Lưu Viễn Chí sửng sốt một chút.
Đương nhiên ông ta cũng từng nghe qua danh của giáo sư Hồ, đây chính là giáo sư tiêu chuẩn nhất của y khoa ở Giang Châu.
Lúc ấy ông ta quyết định đưa con trai đến bệnh viện lân cận này, cũng là đến vì danh tiếng lớn lao của giáo sư Hồ.
Chỉ tiếc giáo sư Hồ không ở đây, chuyện này khiến ông ta rất là tuyệt vọng.
Mà bây giờ, Tôn Bác nói có thể lập tức liên hệ giáo sư Hồ tới, chuyện này khiến ông ta ít nhiều cũng có chút động lòng.
Dù sao so sánh giữa một người trẻ tuổi là ai cũng không biết với giáo sư Hồ là chuyên gia có tiếng trong lĩnh vực y học
Ông ta tương đối vẫn nguyện ý tin tưởng giáo sư Hồ hơn.
"Bao lâu giáo sư Hồ mới đến?"
Lưu Viễn Chí nhíu mày, trầm giọng hỏi.
"Nhiều nhất là nửa tiếng!"
Tôn Bác vội vàng nói.
"Mau gọi đi!"
Lưu Viễn Chí thúc giục nói.
Tôn Bác không dám do dự, vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra bấm dãy số của giáo sư Hồ.
Thấy vậy.
Diệp Thu híp híp hai mắt, nhìn Lưu Viễn Chí, thản nhiên nói: "Cho nên, ông định đợi giáo sư Hồ kia đến cứu con ông sao?"
"Người trẻ tuổi, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, cho nên tôi không thể tin cậu được!"
Lưu Viễn Chí dùng sắc mặt âm trầm nói.
"Ha, vậy cáo từ!"
Diệp Thu nhẹ gật đầu, quay người trực tiếp hướng đi ra ngoài cửa bệnh viện.
Anh đã vươn tay ra giúp đỡ, nhưng đối phương không nhận tình nghĩa, vậy anh cũng sẽ không cưỡng cầu nữa.
"Hắc hắc, tổng giám đốc Lưu, quyết định này của ông thật đúng đắn, bất luận là lúc nào, đều phải tin tưởng vào bệnh viện của chúng tôi! Tên nhóc nói năng bừa bãi không rõ lai lịch như thế này hoàn toàn không đáng tin cậy!"
Sau khi Tôn Bác cúp điện thoại, nhìn Lưu Viễn Chí, một mặt nịnh nọt nói.
"Đừng nói nhảm, giáo sư Hồ đến chưa?"
Lưu Viễn Chí trợn mắt nhìn Tôn Bác một chút, không vui hỏi.
"Đang ở trên đường, chậm nhất là hai mươi phút sẽ đến!"
Tôn Bác nhếch miệng vừa cười vừa nói.
"Ừm!"
Lưu Viễn Chí nhẹ gật đầu, vừa mới chuẩn bị thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Mà lúc này, một vệ sĩ áo đen canh giữ ở bên cạnh giường bệnh lại đột nhiên hét: "Ông chủ, hô hấp của cậu chủ sắp mất rồi!"
"Cái gì!"
Sắc mặt của Lưu Viễn Chí bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, vội vàng đi tới bên cạnh con trai mình là Lưu Bằng Phi, đưa tay thăm dò dưới mũi một chút.
Quả nhiên.
Hơi thở của Lưu Bằng Phi càng ngày càng yếu ớt, thậm chí đã bắt đầu chỉ có hít vào mà không có thở ra.
Chuyện này khiến cho Lưu Viễn Chí trong lúc nhất thời cũng luống cuống, vội vàng trừng mắt quát đám kia bác sĩ: "Các người nhanh cứu con tôi đi!"
Các bác sĩ đều rụt cổ một cái, không có một ai dám lên trước.
Dù sao nếu như chuyện này giúp không được, vậy bọn họ sẽ bị ụp nồi như thường rồi.
"Tổng giám đốc Lưu ông đừng sốt ruột, giáo sư Hồ nhiều lắm là mười mấy phút nữa sẽ đến, chỉ có ông ấy mới có thể cứu được quý cậu đây!"
Tôn Bác vội vàng ý đồ trấn an nói.
Ta có thể đi mẹ nó a! Nhi tử ta lập tức cũng nhanh muốn không còn thở biết sao?
"Còn mười mấy phút?"
"Chờ giáo sư Hồ tới thì thi thể con tôi đã lạnh rồi, bọn lang băm các người, thậm chí ngay cứu giúp cơ bản nhất cũng không dám, ông đây cần các người làm gì?"
Trong nháy mắt hai mắt của Lưu Viễn Chí trừng tròn vo, giận tím mặt nói.
"Tổng giám đốc Lưu, xin ông hãy kiên nhẫn chờ chút, giáo sư Hồ đến, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng!"
Tôn Bác ngượng ngùng cười một tiếng, chỉ có thể cười theo nói.
Chúng ta mẹ nó!
Lưu Viễn Chí thật sự phẫn nộ, lại tuyệt vọng! Mà đúng lúc này, ông ta bỗng nhiên lại nhớ tới Diệp Thu rời đi trước đó.
Chuyện cho tới bây giờ, ông ta cũng không quản được nhiều như vậy.
Cùng nó ở đây bạch bạch chờ lấy nhi tử chết đi, còn không bằng lấy ngựa chết làm ngựa sống đâu.
Nghĩ tới đây.
Lưu Viễn Chí vội vàng nói với một tên bảo vệ trong đó: "Nhanh! Nhanh đi ngăn người trẻ tuổi vừa nảy lại!"
"Vâng!"
Bảo vệ không nói hai lời, quay đầu liền chạy ra bên ngoài bệnh viện đuổi theo.
Mà Diệp Thu vừa mới đi đến cửa chính bệnh viện, đang chuẩn bị đón một chiếc xe taxi rời đi.
Đúng lúc này, tên bảo vệ kia đuổi tới, đưa tay ngăn Diệp Thu lại, khách khách khí khí nói: "Anh xin dừng bước!"
"Còn có chuyện gì?"
Diệp Thu nghi ngờ nói.
"Ông chủ của chúng tôi muốn xin anh trở về!"
Bảo vệ nói.
"Ha?"
Lông mày Diệp Thu nhíu lại.
Mà đúng lúc này.
Lưu Viễn Chí cũng đuổi tới, vội vàng nhìn Diệp Thu xin giúp đỡ nói: "Cậu nhóc, con tôi sắp không được rồi, nếu cậu thật có thể cứu nó, còn xin cậu ra tay cứu con tôi một lần với, coi như tôi van xin cậu!"
"Không phải không tin tưởng tôi sao, chuẩn bị chờ giáo sư Hồ gì đến đó sao?"
Khoé miệng của Diệp Thu có hơi câu lên, một mặt ngoạn vị hỏi.
"Thật xin lỗi, trước đó đều là lỗi của tôi, tôu xin lỗi cậu, còn xin cậu bất luận như thế nào cũng ra tay cứu con của tôi một chút đi! Sau đó tôi nhất định thâm tạ ngươi, cậu muốn cái gì, tôi đều có thể cho cậu!"
Lưu Viễn Chí vả một bạt tay lên mặt mình, mặt mũi tràn đầy áy náy khổ sở cầu khẩn nói.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng thở dài một hơi.
Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ mà! Đường đường là chủ tịch của địa sản Viễn Chí lại vì con mình mà ăn nói khép nép còn tự mình tát một cái.
Không thể không nói.
Lưu Viễn Chí này quả thật cũng là một người cha tốt.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu cũng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi!"
Cã người Lưu Viễn Chí đều sững sờ, lập tức trong nháy mắt trên mặt hiện đầy vui mừng, vội vàng nghiêng người bày ra một cái bàn tay xin mời, nói: "Mời nhạn lên!"
"Ừm!"
Diệp Thu nhẹ gật đầu, lập tức liền đi theo Lưu Viễn Chí cùng nhau quay lại bệnh viện.
Tôn Bác thấy Lưu Viễn Chí lại mời Diệp Thu về, trong mắt cũng lóe lên một tia không vui, vội vàng nhìn Lưu Viễn Chí nói: "Tổng giám đốc Lưu, ông thật sự chuẩn bị tin tưởng tên nhóc con miệng lưỡi dẻo quẹo này sao?"
"Không tin cậu ấy, chẳng lẽ tin tưởng ông sao?"
"Vậy ông đến làm phẫu thuật cho con tôi đi!"
Lưu Viễn Chí hung hăng trợn mắt nhìn Tôn Bác một chút, lạnh giọng quát lớn.
Nghe vậy.
Tôn Bác rụt cổ một cái, lập tức không dám nói tiếp nữa.
Chỉ là bển trong ánh mắt ông ta nhìn về phía Diệp Thu, lại hiện lên đầy vẻ ác độc, thầm nghĩ: "Nhóc con, để xem lát nữa mày làm cậu Lưu chết thì phải làm cái sao! Chờ đi gặp nạn đi!" Diệp Thu trực tiếp đi tới bên cạnh Lưu bằng phi, đại khái kiểm tra một chút, lập tức nhìn Lưu Viễn Chí, thản nhiên nói: "Sắp xếp cho tôi một phòng giải phẫu."
"Được!"
Lưu Viễn Chí nhẹ gật đầu, lập tức vội vàng trừng mắt quát Tôn Bác: "Còn đứng ngây ra đó làm gì chứ?"
"Nhanh sắp xếp đi chứ!"
"Vâng vâng vâng!"
Tôn Bác không dám mạnh miệng với Lưu Viễn Chí, vội vàng phái người đi sắp xếp.
Mà Lưu Viễn Chí đối với ông ta càng hung ác, trong lòng của ông cũng càng oán hận Diệp Thu, nghĩ cách chuẩn bị trả thù Diệp Thu! Cũng may hiện tại là ban đêm.
Lại thêm cũng không phải bệnh viện lớn gì, phòng giải phẫu vẫn là có thừa.
Có Tôn Bác ra mặt.
Rất nhanh liền đã sắp xếp được một gian.
Dưới sự giúp đỡ của đám bảo vệ, sau khi đẩy Lưu Bằng Phi vào phòng giải phẫu.
Diệp Thu liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài, bắt đầu giải phẫu cho Lưu Bằng Phi...... Bên ngoài phòng giải phẫu.
Lưu Viễn Chí canh giữ ở cửa phòng giải phẫu, chờ đợi trong lo lắng.
Ttòng mắt của Tôn Bác chuyển lòng vòng, nhìn Lưu Viễn Chí, nói: "Tổng giám đốc Lưu, không phải ông thật sự dự định trông cậy vào tên nhóc này cứu sống con trai của ông chứ?"
"Tỉ lệ đó gần như bằng không!"
"Vậy ông đến đi?"
Lưu Viễn Chí trợn mắt nhìn Tôn Bác một chút, tức giận hỏi.
"Không không không, tôi không có ý đó."
Tôn Bác vội vàng khoát tay, giải thích nói: "Giáo sư Hồ lập tức sắp đến, nếu không trước hết cứ để tên nhóc kia ra ngoài đã, nếu không chờ chút thật sự tạo thành sai lầm lớn, ngay cả giáo sư Hồ cũng không cứu nổi cậu đây đâu."