Long Thần Lệ

Chương 16



Tiếng nói chuyện làm Quân Thập Thiện động đậy, bắt đầu xoay người, kéo chăn, muốn kéo lên che mặt ngủ tiếp.

Thuần Vu Ngự thấy thế, lôi chăn. “Dậy đi.”

“Ưm hừm…” Nàng ra sức kéo lại, không ngờ kéo rách cả cái chăn.”Xoạt” một tiếng khiến nàng mở trừng mắt, mơ mơ màng màng nhìn bức tường da trước mắt, khó hiểu vươn tay vỗ vỗ… Ừm, mềm mềm, còn trơn mịn, đây là cái loại tường gì vậy…

“Ngươi quậy đủ chưa? Mau dậy đi!”

Quân Thập Thiện ngẩn ra, trừng to mắt, cấp bách lui về sau, kết cục lại tự ném mình xuống sàn. “Oạch” một tiếng, đau đến mức nàng ôm đau rên la.

Thuần Vu Ngự lạnh lùng nhìn nàng, bàn tay to khẽ vuốt phần da thịt vừa bị nàng mơn trớn, tâm tư phức tạp, thật không biết nên buồn hay nên giận.

“Vì sao ngươi lại ôm ta ngủ?!” Nàng vừa ngồi dậy vừa ôm đầu chất vấn.

“… Là ngươi ôm ta.” Hắn trầm giọng bác bỏ.

“Ta?”

“Nơi này… Nơi này, còn có nơi này nữa.” Hắn chỉ vào bụng, cánh tay cùng ngón tay. “Mở to mắt ra mà xem, có phải dấu vết ngươi cắn liếm không.” Cả một đêm, từ nhỏ đến lớn có lẽ đây là đêm khó ngủ nhất của hắn.

Nàng cứ ở trong lòng hắn cọ tới cọ lui, làm cho hắn mất ngủ. Nàng ở gần ngay trước mắt, nhưng cái gì hắn cũng không thể làm, chỉ có thể trừng mắt để mặc nàng tra tấn cho đến hừng đông.

Quân Thập Thiện đỏ bừng mặt, không tin chính mình trong lúc ngủ mê lại hung hăng như vậy, dám cắn liếm hắn. “Ta…”

“Còn nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân.” Hắn phỉ nhổ, đứng lên, tùy ý lấy một bộ y phục mặc vào.

“Ta cũng đâu có cố ý, chỉ là ngủ mơ thôi mà.” Nàng nhỏ giọng cãi cùn, bàn tay nhỏ bé xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên.

Trời ạ, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy? Sao có thể hoang đường đến thế, lấy đùi hắn làm gối đầu, còn xem hắn là mẫu thân mà làm nũng… Thật sự là ngủ đến choáng váng mất rồi.

“Thừa Hoan, ngươi xuống khoang dưới, mang gói đồ của nàng đến đây.” Mặc chỉnh tề xong, hắn mở hé cánh cửa, nói với cận vệ bên ngoài.

“Vâng.” Cho dù trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng y lập tức chấp hành mệnh lệnh của chủ tử.

Đóng cửa lại, Thuần Vu Ngự quay đầu, nhìn thấy nàng đang ngồi dưới đất tựa như một tiểu nương tử, tóc dài rối tung, trên người còn đang mặc trang phục rộng thùng thình, ống quần cuốn quanh chân đến mấy vòng mới hết, thoạt nhìn rất nhỏ gầy, rất khiến người ta cảm thương, muốn chạy đến ôm vào lòng che chở.

Đêm qua, lúc thì nàng vừa say ngủ vừa cầm tay hắn hết cắn lại liếm, lúc thì ngủ không an ổn, cứ nắm chặt tay hắn không ngừng nói mê, như sợ sẽ đánh mất cái gì.

Nàng như vậy khiến hắn đau lòng, chỉ muốn liều lĩnh ôm lấy nàng.

“Đứng lên, còn ngồi đó làm cái gì.” Nhưng khi hiện thực hóa, hắn lấy tay đẩy nhẹ trán nàng.

Nàng không ngẩng đầu lên, ngược lại càng cúi thấp mặt.

“Ngươi đang làm gì đó?” Hắn dứt khoát ngồi xuống trước mặt nàng, hai tay tựa lên gối, ghé sát lại gần mà hỏi.

“Sám hối.” Mặt cúi thấp, mái tóc dài vẫn không che lấp được cái mím môi và bộ dáng đáng yêu của nàng. “Thật xin lỗi, ta không nên làm chuyện xằng bậy với ngươi…” Nàng xệ môi, ra vẻ vạn phần áy náy, làm cho Thuần Vu Ngự đột nhiên phì cười.

“Sao ngươi lại cười ta?” Nàng cắn môi hé mắt, nhìn bộ dạng cố nín cười của hắn.

Nhìn vẻ mặt ai oán của nàng, hắn nhịn không được, cười thành tiếng.

“Đáng ghét! Ta thật sự có lòng sám hối, ngươi…”

Nói chưa xong, nàng không kịp đề phòng đã bị hắn kéo vào lòng.

Quân Thập Thiện trừng to mắt, mặt dán vào gò má hắn, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của hắn, cánh tay nhỏ bé chưng hửng giữa không trung, không biết nên đẩy hắn ra hay là ôm lại.

Cảm thụ lúc này… tựa như hồi nhỏ, mẹ ôm nàng vào lòng.

“Quân Thập Thiện.” Tiếng cười đã tắt, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.

“… Sao?” Nàng chỉ ngây ngốc hỏi.

“Ngươi…”

“Hầu gia, ta đem…” Cửa vừa mở ra, Khúc Thừa Hoan lớn giọng gọi thì đột nhiên cứng họng, mạnh tay đóng chặt cánh cửa, hoài nghi bản thân vừa nhìn thấy cái gì… Nhưng ngay sau đó, cửa lại được mở ra, để lộ khuôn mặt lạnh băng của Thuần Vu Ngự.

“Hầu gia…” Y run rẩy. Chết tiệt, vừa rồi có phải y đã phá hỏng chuyên tốt của Hầu gia rồi không? “Lấy đến rồi.” Y lập tức đem gói đồ nho nhỏ giao cho chủ tử, lại thấy ván cửa ầm một cái đóng sập trước mặt mình.

Xoay người, Thuần Vu Ngự quăng gói đồ xuống trước mặt nàng, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. “Ngươi thích y bào của ta đến vậy?” Hắn mỉa mai.

“Ngươi cứ ở đây, ta thay đồ thế nào?” Nàng cũng muốn thay đồ, vấn đề là trong khoang lâu rất sáng, huống hồ, hắn vừa mới ôm nàng, làm hại đầu óc nàng bây giờ rất trống rỗng, rất mê muội.

Thuần Vu Ngự nhìn nàng một cái, không kiên nhẫn mở cửa, đi ra ngoài, liền thấy cận vệ của mình vẫn còn đứng chờ bên ngoài.

“Ngươi đứng đây làm gì?” Hắn trầm giọng hỏi.

Khúc Thừa Hoan không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói, mình bị chấn kinh quá độ, quên mất phải bỏ chạy à?

Một hồi lâu, y mới buộc được bản thân mấp máy môi. “Hầu gia, hôm nay sương đậm, gió rất lạnh.” Làm như báo cáo tình hình thời tiết xong là sẽ được cho đi.

Thuần Vu Ngự nghe vậy, lúc này mới nhìn quanh bốn phía, phát hiện quả thật sương phủ rất dày. Giương mắt nhìn vào không trung, bầu trời không chút ánh sáng, có vẻ như sắp có bão lớn rồi.

“Sắp mưa rồi.” Hắn nhàn nhạt nói.

Nhắm mắt lại, hắn có thể cảm giác độ ẩm không khí, ngửi được mùi nước mưa sắp rơi xuống, mà sóng biển cũng bắt đầu không an ổn, tầng tầng lớp lớp va đập mạn thuyền.

“Vậy không phải nguy rồi?” Khúc Thừa Hoan không khỏi nhíu mày.

Tuy rằng binh lính trên thuyền đều từng đánh thủy trận, tác chiến trên thuyền cũng không có gì xa lạ, nhưng bọn họ chưa từng trải qua bão táp, e rằng sẽ lúng túng.

Lại nói, hôm nay cũng chỉ mới là ngày thứ hai rời bến, còn cách ba ngày mới đến điểm quay đầu.

Thuần Vu Ngự trầm mặc hạ mi mắt, đang suy nghĩ làm thế nào mới phù hợp thời thế thì cánh cửa phía sau đã bị đẩy ra. Hắn quay đầu nhìn thì thấy nàng đã thay xong bố y, mái tóc dài cũng được quấn gọn trong khăn vải, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo… Nếu không có giọng nói khàn đục và sức mạnh vô biên thì chắc chẳng ai tin được đây là nam nhân.

“Ngươi cứ cầm gói đồ làm cái gì?” Lúc tầm mắt của hắn rơi trúng gói đồ trên tay nàng, hàng mày rậm nhăn lại.

“Buổi tối ta về lại khoang dưới.” Nàng cúi đầu, nghiêm túc nói.

“Ngươi có biết ở khoang dưới có bao nhiêu sĩ binh, bao nhiêu thuyền công và thủy thủ không?”

“Rất nhiều.” Chiếc thuyền này rất lớn, chứa được rất nhiều người. Cho nên lúc ở khoang dưới, mùi vị hỗn tạp thứ gì cũng có, lại thêm sóng biển khiến nàng rất buồn nôn, mới xung phong nhận việc chạy lên khoang trên thu buồm, ai ngờ vừa khéo đụng phải hắn.

“Binh lính năm trăm, thủy thủ một trăm, thuyền công bảy người… Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi cùng bấy nhiêu con người trộn lẫn ở chung ư?”

Cả đêm ở chung làm cho tâm ý của hắn đã định. Dù sao việc này sớm muộn cũng sẽ truyền đến tai Triệu Lập, thay vì tị hiềm, chi bằng giữ nàng bên cạnh, ít nhất hắn cũng không cần lo lắng đề phòng.

“Cái gì mà trộn lẫn? Ta trộn lẫn cái gì?” Nàng chớp chớp mắt khó hiểu.

“Không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được đi đâu hết.” Thuần Vu Ngự nói xong, lập tức túm lấy gói đồ của nàng quăng vào trong khoang lầu.

“Này, ngươi bá đạo vừa thôi.” Quân Thập Thiện tức giận đến mức dậm chân.

Cho dù hắn là Hầu gia, là chủ soái, cũng không thể đối xử với nàng như vậy được.

“Thừa Hoan, chuẩn bị bữa sáng.” Thuần Vu Ngự không thèm đếm xỉa đến nàng, oai phong ra lệnh, lại thấy tên cận vệ kia đang há hốc mồm, to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà. “Nhanh.”

“Vâng.” Y tuân lệnh mà đi, vừa đi vừa quay đầu nhìn Quân Thập Thiện lại bị áp giải vào trong khoang lầu. Y kinh ngạc nhịn không được cứ xoa nắn mặt mình, nghi ngờ có phải mình đang ngủ mơ còn chưa tỉnh dậy.

Vào khoang, Quân Thập Thiện khoanh hai tay trước ngực, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.

“Không có mệnh lệnh của ta, không cho ngươi bước ra khỏi phòng.”

“Vì sao?”

“Còn chẳng phải vì thân phận nữ nhi của ngươi sao. Nếu vì ngươi mà ảnh hưởng đến sinh mệnh của bao người trên thuyền, ngươi có gánh vác nổi không?”

Quân Thập Thiện nghe vậy, cho dù không phục cũng chỉ có thể im lặng cúi đầu. “Nhưng mà, ta đã nhận mười lượng bạc, vậy phải làm sao bây giờ?” Nàng ôm chặt gói đồ trong lòng, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, bởi vì mười lượng bạc đang ở trong đó. Để kiếm số tiền này, nàng còn cất công nhờ vả sư phụ trên Thiên Trúc Tự, mỗi khi rảnh thì đến căn nhà nhỏ thăm nom Tịch Nguyệt tỷ tỷ…

“Mười lượng bạc đó là của ngươi.” Hắn dở khóc dở cười, nói.

Từ trước đến nay, bên cạnh hắn không phải danh môn khuê tú thì cũng là vương tôn quý tộc, chính vì thế hắn càng không thể hiểu nổi Thập thiện này có cái gì thu hút đến thế.

“Thật ư? Nhưng ta chưa làm được gì mà…” Nói xong, cảm giác sàn thuyền nhoáng cái lại lay chuyển, nàng bắt đầu lung lay, đầu óc choáng váng.

“Ngươi không cần làm gì cả, ở cùng ta là được.” Hắn kéo nàng vào lòng, ổn định thân hình nàng, sợ nàng chịu không nổi sóng to gió lớn, lại muốn nôn.

Quân Thập Thiện sửng sốt, một tay đẩy hắn ra, vừa kéo chỉnh vạt áo. “Ngươi nói vậy là có ý gì? Cho dù ngươi là Hầu gia, là chủ soái, cũng không thể thừa dịp này mà chiếm tiện nghi của ta.”

Thuần Vu Ngự nghe vậy, híp mắt. “Đêm qua, rốt cuộc là ai đã chiếm tiện nghi của ai?”

“Cái đó?” Thấy hắn hết chỉ tay lại chỉ bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xấu hổ đến đỏ bừng, vội vàng giải thích. “Ta ngủ mơ mê sảng thôi!”

“Một câu ngủ mơ là muốn xóa bỏ, thời buổi này mà có chuyện tốt đến vậy sao?” Hắn trừng mắt nhìn nàng. “Là ngươi bám lấy ta không ta, ngươi ngàn vạn lần cũng phải nhớ kỹ.”

Nàng suy sụp hạ gối, biết rõ hắn ra vẻ cứng rắn, nhưng chính mình là người gây họa, cũng không có cách nào phản bác. “Được rồi, thời gian ở trên thuyền, ta sẽ ngoan ngoãn đợi ở đây.”

“Không chỉ thời gian ở trên thuyền, mà sau khi rời thuyền, ngươi cũng phải chuyển vào phủ Hầu gia.” Đêm qua hắn đã suy nghĩ thấu triệt, xác định được tâm ý của mình. Hắn muốn lấy danh nghĩa bảo hộ nàng, từ từ dẫn dụ nàng yêu thương mình, vậy là được rồi.

“Hả?” Không thể nào…

Thấy nàng có vẻ không muốn, Thuần Vu Ngự thật dở khóc dở cười.

Thôi, chờ hắn tiêu diệt xong hải tặc, từ từ sẽ tính đến nàng.

Một lúc sau, Khúc Thừa Hoan mang đồ ăn sáng đến, đặt lên bàn, đôi mắt hoa đào lại nhịn không được liếc ngang liếc dọc, nhìn thấy chủ tử đưa lương khô cho nàng, còn gắp dưa cải.

“Ta buồn nôn, ăn không vô.” Thân thuyền chỉ cần rung lắc một chút, nàng liền cảm thấy choáng váng khổ sở, nhịn không được cơn nôn ói.

“Thừa Hoan, ngươi mở hết cửa sổ ra đi.” Thuần Vu Ngự mắt cũng không cần nâng lên.

“Vâng.” Khoang lâu có ba cái cửa sổ, đẩy ra là có thể nhìn thấy phong cảnh bốn phương tám hướng, làm cho không khí lưu chuyển.

Khúc Thừa Hoan nhanh chóng mở cả ba cửa sổ, nhìn lại mới thấy chủ tử đang ân cần hỏi han Quân Thập Thiện, ánh mắt hết sức dịu dàng… Bên ngoài gió biển thổi mạnh, lạnh thấu vào xương cốt, nhưng y lại thấy trong khoang xuân về hoa nở.

“Có người đang ở trên đó.” Quân Thập Thiện vừa ăn bánh bao, nghe được trên khoang lầu có tiếng động.

“Chắc là muốn nhổ neo đi tiếp, cho nên thuyền công đang lên đó dương buồm.”

“Ồ…” Nàng gật gật đầu, tiếp tục cắn bánh bao. “Đúng rồi, trên cột buồm vì sao lại buộc nhiều lá cờ màu sắc như vậy?” Sở dĩ nàng hỏi vậy, là vì hôm qua khi nàng đi thu buồm, mấy lá cờ đủ loại sắc màu ấy cứ cuốn cả vào nhau, rối đến nỗi nàng gỡ mà muốn khóc.

Lúc vừa lên thuyền, có người dẫn đoàn thuyền công mới đi tham quan tìm hiểu cấu tạo thuyền. Đi dạo từ mũi thuyền đến đuôi thuyền, đi xuống cả phòng thủy thủ dưới tầng hầm, nhiều đến nỗi nàng cũng không nhớ hết nổi. Trong đó, điều khiến nàng tò mò nhất chính là mấy lá cờ này.

“Đều có tác dụng cả.” Thuần Vu Ngự nhàn nhạt nói.

Tác chiến trên đất bằng, có thể dùng nhịp trống để xếp hàng dàn trận, nhưng ở trên thuyền, tiếng trống rất dễ bị tiếng sóng biển nuốt mất, lúc đó, mấy lá cờ đủ sắc màu này sẽ phát huy tác dụng.

Nói xong, đột nhiên trời đổ mưa to, rơi lộp độp xuống mái khoang.

“Hầu gia, mưa rồi.” Khúc Thừa Hoan nhìn ra cửa sổ.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù càng phủ dày, nhìn về hướng những chiến thuyền theo sau, lại phát hiện ngoài chiến thuyền thứ hai thì không còn nhìn thấy được thuyền ảnh nữa.

“Thừa Hoan, dặn dò xuống dưới, hạ cờ vàng và cờ đỏ xuống.” Hắn nheo mắt lại, muốn xác nhận sương mù dày đặc là do tự nhiên hay tình huống khác thường.

Khúc Thừa Hoan ban đầu còn ngẩn ra, sau liền lập tức vâng dạ rời đi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cho dù nàng không hiểu chuyện tác chiến, nhưng nhìn vẻ mặt khác thường của hắn, khẳng định đã xảy ra vấn đề.

“Nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì, đều phải đợi ở trong phòng.” Thuần Vu Ngự trầm giọng nói.

Nghe hắn nói vậy, Quân Thập Thiện cũng nghiêm túc theo, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Đáng tiếc, tầm nhìn là một màn sương mênh mông, nàng căn bản không thể nhìn rõ đang xảy ra chuyện gì.

Chỉ chốc lát sau, Khúc Thừa Hoan sai người hạ xong cờ liền chạy về phúc mệnh.

Thuần Vu Ngự nhìn chiến thuyền nối đuôi phía sau, xác định trên sàn tàu có người, nhưng không hề hạ sắc kỳ theo lệnh, lập tức khóe miệng cong lên ý cười tàn độc, nghiêm giọng nói. “Căn dặn mọi người, chuyển đà sang hết bên phải.”

“Hả?”

“Mang hỏa tật lê ra.” (hỏa tật lê là một loại mìn thủ công, khá to, sử dụng thuốc nổ bên trong và cả bên ngoài)

Khúc Thừa Hoan nghe xong, biết chiến sự đã bắt đầu, lâp tức ra ngoài hô. “Thuyền trưởng, đánh bánh lái sang hết bên phải. Tất cả đề cao cảnh giác.” Dứt lời, liền nghe bên ngoài vang lên từng trận bước chân theo nhịp hô, toàn bộ binh lính lần lượt đổ bộ lên boong tàu, ván cầu cũng đã chuẩn bị xong, cung tiễn trường kiếm nắm chắc trong tay, sẵn sàng chờ thuyền chuyển hướng.

“Chẳng lẽ là hải tặc xuất hiện?” Thấy Thuần Vu Ngự đứng lên, Quân Thập Thiện vội hỏi.

“Đừng ra ngoài.” Thuần Vu Ngự nhìn ra phía ngoài, mũi tàu đang chậm rãi quay đầu.

Sắc kỳ xếp hàng, đại biểu cho các loại trận hình, do hắn thiết kế riêng cho hải chiến. Chỉ cần trên thuyền có binh lính dưới trướng của hắn, nhất định sẽ hiểu được hàm ý của việc thay đổi sắc kỳ. Nhưng chiếc thuyền thứ hai không hề có động tĩnh, hơn nữa, khi mũi thuyền quay đầu đã giúp hắn nhìn thấy rõ ràng chiếc thuyền thứ ba đã biến mất.

Không, phải nói là chiếc thuyền thứ hai, thứ ba đều đã biến mất, chiếc thuyền theo sau chính là thuyền của hải tặc.

Ba chiến thuyền lập thành một đoàn, hải tặc có thể không hình không tiếng lấy mất hai cái, Triệu Lập khó thoát tội. Nhưng trước mắt phải dẹp tan hải tặc, giết chúng trở tay không kịp.

Lúc hắn đi ra khoang lâu, trên sàn tàu của chiếc thuyền thứ hai sớm đã có cung thủ bắt đầu bắn tên.

Cung tiễn phóng đến, hắn liền phất tay đẩy ra.

“Hầu gia.” Khúc Thừa Hoan cũng đi đến, trên tay là hỏa tật lê và một cây cung khủng lồ.

Thuần Vu Ngự tiếp nhận hỏa tật lê, nhìn chiếc thuyền hải tặc cách chừng trăm thước, thoáng động vai phải, châm ngòi nổ phía sau hỏa tật lê rồi lập tức vung tay ném về phía thuyền hải tặc. Một trận nổ ầm âm vang lên, lửa cháy cuồng bạo.

“Bắn tên.” Tiếng hô trầm hậu của hắn cắt ngang sóng biển cùng tiếng mưa rơi.

Binh lính có mặt trên sàn tàu cũng đồng thanh hô lớn, “Sát!”

Những mũi tên có gắn hỏa dược nhất tề được bắn ra, cho dù mưa rơi không ngớt nhưng hỏa họa trên thuyền hải tặc vẫn nổi lên tứ phía. Đám hải tặc sứt đầu mẻ trán, vội vàng dập lửa. Nhưng chúng cũng không tỏ ra yếu thế, húc thắng mũi tàu vào mạn sườn chiến thuyền. Thân thuyền phiêu lãng nghiêng đi, binh lính chưa kịp phòng bị, ngã lăn xuống sàn tàu vốn đang ướt sũng, trơn trợt.

“Thuyền trưởng!” Thuần Vu Ngự chống trên mạn thuyền, hướng về phía buồng lái hô gọi.

Thuần Vu Ngự quay đầu nhìn mới thấy thuyền trưởng sớm đã trúng tên ngã xuống, hải tặc thậm chí còn bắn hỏa tiễn, buồng lái đang bốc cháy ngùn ngụt.

“Thừa Hoan, nơi này giao cho ngươi!” Hắn hô xong liền chạy về phía buồng lái.

Trong buồng lái có la bàn, nếu mất đi nó, sẽ không thể trở về. Hơn nữa, nếu buồng lái cháy trụi sẽ không thể khống chế phương hướng. Hải tặc vốn đã quen với cuộc sống trên biển, đương nhiên biết rõ điểm yếu của con thuyền là ở chỗ này.

“Tuân lệnh!” Khúc Thừa Hoan thoắt sửa lại vẻ mặt lười nhác, thần sắc nghiêm túc trăm phần. “Tất cả nghe lệnh, tản ra ba phía, nhắm vào cánh buồm, buồng lái, khoang lầu!” Lại quay về hướng cầu thang dẫn xuống tầng hầm mà kêu lên. “Thủy thủ đề phòng, bên phải dừng, bên trái dốc toàn lực khua chèo!”

“Tuân lệnh!” Binh lính hô vang, không ngại tiến về phía trước, thoáng chốc một trận mưa tên lại được bắn ra, tiếng kêu rên cũng theo đó nổi lên bốn phía.

Khúc Thừa Hoan nhảy lên khoang lâu thu gọn cánh buồm nhằm tránh bị cuồng phong đánh gãy khiến thân thuyền càng thêm nghiêng đổ, xong lại vội vàng chạy đến đuôi thuyền lôi kéo vân xa, thả neo xuống.

Quân Thập Thiện trốn trong khoang lâu, cho dù không rõ tình hình chiến đấu bên ngoài, nhưng chỉ cần nghe âm thanh cũng khiến lòng nàng run sợ.

Thuần Vu Ngự đang ở đâu?

Nàng không nghe thấy âm thanh của hắn, cứ cảm thấy vạn phần bất an, không khỏi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài mưa to giàn giụa, càng ảnh hưởng đến tầm nhìn của nàng.

Nhưng nàng mơ hồ có thể thấy buồng lái đang bốc cháy. Phóng tầm mắt tìm kiếm bốn phía cũng không thể tìm thấy bóng dáng của hắn, nàng không khỏi chau mày, muốn đi hỏi lại không biết hỏi ai.

Ngay lúc đó đột nhiên vang lên tiếng thét của Khúc Thừa Hoan. “Bảo hộ Hầu gia!”

Nàng nghe thấy có tiếng người chạy về phía buồng lái, nhưng chỉ được vài bước đã ngã xuống.

“Phía buồng lái, bảo hộ Hầu gia!” Khúc Thừa Hoan rống lên, âm thanh gấp đến nỗi méo mó run rẩy.

Quân Thập Thiện nắm chặt tay, bất chấp mưa gió lao ra khỏi khoang lâu, chạy thẳng về phía buồng lái.

Trong buồng lái đang bốc cháy, Thuần Vu Ngự tay phải cố kéo trụ bánh lái, khống chế phương hướng của mũi tàu, tay kia quay động vô lăng, gia tăng lực khống chế bánh lái.

Thuyền hải tặc sau khi va chạm với sườn phải của chiến thuyền, lập tức quay mũi tàu sang phải mà đi, dùng thân thuyền ép lật chiến thuyền.

Giờ phút này, hắn đã không thể lo nghĩ chuyện khác, bởi vì một khi mất lái, sẽ không thể khống chế phương hướng, thân thuyền sẽ vì lực ép và sức gió làm cho lật chìm. Bây giờ thời tiết đã bắt đầu lập đông, lại xa bờ cả trăm dặm đường biển. Binh lính một khi đã rơi xuống nước, tất cả đều không thể về nhà được nữa.

Cho nên, hắn không thể buông tay, phải tập trung tinh thần cảm giác sóng biển, phóng ra lực đạo, nắm chắc bánh lái. Cho dù lửa đã thiêu đốt chung quanh, hắn vẫn không được buông tay, càng không thể chú tâm chống đỡ tên bay đạn lạc.

“Thuần Vu Ngự!”

Hắn bỗng chấn động, nghiêng mắt nhìn qua, thoáng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy đang lao đến. “Quay lại, ai cho ngươi rời khỏi khoang lâu?” Hắn căm giận hét lên.

Tiếng hét của hắn vừa khéo lại giúp nàng tìm được phương hướng, càng thêm xác định hắn đang ở trong buồng lái, không chút do dự liền chạy vào.

“Ngươi!” Hắn mắng, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thấy hải tặc lại bắn một loạt tên, bay thẳng về phía nàng.

Chỉ trong nháy mắt, thời gian giống như ngừng lại, trước mắt hắn mọi vật đều hoạt động rất chậm rãi, thậm chí hắn còn nghe được tiếng hít thở và nhịp tim đập của chính mình. Tim đập dồn dập, cảm giác máu trong toàn thân đang rần rần chạy loạn.

Chỉ cần hắn buông bánh lái ra là có thể cứu được nàng, nhưng một khi hắn buông ra, hơn sáu trăm mạng người trên thuyền đều phải bồi thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.