Long Thần Ở Rể

Chương 143: C143: Tốt nhất đừng động đậy



Nghe thấy những lời này, Lưu Viễn Chí nhíu mày hơi chần chờ một chút.

Mà ngay lúc này, cuối cùng Giáo sư Hồ cũng đã chạy đến giải phẫu.

Tôn Bác lập tức vội vàng tiến lên nghênh đón, trên mặt đầy vẻ nịnh hót: "Giáo sư Hồ, cuối cùng giáo sư cũng đến rồi. Nếu giáo sư còn không đến thì danh tiếng của bệnh viện chúng ta sẽ bị một cái thằng ranh chưa đủ lông đủ tóc phá mất!"

"Chuyện gì đã xảy ra!"

Giáo sư Hồ nhíu mày, nghi ngờ nói.

Tôn Bác vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra cho Giáo sư Hồ.

"Nhất định là làm cẩu thả!"

Sau khi nghe xong, sắc mặt Giáo sư Hồ lập tức tối sầm, trợn mắt nhìn đám bác sĩ sau lưng Tôn Bác, tức giận nói: "Tại sao các người lại không cứu chữa bệnh nhân mà lại để cho một thằng nhóc trẻ tuổi qua đường giải phẫu cho bệnh nhân, các người làm vậy không phụ lòng bộ quần áo mà các người đang mặc sao?"

"Bệnh tình của bệnh nhân thật sự quá nghiêm trọng, chúng tôi cũng là sợ không cứu được, muốn chờ giáo sư tới mà..." Một tên bác sĩ rụt cổ một cái, nhỏ giọng lầm bầm.

Các bác sĩ còn lại cũng đều gật đầu theo.

"Bớt ở đó kiếm cớ đi!"

Giáo sư Hồ trợn mắt nhìn các bác sĩ, ngay sau đó nhìn Lưu Viễn Chí đang canh giữ ở cửa phòng mổ, mở miệng nói với khuôn mặt đầy đầy vẻ nghiêm túc: "Ông Lưu, bây giờ tôi cần lập tức vào phòng mổ để kiểm tra tình hình của con trai ông, tránh để lại hậu quả nghiêm trọng hơn!"

"Được thôi Giáo sư Hồ, mời giáo sư vào!"


Lưu Viễn Chí vội nhường đường.

Dù sao ông ấy vẫn tương đối tin tưởng Giáo sư Hồ.

Nhưng mà, ngay khi Giáo sư Hồ chuẩn bị đẩy cửa tiến vào, cửa phòng lại được mở ra.

Diệp Thu từ bên trong đi ra, nhìn Lưu Viễn Chí nói thản nhiên: "Về cơ bản thì con trai ông đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà nếu như ông không muốn anh ta có chuyện gì thì trước hết đừng rút hết kim châm trên ngực anh ta ra!"

Nói xong, Diệp Thu trực tiếp đi ra ngoài.

Mà giờ phút này, Lưu Viễn Chí cũng không có thời gian phản ứng Diệp Thu, vội vàng nhìn Giáo sư Hồ nói với vẻ cầu xin: "Giáo sư Hồ, xin giáo sư đích thân kiểm tra cho con trai của tôi!"

Giáo sư Hồ gật đầu, ngay sau đó Tôn Bác và một đám bác sĩ đi theo ông cùng Lưu Viễn Chí vào phòng mổ...

Sau khi từ phòng mổ ra, Diệp Thu đi tới sảnh lớn của bệnh viện, chuẩn bị về nhà, thì một người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn về phía anh rồi chạy tới, trên mặt đầy vẻ sốt ruột.

Thấy vậy, Diệp Thu nhíu mày một cái bởi vì anh biết người đàn ông trung niên này, chính là Sở Giang - Con trai của ông già tóc bạc mà anh cứu trên đường.

"Cậu Diệp! Cuối cùng tôi đã tìm thấy cậu rồi, tôi cứ tưởng cậu đã rời đi rồi chứ!” - Sở Giang thở hổn hển.

"Sao vậy?" Diệp Thu hỏi với vẻ nghi hoặc.

"Đột nhiên ba tôi lại ngất xỉu, cũng không biết làm sao, bác sĩ cũng không khám ra bệnh gì, làm phiền cậu khám cho ông ấy một lần nữa!"


"Không sao, ông không cần lo lắng, bây giờ tôi qua đó với ông!"

Diệp Thu gật đầu một cái, ngay sau đó cùng Sở Giang chạy đến phòng bệnh của ông cụ Sở...

Cùng lúc đó, bên trong phòng mổ, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Giáo sư Hồ đích thân kiểm tra toàn bộ thân thể cho Lưu Bằng Phi cẩn thận, sau đó nhướng mày.

Lúc trước nghe Tôn Bác miêu tả, Lưu Bằng Phi bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Toàn thân có nhiều chỗ bị gãy xương và nhiều vết thương nghiêm trọng.

Vùng dưới ngực còn bị một thanh kim loại sắc bén đâm xuyên vô cùng nguy hiểm.

Nhưng mà bây giờ, từ đầu đến chân Lưu Bằng Phi, những chỗ bị gãy xương đều đã được nối xương, hơn nữa vết nối tương đối hoàn mỹ, sau khi hồi phục sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào.

Mà vết thương trên người Lưu Bằng Phi, bao gồm cả vết thương trí mạng bởi kim loại sắc bén đâm ở vùng dưới ngực cũng đều được khâu lại rồi.

Tay nghề khâu vết thương khá khéo léo, thậm chí nếu như sau này khôi phục tốt, căn bản cũng sẽ không nhìn thấy vết sẹo! Thấy vậy, trong mắt Giáo sư Hồ cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ.

Bởi vì căn cứ theo lời Tôn Bác nói, từ khi Lưu Bằng Phi bị đẩy tới phòng mổ đến bây giờ cũng chỉ mới mười mấy phút trôi qua mà thôi.

Trong thời gian ngắn ngủi như thế, chỉ một người mà đã có thể xử lý vết thương một cách gọn gàng sạch sẽ thế này, hơn nữa còn nối những vị trí bị gãy xương một cách hoàn mỹ. Xem ra người trẻ tuổi vừa rồi cũng không đơn giản! Giáo sư Hồ để tay lên ngực tự hỏi, đổi lại là mình thực hiện, không có hai tiếng trở lên thì không hoàn thành được.

Hơn nữa trong thời gian này còn phải có ít nhất ba người phụ tá thì mới được.


Nhưng mà người trẻ tuổi Diệp Thu kia chỉ dùng mười mấy phút! Điều này thật sự làm tinh thần của Giáo sư Hồ rung động rất mạnh.

Giáo sư Hồ ngạc nhiên đến nỗi toàn thân đều sững sờ ngay tại chỗ.

Lưu Viễn Chí thấy đã một lúc lâu mà Giáo sư Hồ cũng không nói lời nào nên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tôn Bác, có chút lo lắng hỏi: "Sao Giáo sư Hồ lại không nói gì vậy? Con trai của tôi không sao chứ?"

"Yên tâm đi, mặc dù bệnh viện chúng tôi không lớn, nhưng Giáo sư Hồ là giáo sư khoa y vô cùng nổi tiếng ở Thành phố Giang Châu. Có ông ấy ở đây, chắc chắn con trai ông sẽ không có chuyện gì đâu!"

Tôn Bác vỗ ngực bảo đảm.

Ngay sau đó, ông ta liếc mắt nhìn đám kim châm đang được cắm chằng chịt trên ngực Lưu Bằng Phi, không kiềm được lại nghĩ tới lời dặn dò của Diệp Thu trước khi đi, trong lòng lại cực kỳ không phục, trực tiếp tiến về phía trước và nói với khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ: "Đây là thứ lung tung gì thế này? Giải phẫu thì lo giải phẫu, sao còn phải dùng kim châm cứu? Trung y không phải trung y, Tây y không phải Tây y, hoàn toàn là làm cẩu làm thả, còn ảnh hưởng đến việc kiểm tra của Giáo sư Hồ!"

Vừa nói, Tôn Bác vừa nhanh chóng rút sạch đám kim châm kia ra.

Giáo sư Hồ lấy lại tinh thần muốn ngăn cản nhưng mà đã không kịp rồi.

"Tít tít tít..."

Ngay khi Tôn Bác vừa rút sạch kim châm không được mấy giây, máy móc lập tức điên cuồng kêu lên.

Ngay sau đó, những vết thương đã được khâu lại và cầm máu bắt đầu rớm máu.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều thay đổi.

"Tình huống gì thế này! Đây là tình huống gì vậy?"

Trong nháy mắt đó, sắc mặt của Lưu Viễn Chí khó coi tới cực điểm, vô cùng lo lắng.


Sắc mặt của Tôn Bác cũng lập tức thay đổi, vội vàng nhìn Giáo sư Hồ nhờ giúp đỡ: "Giáo sư Hồ, giáo sư mau nhìn xem, rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?"

"Ông đúng là làm càn! Ai bảo ông rút châm ra?"

Giáo sư Hồ trợn mắt nhìn Tôn Bác và nói với vẻ không vui.

“Cái này... Đám kim châm có liên quan gì đến chuyện này sao?"

Tôn Bác nhìn kim châm trong tay, đực mặt tại chỗ.

Lưu Viễn Chí thấy vậy thì tức giận tới cực điểm, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Bác và giận dữ hét: "Cái tên họ Tôn kia, nếu như con trai của tôi có mệnh hệ gì, chắc chắn tôi sẽ lấy mạng chó của ông!"

Ngay sau đó, vội vàng nhìn Giáo sư Hồ nhờ giúp đỡ: "Giáo sư Hồ, xin giáo sư hãy cứu con trai tôi!"

"Tôi thử xem sao!"

Sắc mặt Giáo sư Hồ vô cùng nặng nề, ông ấy gật đầu một cái rồi lập tức tiến hành cứu chữa.

Nhưng mà dù ông ấy đã sử dụng tất cả kiến thức cả đời, dùng tất cả chiêu thức mà ông ấy nghĩ ra cũng đều tốn công vô ích.

Sắc mặt Lưu Bằng Phi ngày càng tái nhợt, vết thương không ngừng chảy máu, hơi thở ngày càng yếu.

Giáo sư Hồ thở dài một hơi, lắc đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Haizzz... Tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không cứu được quý cậu đây!"

"Cái gì?"

Trong nháy mắt đó, sắc mặt của Lưu Viễn Chí khó coi tới cực điểm, ngay sau đó ông ấy quay đầu hung dữ trừng Tôn Bác, vô cùng tức giận hét lên: "Cái tên họ Tôn kia, tất cả đều tại ông!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.