"Hạ Tuyển, em có còn nhớ lúc trước anh đã từng hỏi em, em đã có kế hoạch gì cho cuộc đời mình, sau này muốn làm gì, muốn trở thành người như thế nào không?"
"Kỳ thực đó cũng không phải là một chuyện đơn giản, trong đa số tình huống, chúng ta chỉ có thể hoàn thành từng mục tiêu nhỏ trong mỗi giai đoạn của cuộc sống mà thôi. Muốn trở thành một người như thế nào? Có lúc chỉ một câu hỏi nhìn như đơn giản như vậy, có lẽ em sẽ phải hỏi bản thân mình cả đời, dựa theo thời gian cùng những gì mình từng trải qua, điều chỉnh kế hoạch mà trước kia mình đã lập ra."
Hạ Tuyển nói: "Bây giờ em đã muốn sửa đổi rồi."
Hai người bọn họ đều biết, câu nói kia của Hạ Tuyển mang hàm ý gì. Hạ Tuyển muốn sửa đổi chính là mục tiêu nguyên bản mà y định ra, trước đó y chỉ muốn trốn khỏi trấn nhỏ, trong tương lai xa xôi tùy tiện đi đâu cũng được, hiện tại y đã bị bó lại tay chân, y chỉ muốn ở lại Giang Châu.
Thực ra việc này cũng đã có dự báo trước rồi, trước khi thi đại học, có lẽ Hạ Tuyển còn đang phân vân giữa các lựa chọn, vì không muốn Thích Giang Chử quấy nhiễu đến quyết định của mình, y cố ý không nhắc đến nửa chữ trước mặt Thích Giang Chử, bởi vì khi đó lập trường của y vẫn còn chưa đủ kiên định.
Cũng có thể nói là chưa đủ rõ ràng.
Y suy nghĩ thật nhanh, Thích Giang Chử lui ra sau một ít, cũng không nhiều, khoảng cách đủ để bọn họ nhìn thấy đối phương. "Đối với chuyện này, anh hi vọng em có thể cân nhắc cẩn thận. Hạ Tuyển, em phải biết, thời gian cùng khoảng cách từ xưa đến nay vốn không phải trở ngại." Thích Giang Chử kiên định nói.
Không phải trở ngại?
Không phải thời gian cùng khoảng cách mới là trở ngại không thể nào lay động được sao?
Giống như Uông Tịnh vốn rất yêu Hạ Chấp Minh, vẫn luôn vì ông mà khóc, lúc cao hứng sẽ khóc, lúc thống khổ cũng sẽ khóc, bà nói đây là một loại phương thức biểu đạt khi yêu một người. Hai người bọn họ cùng nhau đối mặt với hồ ngôn loạn ngữ, mối quan hệ của bọn họ đã từng cứng rắn đến không thể bị bất kì thứ gì phá vỡ.
Nhưng cuối cùng không phải vẫn là thất bại thảm hại đó sao.
Đồng thời, y cũng biết rõ Thích Giang Chử không giống như vậy, y tin tưởng Thích Giang Chử. Nhưng y không thể không nhớ lại những bài học mà cuộc sống thực tế đã mang lại cho mình, chúng nó như một dấu ấn được khắc lên trên người y, quá sâu rồi.
Y vẫn luôn không thể ức chế mà nhớ tới những lời Chu Huyền nói.
Em và Thích Giang Chử, hai người ngược lại là thật bất ngờ...
Bất ngờ chỗ nào?
Là tuổi tác hay là tính cách? Hai con người hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau, cho dù hiện tại đã ở cùng một chỗ thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi, thời gian cùng khoảng cách cũng sẽ tách bọn họ ra.
Hạ Tuyển không cho phép chuyện này xảy ra, y muốn bài trừ tất cả con đường dẫn đến kết quả này. Y trở thành một người như thế nào, có kế hoạch gì trong tương lai, Hạ Tuyển đã từng nghĩ tới, rất nghiêm túc mà nghĩ tới, nhưng bây giờ y phát hiện đối với y mà nói Thích Giang Chử càng quan trọng hơn cả.
Bởi vì đôi mắt này của y chỉ nhìn về Thích Giang Chử.
Hạ Tuyển là một con chim non đã lưu lạc rất lâu trong trời đông giá rét, rốt cuộc cũng tìm về được tổ ấm, y đã nếm trải sự ngọt ngào kia, lưu luyến đầu ngón tay ấm áp của Thích Giang Chử, y tuyệt đối không thể lại quay trở về con đường lúc trước.
Cho dù y biết nơi này đã là tổ ấm của mình, chỉ có thể là của mình. Y đã biết những điều tốt đẹp của Thích Giang Chử, chỉ sợ khi y rời đi một bước rồi quay đầu nhìn lại, những điều mà yêu rốt cuộc cũng chỉ là ảo ảnh của chính mình.
Y có một bộ quy tắc cùng ý nghĩ chính mình, Hạ Tuyển biết rõ ràng Thích Giang Chử cũng sẽ không tán đồng với chúng. Hạ Tuyển nhìn chằm chằm Thích Giang Chử, nhìn thấy hắn hơi nhíu lại chân mày, tâm tư vô cớ mà đi theo một hướng khác.
Có phải mình đã khiến anh ấy khó xử rồi không?
Nhưng khi ý nghĩ này chỉ mới vừa xuất hiện, y đã bướng bỉnh rút ngắn khoảng cách của hai người, đặt cằm lên trên bả vai Thích Giang Chử, nhắm mắt lại nói: "Nhưng em vẫn là muốn thay đổi."
Thích Giang Chử còn muốn nói gì đó, Hạ Tuyển lại từ chối giao lưu, Thích Giang Chử dừng lại một chút, đưa tay ra đắp lại chăn cho y.
Tối hôm đó bọn họ nằm sát bên nhau, rõ ràng là thân mật không còn khoảng cách, nhưng cả hai đều không ai ngủ được, lại cũng không một người nào nói chuyện.
Ngực Hạ Tuyển giống như bị một thứ gì đó chặn lại, dùng kinh nghiệm ít ỏi của mình thì còn chưa đủ để y nhận ra đó là cái gì. Y suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa thông suốt, ngược lại khiến mình càng lưu ý đến sự tồn tại của nó, càng ngày càng nặng, khiến y đau đầu chóng mặt.
Vì thế y tạm thời từ bỏ nó, nhưng đêm đó y vẫn không thể ngủ ngon, trằn trọc trở mình mãi đến tận hừng đông mới ngủ được một giấc ngắn ngủi.
Ngày hôm sau là bắt đầu ghi danh, Hạ Tuyển đứng ở cửa, mang giày chuẩn bị về nhà điền nguyện vọng.
Sự trầm mặc của Hạ Tuyển từ tối hôm qua vẫn luôn kéo dài đến ngày hôm nay, y rõ ràng là đang từ chối lời khuyên của Thích Giang Chử.
Y đã quyết định rồi.
"Anh đưa em về." Thích Giang Chử nói.
Hạ Tuyển ngồi trên xe Thích Giang Chử, sau khi đến tiểu khu Thích Giang Chử cũng xuống xe lên lầu với y.
Y cảm thấy Thích Giang Chử không cần phải làm như vậy, nhưng y lại không lên tiếng, cũng không thể làm gì khác hơn là tùy Thích Giang Chử đưa mình đến tận cửa nhà. Tiểu khu này đã rất cũ kỹ, không có thang máy, cửa sổ trước hành lang cũng nhỏ đến đáng thương, vô luận ban ngày hay ban đêm, trong hành lang vẫn luôn tối tăm.
Cho dù đèn cảm ứng âm thanh đã được bật lên, vào buổi sáng, ánh sáng ấy không thể tụ lại một nơi, nhanh chóng tiêu tán trong không khí, không còn bất kỳ tác dụng gì.
"Họ nghĩ như thế nào?" Thích Giang Chử phá vỡ trầm mặc.
Hạ Tuyển theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt, y biết Thích Giang Chử đang nói tới Uông Tịnh cùng Hạ Chấp Minh, y cúi đầu nhìn mũi chân mình, bình tĩnh nói: "Muốn em vào đại học F hoặc đơn giản hơn là đi du học luôn, bọn họ không biết gì cả, nên tất cả đều là nghe theo lời người khác nói. Tương lai ngành công nghệ thông tin của đại học F rất tốt, muốn tìm việc làm cũng không thành vấn đề; nước ngoài thì có hoàn cảnh tốt, sau khi trở về sẽ là mang danh hiệu du học sinh về nước."
Y dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Có phải anh cũng cảm thấy như vậy rất tốt?"
Khi hỏi câu hỏi này, y thật sự muốn nhận được câu trả lời như thế nào đây?
Vừa dứt lời, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra. Hạ Tuyển quay đầu lại nhìn thấy Uông Tịnh đang đứng cạnh cửa, y lại nhìn Thích Giang Chử một chút, cuộc đối thoại của bọn họ đã bị cắt đứt, y không thể nào nhận được câu trả lời của Thích Giang Chử.
"Có muốn vào nhà ngồi một chút hay không?" Uông Tịnh hỏi.
Trong lúc bà nói chuyện, Hạ Tuyển đã quay đầu đi vào trong nhà.
"Không cần đâu, cảm ơn." Thích Giang Chử nói.
"Chờ một chút..."
Uông Tịnh vừa nói vừa mang dép vào bước ra khỏi cửa, đứng đối diện Thích Giang Chử. Bà vội vã bước ra, theo thói quen chỉ khép hờ cánh cửa lại.
Thích Giang Chử hiểu Uông Tịnh đang muốn nói chuyện với mình.
"Tôi cảm thấy tôi đã gặp cậu rất nhiều lần, lần đầu tiên là khi còn ở trong trấn nhỏ," Uông Tịnh nở nụ cười, nhìn Thích Giang Chử gật đầu lại nói tiếp, "tôi có ấn tượng khá sâu về cậu."
"Tôi không nghĩ tới Hạ Tuyển sẽ có một người bạn như cậu... Ngày hôm qua trong nhà có một trận tranh luận ầm ĩ, nó đã bỏ nhà đi, tôi biết nó sẽ đến nhà của cậu... Rất cảm ơn sự giúp đỡ của cậu trong một năm này."
Bà suy nghĩ rất lâu, lời sau khi nói ra vẫn rất lộn xộn. Kỳ thực bà chỉ là mơ hồ có cảm giác như vậy, đối với Hạ Tuyển mà nói, Thích Giang Chử cực kì quan trọng, loại quan trọng này thậm chí còn vượt qua cả tầm quan trọng của bà và Hạ Chấp Minh.
Bà đã rất khổ sở, nhưng bà biết rằng sự khổ sở mà hiện tại mình đang cảm nhận đều là do bà tự tìm lấy. Ngày hôm nay, bà nói những lời này cũng không phải là vì muốn tranh đoạt cái gì.
Hạ Tuyển khom người chậm rãi tháo dây giày, cánh cửa vẫn còn giữ lại khe hở, y vẫn có thể nghe được rõ ràng âm thanh của Uông Tịnh từ ngoài cửa truyền vào.
Rất nhanh, Uông Tịnh lại nói: "Thế nhưng tôi thân là một người mẹ, có lẽ người mẹ này cũng đã không còn đủ tư cách nữa rồi, nhưng những lời này tôi vẫn phải nói. Tôi hi vọng cậu có thể thông cảm, xin đừng nên can thiệp quá nhiều đến lựa chọn tương lai của Hạ Tuyển."
Hạ Tuyển theo bản năng dựa vào cánh cửa, lưng căng cứng, cực kì căng thẳng.
Sau khi nghe thấy Thích Giang Chử bình thản đáp ứng, bờ vai y ngay lập tức xụp xuống.
Y nhanh chóng mang dép trở về phòng đóng cửa lại.
Vừa nãy y còn kỳ vọng nghe thấy Thích Giang Chử nói gì Uông Tịnh nhỉ?
Hạ Tuyển không thể không đối mặt với chính mình, y đang chờ mong Thích Giang Chử giữ lấy mình, đứng về phía mình, lí do y đứng trước cửa hỏi Thích Giang Chử câu hỏi kia cũng chỉ là muốn nhận được đáp án như vậy mà thôi.
Trong lúc y tứ cố vô thân, y muốn Thích Giang Chử sẽ là người đứng ở phía sau mình.
Loại suy nghĩ này khuyết thiếu lý tính, thậm chí còn rất hoang đường.
Nhưng y chỉ muốn Thích Giang Chử đối với mình như vậy.