lựa chọn cũng chẳng có gì khó hiểu. Nếu như Thích Giang Chử chưa ngủ, hắn sẽ nhìn thấy tin nhắn này, như vậy y đã có thể lên lầu nói cho Thích Giang Chử nghe kết quả thi của mình. Nếu như Thích Giang Chử đã đang ngủ rồi, tin nhắn sẽ không đánh thức hắn, Hạ Tuyển chạy đến đây như thế nào thì đi về như thế là được.

Hơn nữa nếu ngày mai Thích Giang Chử hỏi mình, câu hỏi kiểu đã ngủ chưa này không có ý nghĩa nhất định, y cũng có thể tùy tiện lấp liếm cho qua.

Y không hy vọng mình tạo cho Thích Giang Chử bất kỳ gánh nặng không cần thiết nào.

Lúc Hạ Tuyển đứng lướt điện thoại, ngóng trông thời gian qua chậm một chút.

Vào lúc y đã đếm xong 2 lần sáu mươi giây, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Hạ Tuyển theo bản năng lùi lại hai bước, y đang hết sức chuyên chú đếm từng giây qua đi, rất hiển nhiên đã bị dọa cho sợ hết hồn.

"Đã trễ thế này, sao lại còn bị phạt đứng nữa thế?" Thích Giang Chử nói.

Lúc Hạ Tuyển nhìn thấy Thích Giang Chử, y ngay lập tức tắt điện thoại rồi bỏ vào trong túi, những thứ khác trước mặt hắn đều chẳng còn gì đáng kể nữa.

Y có chút nói không ra lời, rõ ràng lời muốn nói có đầy một bụng.

Bọn họ đã hai mươi mốt ngày chưa gặp mặt nhau rồi.

Thích Giang Chử cũng không để ý đến sự trầm mặc của Hạ Tuyển, hỏi: "Điện thoại đã gọi sao lại cúp? Chạy tới đây từ lúc nào thế?"

Hạ Tuyển không muốn trả lời câu hỏi của Thích Giang Chử, những câu nói kia y nghe thấy nhưng rất nhanh đã quên mất. Y chỉ là muốn ngay lập tức nói cho Thích Giang Chử biết, y đã tìm được đáp án, hiện tại là có thể chứng minh với hắn rồi.

Y đã có niềm tin, sẽ không cảm thấy chột dạ nữa.

Trong vòng một năm sống ở Giang Châu, bạn thân cùng bạn cùng lớp đều giúp y trở thành một người bình thường mà y vẫn luôn mong ước, Thích Giang Chử là đặc biệt nhất, là Thích Giang Chử khiến y muốn trở thành một người tốt hơn, bởi vì đôi mắt của y vẫn luôn nhìn Thích Giang Chử, vô luận bất kì lúc nào bất kì nơi đâu.

Hạ Tuyển đột nhiên cảm thấy mũi mình đau xót, nước mắt đã muốn chảy xuống.

Y giơ tay lau một cái, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh, hôm nay em tổ chức sinh nhật, mười tám tuổi, có thể xin một món quà từ anh không?"

"Được thôi, anh đáp ứng với em."

Hạ Tuyển kiên định nhìn Thích Giang Chử, nói: "Em muốn anh phải thật nghiêm túc lắng nghe hết những gì em sẽ nói tiếp theo, đây là món quà sinh nhật mà em mong muốn."

Thích Giang Chử có chút kinh ngạc.

Hạ Tuyển dừng một chút, bỗng nhiên đi lên phía trước hai bước, hai người áp đến rất sát, y dùng âm lượng chỉ Thích Giang Chử mới có thể nghe thấy được, nói: "Anh, thành tích thi của em cực kỳ tốt."

Không chờ Thích Giang Chử trả lời, y đã hơi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng chạm lên môi Thích Giang Chử, lại giống như bị phỏng mà lập tức lùi ra sau nửa bước.

Y khẽ rũ đầu xuống đất nhìn chằm chằm mũi chân mình mà sững sờ, còn lâu y mới có thể bình tĩnh được như bên ngoài, nhưng những gì y có thể làm chỉ là chờ đợi bộ não tiếp tục làm việc.

Trong lúc chờ đợi kết quả, y bắt đầu tưởng tượng Thích Giang Chử sẽ nói cái gì, sẽ làm cái gì, sẽ tức giận với mình hay không, có phải bây giờ đã quay người bỏ đi rồi?

Hạ Tuyển nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên một chút, lại không nghĩ cánh tay mình sẽ bị nắm chặt lấy, lưng y ngay tiếp theo đó đã dựa lên tường, y ngước đầu nhìn gương mặt của Thích Giang Chử che khuất bởi ánh sáng, bóng tối từ từ hạ xuống.

Y có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Thích Giang Chử, cùng mùi vị của hắn.

Toàn bộ giác quan của y gần như đều dùng Thích Giang Chử làm tâm điểm, đến hô hấp cũng bãi công.

Rất nhanh, sau khi Thích Giang Chử hôn y, mùi vị cùng nhiệt độ đó đều lưu lại trên môi y, khắp toàn thân y, từ trên xuống dưới chỉ còn dư lại nơi đó để nhận biết đối phương.

Nụ hôn này rất nhẹ, giống như lông chim chậm rãi chạm vào, từ từ thăm dò.

Cho dù nụ hôn chỉ có như vậy cũng đã làm cho chân của Hạ Tuyển không ngừng run rẩy, y hơi hé miệng gọi: "Anh."

Dứt tiếng, Thích Giang Chử hôn thêm một lần nữa, khiến cho những lời y muốn nói đều nhét trở về trong bụng. Lần này hắn có chút hung ác, không để lại chút không khí nào cho Hạ Tuyển đang thở dốc, ấn lấy sau cổ Hạ Tuyển, không cho y có cơ hội chạy trốn.

Thích Giang Chử dễ dàng cạy ra môi răng của Hạ Tuyển, tiến quân thần tốc mà ôm lấy đầu lưỡi Hạ Tuyển dây dưa. Chân Hạ Tuyển đã có chút đứng không vững, không chịu được nữa mà ngửa thân thể ra sau, lúc này trong đầu y chỉ có một ý nghĩ.

Đây là đáp án Thích Giang Chử cho y.

Trực tiếp lại nhiệt liệt, y ôm lấy vai Thích Giang Chử, dùng môi để chạm vào hắn, nhưng nhịp điệu của y vẫn luôn chậm hơn hắn, mới chạm một cái Thích Giang Chử đã có thể dễ dàng đánh nát nhịp điệu kia của y, khiến y không biết phải làm gì cũng không còn sức để làm.

Thích Giang Chử mang nhiệt độ nóng bỏng và khí tức của mình đều cho y, khiến thân thể cùng tinh thần của y đều bén lửa.

Editor: má ơi chương này dài muốn xỉu hu hu hu, dịch xong hai bên thái dương đau quá chời luôn nè!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.