Thích Giang Chử đưa đũa cho Hạ Tuyển, nhấc cằm ra hiệu với y, "Nếm thử trước đi."
Hạ Tuyển đâm đũa vào quả trứng chần, lòng đỏ trứng đã chín được một nửa, mềm mại tràn ra, hơi nóng của tô mì bay đến trước mặt y, Hạ Tuyển lại ngẩng đầu nhìn Thích Giang Chử.
Đây là mì trường thọ Thích Giang Chử làm cho y.
Y nhớ ra lúc còn nhỏ y đã được ăn qua một lần, sau đó y đã không còn tổ chức sinh nhật nữa. Sinh nhật của mấy đứa nhỏ cũng chẳng có gì để tổ chức ăn mừng, chính bản thân Hạ Tuyển cũng tán đồng với quan điểm này.
"Nếu như cảm thấy nhạt, có thể thêm một chút tương ớt, sẽ ngon hơn."
"Như vậy đã rất ngon rồi."
Hạ Tuyển cúi đầu ăn được một nửa, cuối cùng cũng đã hết đói, y giương mắt hỏi: "Anh, anh không ăn sao?"
"Anh không đói bụng," Thích Giang Chử dừng lại, nhắc nhở, "em đừng ăn quá nhiều, đợi chút nữa đi ngủ sẽ rất khó chịu."
Hạ Tuyển lập tức gật đầu.
Chờ sau khi y tắm rửa xong, mặc xong bộ đồ ngủ đã là chuyện của hừng đông hai giờ sáng, trên đường về y đã gửi tin nhắn cho Uông Tịnh, nói đêm nay mình sẽ không về nhà.
Y mang dép đi theo sau Thích Giang Chử, chờ khi Thích Giang Chử bước vào phòng, y liền dừng lại trước cửa, tha thiết muốn giúp Thích Giang Chử tắt đèn phòng.
Tắt rồi y lại không chịu đi, vẫn cứ đứng ở chỗ đó.
Lời mặc dù không nói ra, mà dụng ý đã quá rõ ràng. Nếu Thích Giang Chử không mở miệng, y có thể sẽ đứng ở đó đến sángPPlpp, Hạ Tuyển vẫn còn chút phản nghịch của những người trẻ tuổi, có lẽ hành động này có thể được giải thích là sự bướng bỉnh.
Thích Giang Chử dùng ngữ khí có chút dung túng nói: "Em không sợ chen chúc khó chịu sao."
Hạ Tuyển đương nhiên là không sợ, y nhận được sự cho phép của Thích Giang Chử, nhanh chóng chạy tới bên giường của Thích Giang Chử.
Thích Giang Chử hơi di chuyển về phía sau, nhường ra một nửa vị trí cho y, mang theo âm thanh ma sát của mền gối. Hạ Tuyển chui vào trong chăn, hai người dính sát vào nhau, y lại không cảm thấy chật chội chút nào, xúc cảm da thịt chạm vào nhau dị thường chân thật.
Nhưng rất nhanh y đã vui quá hóa buồn, những cảm xúc này đều bắt nguồn từ khi y quyết định lựa chọn không để ý đến nhắc nhở của Thích Giang Chử, mì trường thọ trong bụng đã bắt đầu quấy phá.
Hạ Tuyển nhịn một lát, mở mắt ra nhìn chằm chằm Thích Giang Chử, nằm im một lúc mới hơi nhích người ra sau, lập tức trở mình, tư thế này sẽ giúp y cuộn người lại dễ dàng hơn, giảm bớt cảm giác đau đớn.
Trong lúc y chuyên tâm giải tỏa đau đớn, người phía sau đột nhiên vươn tay khoát lên hông y.
Hạ Tuyển sợ hết hồn, vào lúc Thích Giang Chử nói chuyện, âm thanh còn mang theo chút giọng mũi, giống như là đã bị đánh thức.
"Được rồi, đừng lộn xộn nữa," Thích Giang Chử kéo người vào trong ngực mình, lại nói, "chút nữa ngã xuống đất bây giờ, em muốn ngủ trên sàn nhà sao?"
"Ngủ được không?" Thích Giang Chử không để ý đến sự trầm mặc của y, lại hỏi.
Hạ Tuyển cho là hắn đang nói đến chuyện thành tích thi đại học, liền trả lời: "Điểm của em cũng không phải là quá cao so với người bình thường, sẽ không hưng phấn đến mức ngủ không được."
Nghe vậy Thích Giang Chử chỉ thở dài một tiếng, còn không chờ Hạ Tuyển quay đầu lại nhìn, Thích Giang Chử đã ôm chặt y vào trong ngực, tay phải chui vào từ góc áo ngủ của Hạ Tuyển, đặt lên trên bụng y.
Đã bị phát hiện mất rồi.
Khoảnh khắc Hạ Tuyển bị chạm vào người, giật mình lập tức cong người lại, nhưng cánh tay của người kia đã sớm khóa chặt, không để y có thể dễ dàng bỏ chạy.
Đành phải tùy hắn, bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng, không ngừng thuận theo chiều kim đồng hồ mà xoa xoa, Hạ Tuyển cảm thấy nhột cực kì, y cúi thấp đầu, xương sống cũng bởi vì hàng loạt động tác này nên càng nhô ra.
Thích Giang Chử hơi cúi người, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, nửa ngày sau mới hỏi: "Có cái gì mà không thể nói với anh cơ chứ?"
Sau khi phát hiện Hạ Tuyển sợ nhột, Thích Giang Chử vô tình hoặc cố ý tìm được những nơi sẽ khiến y cảm thấy nhột, Hạ Tuyển muốn tránh thoát, sau đó thì quyết định nằm bẹp ở trên giường, y vốn tưởng rằng hắn sẽ không làm gì được mình nữa, sau khi Thích Giang Chử lắc lắc cánh tay y mà không có kết quả thì không còn động tĩnh gì nữa.
Hạ Tuyển lúc này vẫn còn có chút đắc ý.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, một vật ướt át lướt từ bên tai y kéo đến một bên vai, sự ngứa ngáy này ngày càng khiến cho y khổ sở, ngón tay y đã nhũn ra, mơ mơ hồ hồ mà ngửa đầu đuổi theo đôi môi Thích Giang Chử, nửa ngày sau mới chiếm được một nụ hôn làm cho y khó có thể hô hấp.
Bởi vì ngủ quá muộn, ngày hôm sau, lúc Hạ Tuyển tỉnh lại đã là mười giờ sáng. Hôm nay tiệm lẩu y đang làm thêm cho y nghỉ phép, bởi vậy đến đồng hồ báo thức cũng không vang, y càng không biết người bên cạnh đã tỉnh dậy vào lúc nào, thậm chí trong lúc ngủ đến một chút xíu tiếng động cũng không nghe thấy.
Y đưa tay sờ vị trí trống rỗng bên cạnh, tim cũng theo đó có chút trống rỗng, nửa ngày sau mới đứng dậy mang dép vào, lúc này y mới chú ý tới trên tủ đầu giường được dán một mảnh giấy.
Thích Giang Chử dán một tấm stick note trên đầu giường, nói với y rằng trong nhà bếp có bữa sáng, lúc ăn nhớ phải hâm nóng ly sữa bò rồi mới được uống.
Chỉ vẻn vẻn một tờ giấy nhỏ như vậy, ý nghĩ một giây trước đó đã bị y phủi đi sạch sẽ——
Xây dựng một mối quan hệ thân mật cùng người mình thích thật sự là một trải nghiệm rất mới mẻ, Hạ Tuyển mới được trải qua đã có thể nếm được hương vị ngọt ngào khác xa khi thầm mến, đã cầm lên thì không còn muốn thả xuống nữa.
Sinh nhật năm nay thật đặc biệt.
Trên đường về nhà, Hạ Tuyển đột nhiên nhận được tin nhắn của Thích Nhiên, muốn y phải đến quán cà phê gần trường học ngay lập tức, hết sức khẩn cấp.
Lý do là Thích Nhiên ra khỏi nhà mà quên mang theo tiền.
Vì thế Hạ Tuyển về nhà trước để lấy tiền theo, rất nhanh đã đến điểm hẹn, sau đó lại nhận được một tin nhắn nữa, bảo y hãy vào phòng 201.
Mới vừa vào cửa, Thích Nhiên đã ngay lập tức bắn pháo hoa giấy, lớn tiếng nói: "Sinh nhật vui vẻ, Hạ Tuyển! Surprise!"
Ngoại trừ Thích Nhiên ra, trong phòng còn có những người bạn cùng lớp khác, mọi người cùng nhau kéo thọ tinh vào phòng, bong bóng cùng pháo hoa tràn ngập khắp phòng, có mấy quả bong bóng còn được cột trên tóc hoặc trên người bọn họ.
Hạ Tuyển đang cực kì kinh ngạc, sau đó y mới ý thức được Thích Nhiên thực sự là không thích đi theo con đường của người bình thường, triệt để biến kinh hãi thành kinh hỉ, đến bước đệm cũng không cho y.
Tiệc sinh nhật lần này kéo dài đến chiều mới chịu kết thúc, vào lúc tan cuộc, Thích Nhiên lấy một vật gì đó từ trong cặp ra rồi nhét vào trong lồng ngực Hạ Tuyển.
Hạ Tuyển cúi đầu nhìn một chút, còn biết gói quà nữa ha, nhưng trên mặt hộp quà còn dán một bông hoa màu hồng nhạt.
Thích Nhiên lúng túng nói: "Tớ muốn dán hoa màu đen kìa, chủ quán nói chỉ còn lại màu này thôi, dán hay không tùy tớ... À mà, anh ta cũng không dám nói thẳng thừng đến như vậy. Quà mà tớ tặng, có thể cậu không thích nó lắm đâu, nhưng tớ thì cực kì cực kì thích đó."
"Cám ơn cậu." Hạ Tuyển ngẩng đầu lên nghiêm túc nói.
Thích Nhiên nghe vậy cau mày, nửa ngày sau mới khó khăn đưa tay lên đập một cái vào vai Hạ Tuyển, thay đổi đề tài, khí thế hùng hồn nói: "Đừng nói mấy thứ vô dụng này nữa, tháng chín tới tớ sẽ ở thành phố F đợi cậu."
Trong tiệc sinh nhật, các bạn học hầu hết cũng đã quyết định được hướng đi của bản thân, có lẽ kết quả cuối cùng có thể sẽ không như vậy, nhưng ít nhiều gì cũng đã có ý định trong đầu.
Có người muốn ở lại Giang Châu, có người không muốn đi xa nhưng lại không cam lòng tiếp tục ở lại Giang Châu nên đã lựa chọn một thành phố khác không xa nơi này là mấy, còn những người khác thì lại muốn nhìn xem thế giới ngoài kia rốt cuộc có phong cảnh như thế nào.
Thế giới ngoài kia sao?
Hạ Tuyển yên lặng mà lặp lại câu này ở trong lòng, y từ từ đi trên cầu thang, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Hai người đang nói chuyện trong phòng khách hiển nhiên không có chú ý tới có người trở về, vẫn cứ chuyên chú nhìn màn hình máy tính.
Tối hôm qua, sau khi nhìn thấy thành tích của y, Hạ Chấp Minh đã cực kì hưng phấn, cả tối hôm qua ông đều không ngủ được, vì lựa trường đại học cho Hạ Tuyển mà đã lên mạng tìm hiểu hết mọi thứ. Mới tám giờ sáng, đến giờ mọi người bắt đầu làm việc, ông và Uông Tịnh bắt đầu gọi điện thoại hỏi thăm tất cả bạn bè có kinh nghiệm trong phương diện này, và cả các vị giáo sư đại học vẫn còn đang nhậm chức.
Lúc này, ông đã biết mình cần phải làm gì rồi.
Y nghe thấy Hạ Chấp Minh nói: "Điểm thi đại học của Hạ Tuyển là cao nhất năm nay của tỉnh Giang Châu, đại học F khẳng định có thể. Thầy Lưu đã đề cử hai chuyên ngành cho nó, hai năm qua đều là những ngành đứng đầu, điểm đầu vào mấy năm nay vẫn còn thấp hơn hai mươi đến ba mười điểm so với điểm của Hạ Tuyển. Tôi thấy báo danh vào đây cũng rất tốt."
Hạ Tuyển ý thức được, Hạ Chấp Minh vẫn còn đang muốn tiếp tục thao túng cuộc đời y.