Long Thần Ở Rể

Chương 102: C102: Các người thật sự là mắt chó đui mù



Ngu Hồng Xương với Cappuci hai người nhìn nhau một chút, đều từ bên trong ánh mắt đối phương thấy một vẻ chấn động kinh ngạc.

Diệp Thu là thầy của Murphy Los.

Vậy không phải là...... Sư ông của bọn họ sao?

Vừa nghĩ tới chuyện này.

Cơ thể hai người đều không tự chủ được mà run một cái, lập tức vội vàng đi đến bên cạnh Murphy Los, nhìn Murphy Los, mặt mũi tràn đầy vẻ không hiểu, hỏi: "Thầy ơi, người này cuối cùng là ai thế, vì sao đến thầy cũng…." Nhưng mà, hai người còn chưa nói xong.

Murrphy Los đã quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn hai người một chút, dùng giọng nói lạnh lùng đáp: "Thứ bất kính, còn không mau quỳ xuống, chào sư ông của các người!"

"Cái gì?"

Trong giây lát, sắc mặt hay người thay đổi.

Mặc dù bọn họ cũng vừa đoán được.

Nhưng giờ phút này biết được từ chính miệng Murphy Los, sự run rẫy kia càng mãnh liệt không thể nghi ngờ.

"Làm sao, chả lẽ bây giờ lời nói của tôi cũng không sử dụng được sao?"

"Được lắm, bây giờ cánh hai đứa cứng cáp rồi, sau này đừng gọi tôi là thầy nữa!"

Murphy Los trừng mắt với Ngu Hồng Xương và Cappuci vẫn còn chậm chạp không chịu quỳ xuống, dùng giọng điệu lạnh lùng nói.

Nghe xong lời ấy.

Hai người bị doạ đến thay đổi sắc mặt, ‘phù phù’ một tiếng, liền vội vàng quỳ xuống với Diệp Thu.

Bọn họ cũng không dám làm cho Murphy Los tức giận.

Không phải Murphy Los quýnh mắt, không còn nhận hai học trò bọn họ nữa, đó đối với bọn họ mà nói, có thể là một đòn đánh trí mạng.

Bởi vì bất luận là Cappuci hay là Ngu Hồng Xương, hai người có thể có được địa vì cùng thành tựu thế này trong giới hội hoạ, phần lớn là vì đều dựa vào danh tiếng của Murphy Los.


Nếu như không có cái hào quang ‘đồ đệ của Murphy Los’, hai người tuyệt đối không có khả năng có được trình độ như bây giờ.

Mà một khi mất đi cái hào quang này, hai người rất nhanh liền sẽ bị đánh về nguyên hình.

Cho nên, đối với Murphy Los, hai người không chút nào dám đắc tội.

"Gọi Sư ông!"

Murphy Los hung hăng trợn mắt nhìn hai người một chút.

"Sư...... Sư ông!"

Hai người nhìn Diệp Thu, một mặt lúng túng khó xử mà kêu lên.

Phải biết, trước đó mười phút.

Bọn họ vẫn còn đang chế giễu Diệp Thu, có cảm giác Diệp Thu đang khoác lác.

Thật không nghĩ đến, Diệp Thu thật sự gọi được Murphy Los đến.

Hơn nữa, vậy mà còn có thân phận là thầy của Murphy Los.

Chuyện này khiến cho hai người trong giờ phút này khỏi nói cũng có biết bao nhiêu lúng túng khó xử, mặt sắp bị vả đến xưng rồi.

Nếu như bây giờ trên đất có cái lỗ, hai người tuyệt đối sẽ không chút do mà nhảy xuống.

"Không biết thầy vội vã gọi học trò đến đây như thế là vì có chuyện gì thế ạ?"

Murphy Los ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu, trên mặt lập tức đổi thành dáng vẻ cung kính, hỏi.

"Cũng không có chuyện gì lớn, tôi với người ta bàn luận về hội hoạ, cho nên muốn ông tới làm trọng tài!"

Diệp Thu nhàn nhạt mói.


"Cái gì?"

Hiện tại ở trên đời, vậy mà còn có người dám bàn luận hội hoạ với anh?

"Ai thế?"

"Tôi ngược lại muốn xem xem là người nào không biết lượng sức!"

Cả người Murphy Los đều sững sờ, một mặt quái dị hỏi.

Nhưng mà Ngu Hồng Xương với Cappuci quỳ gối một bên nghe thấy lời ấy, chỉ cảm thấy sắc mặt ngày càng đỏ lên, đầu cũng sắp chôn xuống đũng quần rồ.

"Ầy, chính là tên học trò lớn yêu quý kia của ông đó!"

Diệp Thu liếc qua Ngu Hồng Xương, một mặt cân nhắc nói.

Nghe lời ấy.

Sắc mặt của Murphy Los lập tức trầm xuống, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Ngu Hồng Xương, lạnh lùng nói: "Có thể sao, Ngu Hồng Xương, bây giờ đúng là cậu càng ngày càng bành trướng mà, ngay cả sư ông của cậu mà cũng dám gây chiến?"

"Có biết sư ông của cậu bây giờ đang là ngôi sao hàng đầu trong giới hội họa không?”

“Chỉ bằng chút tài năng kia của cậu, cũng dám luận bàn với sư ông của cậu?”

“Sao cậu không lên trời luôn!”

“Con...... Ban đầu con cũng đâu biết anh ta chính là sư ông chứ, nếu như biết được, cho dù đánh chết con, con tuyệt đối cũng không dám luận bàn với anh ta!”

Sắc mặt của Ngu Hồng Xương thay đổi, run rẩy nói.

Giờ phút này anh ta không còn dáng vẻ phách lối của sư phụ họa sĩ hàng đầu nữa, càng giống đứa trẻ làm chuyện sai hơn, hoàn toàn không dám phản bác.


“Hừ, thứ không biết tự lượng sức mình!”

Murphy Los trợn mắt nhìn Ngu Hồng Xương một chút, lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, vô cùng cung kính nói: “Thầy à, là tên nhóc này không hiểu chuyện, mạo phạm thầy, mong thầy đừng chấp nhặt với nó!”

“Không sao, luận bàn một chút, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là, rõ ràng thua xong lại không nhận nợ, đây cũng có thể coi là điểm bại của nhân phẩm rồi!”

Diệp Thu xoa xoa tay, cười nhạt nói.

“A?”

“Dám hỏi thầy là cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra thế?”

Lông mày của Murphy Los hơi nhíu lại, nghi ngờ nói.

“Tên học trò này của ông thua không nhận nợ, còn ỷ vào mình là thư kí trưởng chó má gì đó, bảo đám người này nói giúp anh ta, bảo rằng anh ta vẽ tốt hơn, cho nên tôi mới gọi ông đến, nhìn xem cuối cùng là ai thắng!”

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

Sau khi Murphy Los nghe xong, chỉ cảm thấy mình sắp bị Ngu Hồng Xương làm bay hết mặt mũi rồi.

Ông ấy vội vàng ôm quyền với Diệp Thu, vô cùng cung kính nói: “Dám hỏi thầy, bây giờ học trò có thể đứng lên không?”

“Đương nhiên.”

Diệp Thu gật đầu một cái.

“Cảm ơn thầy nhiều!”

Murphy Los dập đầu một cái với Diệp Thu, thế mới dám đứng lên.

Chuyển người đi đến trước bàn.

Đầu tiên ông ấy quét mắt qua bức tranh tám con ngựa của Ngu Hồng Xương vẽ, sau đó lại nhìn chằm chằm bức vẽ tám con ngựa của Diệp Thu một hồi lâu, một bên nhìn, một bên nhịn không được lắc đầu cảm thán nói: “Không hổ nét bút phát ra từ thầy, ý cảnh cao thâm như thế, học trò thật sự theo không kịp!”

Nói xong.

Murphy Los đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng quét qua bọn người Ngu Hồng Xương một chút, tức giận mắng: “Các người thật là mắt chó đui mù! Thầy ta vẽ tác phẩm như thần, bọn các người thế mà nói bản vẽ phế phẩm kia của Ngu Hồng Xương tốt?”

“Lẽ nào con mắt của các người chỉ dùng để xả giận thôi sao?”


Sắc mặt của bọn người Trần Xuyên lập tức thay đổi, lập tức từng người đều cúi đầu, bị dọa đến không dám thở mạnh chứ đừng nói chi là phản bác.

Đùa gì thế.

Đây chính là đại sư hàng đầu thế giới Murphy Los.

Sao bọn họ dám nói gì chứ?

Trừ phi là không muốn lăn lộn trong giới hội họa nữa.

Khiển trách đám người xong, Murphy Los quay đầu nhìn về phía Ngu Hồng Xương, lạnh lùng nói: “Tôi thấy chức bí thư trưởng của cậu sau này càng ngày càng bành trướng rồi, hồi nữa tôi sẽ chào hỏi chủ tịch tổng hiệp hội của các người, để ông ta trực tiếp cách chức cậu, cậu đàng hoàng trở về nhà nghiên cứu hội họa cho tôi đi!”

“A?”

Sắc mặt của Ngu Hồng Xuyên thay đổi, liền bước lên phía trước muốn ôm đùi Murphy Los, xin tha: “Đừng mà thầy ơi, con biết sai rồi, con nhất định sẽ thay đổi, cầu xin thầy đừng bảo chủ tịch hiệp hội cách chức con!”

“Bớt nói nhảm đi, nói thêm một câu nữa, tôi trục xuất cậu khỏi sư môn!”

Murphy Los lạnh lùng nói.

Ngu Hồng Xương bị dọa đến không dám lên tiếng nữa.

“Chuyện này có liên quan gì đến cậu sao?”

Murphy Los lại quét mắt qua Cappuci một chút, lạnh giọng hỏi.

“Con......” Cappuci trong giây lát thay đổi sắc mặt, lập tức vội vàng nhìn về phía Diệp Thu, đi đến dập đầu ba cái, cầu xin tha thứ: “Thầy à, tôi biết sai rồi, tôi nhận thua, xin thầy bỏ qua cho tiểu nhân, buông tha cho tôi một lần đi, tôi đảm bảo, sau này tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu thầy với thầy tôi nữa!”

“Anh nói là có thể tính toán?”

Diệp Thu lườm Cappuci một chút, nhàn nhạt hỏi.

“Chắc chắn, nếu như tôi làm trái lời thề, vậy thì cứ để thầy tôi trục xuất tôi khỏi sư môn, đồng thời từ đây cáo biệt giới vẽ!”

Cappuci vội vàng chứng minh.

“A, biến đi!”

Diệp Thu xoa xoa tay, thản nhiên nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.