Long Thần Ở Rể

Chương 109: C109: Đây là quái vật gì a



"Quản lý Vương, là tôi đây. Tôi là Thomas a!"

Thomas đau xót hô lên.

"Trời ơi, Thomas tiên sinh, sao cậu lại thành ra thế này?"

Quản lý Vương cả kinh, hỏi với vẻ mặt không dám tin.

Nói thật, bộ dạng đầu heo của Thomas bây giờ, đừng nói là ông ấy.

Cho dù mẹ ruột của Thomas có tới thì lần đầu tiên nhìn thấy cũng chưa chắc nhận ra.

"Đều tại người này đánh đấy!"

Thomas chỉ tay vào Diệp Thu, cắn răng, vẻ mặt căm thù nói: "Quản lý Vương, ông phải giáo huấn anh ta thật nặng giúp tôi!"

"Cái gi!"

Sắc mặt quản lý Vương lập tức trầm xuống, sau đó ông ta nhìn về phía Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Thế mà dám ở Massage chân hoàng đế chúng tôi hành hung hội viên VIP của chúng tôi nghiêm trọng thế này. Chàng trai trẻ, lá gan cậu thật không nhỏ nhỉ!"

"Đừng xen vào việc của người khác, nếu bây giờ các ông rời đi, vẫn còn kịp!"

Vẻ mặt Diệp Thu không chút thay đổi, bình thản nói.

"Á à!"

Quản lý Vương khinh miệt cười một cái, vẻ mặt coi thường nói: "Nhóc con, cậu khá là ngông cuồng đấy, có phải là chưa từng bị đánh bao giờ đúng không?"

"Tôi nhắc lại lần cuối, cút!"

Diệp Thu lạnh lùng nói.

"Ủ ôi đ*t m*! Đang ở Massage chân hoàng đế chúng tôi, còn dám ngông cuồng như vậy, tôi thấy cậu chán sống thật rồi! Hôm nay, tôi phải cho cậu biết, cả gan ngang ngược ở Massage chân hoàng đế chúng tôi, thì sẽ phải trả giá đắt như thế nào!"

Sắc mặt của quản lý Vương trầm xuống, lạnh giọng nói.

Dứt lời, ông tay vẫy tay một cái với đám bảo vệ phía sau, chỉ vào Diệp Thu, hung ác nói: "Lên cho tôi, đánh chết thì thôi, chú ý chút, đừng làm tổn thương tới Thomas tiên sinh!"

"Vâng!"


Đám bảo vệ không nói hai lời, trực tiếp về phía Diệp Thu.

Thấy cảnh này.

Vẻ mặt Thomas tràn đầy hả hê.

Trong suy nghĩ của gã ta thì lát nữa thể nào Diệp Thu cũng gặp họa.

Mặc dù sức lực ở tay của Diệp Thu mạnh, tát mặt cũng rất đau.

Nhưng ở kia có mười mấy tên bảo vệ a.

Cho dù Diệp Thu có mạnh hơn đi chăng nữa thì một mình anh cũng không thể đánh lại nhiều người như vậy.

Lần này, Diệp Thu chắc chắn sẽ bị đánh cho ngu người! Vừa nghĩ tới đây.

Vẻ mặt Thomas tràn đầy hưng phấn, gã ta nhanh chóng lùi sang một bên.

Gã ta rất muốn nhanh chóng được nhìn cảnh Diệp Thu bị đám bảo vệ đánh cho răng rơi đầy đất.

Mắt thấy đám bảo vệ xông lên phía trước, bao vây mình.

Nét mặt Diệp Thu vẫn không có tí thay đổi nào, anh vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Đám bảo vệ thấy thế, còn tưởng là Diệp Thu đã bị bọn họ dọa cho ngây người, bọn họ lạnh lùng cười một cái, sau đó vung nắm đấm đấm vào Diệp Thu.

"Ngao!"

Chẳng mấy chốc, trong phòng liền vang ra tiếng kêu thảm thiết.

Nghe tiếng.

Khóe miệng của Thomas và quản lý Vương đều nhếch lên một nụ cười lạnh.

Hai người đều tưởng tiếng kêu thảm thiết này là của Diệp Thu.

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt hai người đã cứng lại.

Bởi vì.

Trong vòng vây của đám bảo vệ.

Diệp Thu đứng đó vẫn không sao cả.

Ngược lại là một tên bảo vệ trong đó, cậu ta đang ôm chân đau khổ kêu lên thảm thiết.

Còn không đợi hai người phản ứng lại.

Diệp Thu lại ra tay.

Chỉ thấy Diệp Thu lập lòe đi xuyên qua, vòng quanh đi chuyển trong đám người.

Trong vòng mấy giây.

Mười mấy tên bảo vệ đã ngã hết trên mặt đất, đau khổ kêu rên.

Một cảnh này.

Làm cho Thomas và quản lý Vương thấy mà ngây người.

Tròng mắt hai người suýt nữa thì trừng rơi ra, gương mặt đầy khiếp sợ.

Rốt cuộc Diệp Thu này là quái vật gì vật a! Một người đánh mười mấy người mà không tới một phút, hơn nữa tất cả đều bị đánh ngã trên mặt đất.

Cái này không khỏi cũng quá khủng bố rồi đi?

Cho dù có là quay phim, cũng không khoa trương như thế này đâu nhỉ?


Nhất thời.

Thomas và quản lý Vương đều không bình tĩnh nổi nữa.

Hai người cũng được xem như là từng thấy cảnh chợ búa.

Nhất là quản lý Vương.

Ông ta làm quản lý đại sảnh của Massage chân hoàng đế.

Nơi đây vàng thau lẫn lộn, có hạng người gì mà ông ta chưa từng gặp.

Nhưng từ trước đến nay ông ta chưa từng gặp người nào mạnh như Diệp Thu! Nhất thời, điều này làm cho ông ta cực kỳ sợ Diệp Thu.

Mà đúng lúc này.

Ánh mắt của Diệp Thu rơi xuống người quản lý Vương, vẻ mặt vô cảm nói: "Nếu ông không muốn tôi dỡ bỏ Massage chân đế hoàng đế của các ông, thì lập tức đi gọi điện thoại cho ông chủ các ông, nói với ông ta rằng trong vòng nửa tiếng phải xuất hiện trước mặt tôi!"

"Vâng...Vâng!"

Quản lý Vương không dám nói nhảm nữa, ông ta vội vàng xoay người chạy ra ngòai căn phòng.

Thấy thế.

Diệp Thu híp híp mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía Thomas.

Ánh mắt lạnh như băng đó, khiến cho Thomas không tự chủ được mà run lên.

"Bây giờ, chắc là cậu không còn cứu viện gì nữa chứ hả?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, cười lạnh hỏi.

"Anh muốn làm gì?

Diệp Thu, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn động vào tôi nữa thì đừng trách tôi không khách khí với anh!"

Sắc mặt Thomas lập tức biến đổi, miệng hùm gan sứa nói.

Còn người gã ta, đã không kìm chế được mà run lẩy bẩy rồi.

"Ồ?

Thế xin hỏi cậu chuẩn bị không khách khí với tôi như thế nào?"

Diệp Thu trêu tức hỏi.

"Hừ!"


Thomas hừ lạnh một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Thu, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Anh có biết tôi là ai không?

Anh có biết sau lưng tôi là một người khủng bố thế nào không?

Anh đối xử với tôi như này, sẽ không chỉ mang đến tai họa ngập đầu cho anh, còn mang đến tai họa ngập đầu cho Lâm Thanh Nhã và thậm chí là cả nhà họ Lâm, anh hiểu không?"

"Thật ngại quá, tôi không hiểu, xin hỏi người đứng sau lưng cậu là ai vậy?"

Diệp Thu lắc lắc đầu, hứng thú hỏi.

"Haiz, nói ra tôi sợ là dọa chết anh!"

Thomas khinh thường cười một cái, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Anh biết gia tộc Scott không?

Đó là gia đình siêu giàu ở Châu Âu, thế lực lớn đến nỗi anh không tưởng tượng nổi!"

"Cái khác tạm thời không nói tới, chỉ nguyên người con rể đi ở rể nhà họ Lâm như anh, ở trước mặt gia tộc Scott, đúng là như một con kiến hôi. Nếu như gia tộc Scott muốn tiêu diệt nhà họ Lâm, có thể nói là dễ như trở bàn tay."

"Còn tôi, phó tổng giám đốc công ty chi nhánh Hoa Hạ của tập đoàn dưới cờ gia tộc Scott, hậu trường của tôi chính là gia tộc Scott, nếu anh còn động vào tôi nữa, thì đến lúc đấy đừng nói là anh, cho dù là nhà họ Lâm thì cũng gặp họa!"

"Vậy sao!"

Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, thản nhiên nói: "Nghe có vẻ rất ghê ghớm nhỉ!"

"Hừ, biết sợ rồi chứ gì?

Thế thì anh mau chóng dập đầu xin lỗi tôi đi, ngoài ra chui qua đũng quần tôi, như thế thì có lẽ tôi có thể tha cho anh một con đường!"

Thomas hừ lạnh một tiếng, rất là ngang ngược nói.

"Đừng vội, vừa nãy nghe cậu nói nhiều như vậy, tôi chợt nhớ ra vừa khéo là rôi quen cậu chủ gia tộc Scott các cậu, hay là tôi gọi cậu ta tới, để cậu nói chuyện với cậu ta?"

Diệp Thu nhếch miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.

"Hả?"

Thomas giật mình, sau đó gã ra khinh thường cười một cái, vẻ mặt không tin nói: "Ha ha, anh đừng chọc cười nữa, gia tộc Scott chính là gia tộc siêu giàu ở Châu Âu, đừng nói cậu chủ, một người bất kỳ trong gia tộc đấy đều có thân phận vô cùng tôn quý. Một phế vật đi ở rể được bao nuôi như anh, bối cảnh thì không, sao mà quen biết cậu chủ chân chính được chứ?

Chắc chắn là giả, anh đừng hòng lừa tôi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.