Long Thần Ở Rể

Chương 161: C161: Đuổi ra khỏi nhà



Giờ phút này cô gái kia đang mặc quần áo mà Diệp Thu cũng vừa lúc đứng ở chỗ giường lớn.

Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Nhã vừa tiến vào thì không khí trở nên đông cứng ngay lập tức.

Bầu không khí trong phòng lộ rõ hai chữ “xấu hổ”, “lúng túng”! Sắc mặt Diệp Thu biến đổi trong nháy mắt.

Này đúng thật là đáng sợ mà, lo cái gì thì cái đấy đến.

Anh sốt ruột muốn cô gái này đi nhanh chính là sợ Lâm Thanh Nhã trở về tình cờ gặp được, hiện tạo thì đảo ngược lại, không những không đụng phải mà còn trực tiếp bắt gặp ở trong phòng.

Mấu chốt quan trọng là cô gái kia còn đang mặc quần áo.

Cho dù Diệp Thu không làm cái gì nhưng như vậy thì chỉ sợ là anh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này! Dù sao chuyện như vậy cũng thật giống như bùn đất trông mong việc tiến vào trong đũng quần, cho dù không phải là phân thì cũng bị người ta xem là phân! Đúng như dự đoán, sau khi nhìn một màn trong gian phòng này, Lâm Thanh Nhã lập tức cười lạnh, không khí xung quanh đều đã muốn kết thành sương, nhiệt độ trong phòng dường như cũng giảm dần xuống.

Mà Triệu Thư Đình nhìn Diệp thu và cô gái kia, hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ. Bởi vì dựa theo kế hoạch ban đầu của bà ta thì thuốc phải phát huy mãnh liệt hơn chứ.

Hiện tại Diệp Thu và cô gái kia nên ở trên giường lăn lộn mới đúng.

Bà ta cũng canh chuẩn thời gian mới dẫn Lâm Thanh Nhã bất ngờ đi tới dự định bắt gian tại trận, như vậy thì cho Diệp Thu tám cái miệng chắc chắn cũng không thể giải thích rõ ràng được.

Mà bây giờ hai người bọn họ một trên giường, một dưới đất, quần áo cơ bản đầu là đang mặc trên người.

Lẽ nào đã xong việc rồi? Hay là vẫn chưa bắt đầu?


Trong lòng Triệu Thư Đình cảm thấy rất nghi hoặc, mọi chuyện vượt ngoài dự liệu của bà ta.

Tuy nhiên, bà ta nhanh chóng phản ứng lại, hung hăng trừng mắt với Diệp Thu, vội vàng làm ra vẻ vô cùng tức giận, quát lớn: “Diệp Thu, anh đây là đang làm cái gì vậy? Nhà họ Lâm tôi đâu có đối xử tệ bạc với anh đâu? Con gái tôi có chỗ nào không thể so sánh với con tiện nhân kia hả? Anh lại ở ngay dưới mí mắt con gái tôi làm ra loại chuyện này, ngay tại biệt thự của chúng tôi, lá gan của anh cũng lớn quá rồi đấy! Anh có còn để con gái tôi ở trong mắt không?”

Nói xong, Triệu Thư Đình vội vã nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, cố ý xúi giục nói: “Con gái, con đều thấy được rồi chứ? Đây chính là cái tên đàn ông luôn miệng nói vĩnh viễn yêu thương con, đây chính là bản tính thật sự của anh ta! Anh ta ăn uống của con, tiêu xài của con, ngủ với con, đến cuối cùng vẫn phản bội con, loại đàn ông như này con có cần không? Nói thật, mẹ thật sự không nhìn nổi!”

Nghe xong những lời này, khuôn mặt đang cười lạnh của Lâm Thanh Nhã lập tức trở nên lạnh lẽo hơn, lạnh như băng. Cô nhìn về phía Diệp Thu, trong ánh mắt đều là lạnh lùng và chán ghét.

Thấy vậy, toàn thân Diệp Thu run lên.

Bởi vì loại ánh mắt này, anh chỉ nhìn thấy khi anh và Lâm Thanh Nhã vừa mới kết hôn.

Qua một khoảng thời gian tiếp xúc này, ánh mắt Lâm Thanh Nhã khi nhìn về phía anh mặc dù vẫn còn có chút lạnh lẽo nhưng đã dịu dàng hơn nhiều.

Dựa theo đà phát triển như thế thì sớm muộn gì cô cũng sẽ hoàn toàn đón nhận anh, nhưng mà bây giờ ánh mắt Lâm Thanh Nhã nhìn về phía anh lại trở về như lúc ban đầu, thậm chí còn chán ghét hơn so với lúc ban đầu, hơn nữa còn kèm theo sự thất vọng.

Vậy khoảng thời gian này Diệp Thu cố gắng đều trở nên uổng phí.

Không chỉ không khiến cho Lâm Thanh Nhã có ấn tượng tốt với anh nhiều hơn, thậm chí còn xuất hiện sự thất vọng.

Nếu như chuyện này là sự thật, anh có lỗi với Lâm Thanh Nhã thì không nói đến, nhưng mà then chốt ở đây là cái gì Diệp Thu cũng chưa làm! Điều này làm cho trong lòng Diệp Thu chỉ biết kêu oan, anh vội vã đi lên trước, nhìn Lâm Thanh Nhã, vẻ mặt uất ức nói: “Lâm tổng, em nghe anh giải thích, chuyện này tuyệt đối không giống như em tưởng tượng đâu, anh bị oan!”


“Phải không? Vậy tại sao cô bé này lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào cô ta đi dạo phố ở bên ngoài bị lạc đường sau đó tự mình đi vào nhà của chúng ta à? Hay là mẹ của tôi đưa cô ta tới? Hả?”

Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, lạnh lùng hỏi.

“Cái này… Anh tạm thời còn chưa có chứng cứ nhưng xin em hãy tin tưởng anh, cho anh thời gian, anh nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng!”

Sắc mặt Diệp Thu hơi thay đổi một chút, vội vã nói câu bảo đảm.

“Không cần phải làm vậy!”

Vẻ mặt Lâm Thanh Nhã vẫn rất lạnh lùng, cô lắc đầu.

“Cần thiết! Đầu tiên anh không xảy ra chuyện gì với cô ta cả, anh cũng là vừa mới vào đến nhà thôi. Mặc dù anh không biết cô ta vào phòng anh như thế nào những vừa nãy anh đã đẩy cô ta ra ngay lập tức, đồng thời còn đưa quần áo cho cô ta, để cô ta đi. Lâm tổng, cho dù bất kể là như thế nào, xin em nhất định phải tin tưởng anh!”

Diệp Thu vội vã giải thích.

Mặc dù trong lòng anh có thể xác định đây chính là cái bẫy của mẹ vợ Triệu Thư Đình cho mình, nhưng hiện tại anh không có bất kỳ chứng cứ nào nên không thể nói bậy, nếu không sẽ chỉ làm Lâm Thanh Nhã chán ghét mình thêm.

“Diệp Thu, anh nói những lời này, chính anh có tin không? Trên thế giới này cũng không phải là không có mèo ăn vụng, huống chi thịt đều đưa đến tận miệng anh rồi, anh sẽ không ăn sao? Đừng làm trò cười nữa! Còn về anh và con hồ ly tinh lẳng lơ này rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không, tôi và con gái tôi đều nhìn thấy chân thực, anh cũng không cần phải ngụy biện!”


Triệu Thư Đình trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, khuôn mặt tràn đầy xem thường nói.

“Mẹ, tôi có ngụy biện hay không, chẳng lẽ mẹ không biết sao? Còn có tại sao cô bé này xuất hiện ở phòng tôi, mẹ phải biết rõ ràng hơn tôi chứ nhỉ?”

Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Triệu Thư Đình, sắc mặt âm trầm hỏi.

Sắc mặt Triệu Thư Bình lập tức thay đổi một chút, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, tức giận nói: “Anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu, tự anh làm chuyện gì trong lòng anh phải hiểu rõ, hỏi tôi làm cái gì? Dù sao thì lúc tôi và Thanh Nhã đi vào cũng nhìn thấy cô bé kia đang mặc quần áo, anh có thể giải thích thử xem?”

“Chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả!”

Diệp Thu hít sâu một hơi, khẳng định nói.

“A, phải không?”

Triệu Thư Đình châm chọc nở nụ cười, bà ta lập tức nhìn về phía cô gái đang ở trên giường, tối sầm mặt lại, lạnh lùng hỏi: “Đồ dâm dê, tôi hỏi cô, rốt cuộc cô và tên rác rưởi Diệp Thu này đã làm những gì ở trong phòng? Nói nhanh một chút, nói thật, nếu không thì tôi nhất định sẽ đánh hai con chó các người!”

Nghe thấy lời này, cô gái kia sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch ngay lập tức, thân thể mềm mại run rẩy, vội vàng nói: “Chúng tôi… Chúng tôi thật sự đã ngủ cùng nhau nhưng các người không nên trách anh Diệp, đều là tôi tự nguyện chủ động hấp dẫn anh Diệp, đều tại tôi không tốt, tôi xin các người buông tha cho anh Diệp!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Diệp Thu lập tức chìm xuống.

“Ha ha ha, Diệp Thu, lần này anh còn có cái gì để ngụy biện không?”

Triệu Thư Đình ngửa đầu cười to đắc ý rồi lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Nhã, xúi giục cô: “Con gái, loại đàn ông cặn bã này còn giữ lại làm cái gì nữa? Trực tiếp đuổi cổ anh ta ra khỏi nhà họ Kaam, bởi vì anh ta căn bản không xứng đáng với con!”

“Lâm tổng, em nhất định phải tin tưởng anh!”


Diệp Thu hít sâu một hơi, vội vã nhìn Lâm Thanh Nhã, vẻ mặt thành thật nói.

“Cút!”

Giọng điệu Lâm Thanh Nhã vô cùng lạnh lẽo.

“Hả?”

Cả người Diệp Thu đều sững sờ.

“Tôi là người làm ăn, cút ra khỏi nhà họ Lâm, từ nay về sau Lâm Thanh Nhã tôi và anh không còn quan hệ gì hết, xin mời anh lập tức cút ra khỏi biệt thự của tôi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã lạnh nhạt tới cực điểm.

Giọng điệu lạnh lùng của cô hoàn toàn chính là đang nói chuyện cùng với một người xa lạ, không có một chút tình cảm nào.

“Lâm tổng, em…” Diệp Thu vừa định tiến lên giải thích lần nữa, nhưng không ngờ rằng Lâm Thanh Nhã căn bản không cho anh cơ hội này, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng, nhanh chóng bước lên trên tầng hai.

Điều này làm cho Diệp Thu ngây người ngay tại chỗ.

“Diệp Thu, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Những lời con gái tôi nói, lẽ nào anh không hiểu sao? Nhanh chóng cút ra khỏi biệt thự của con gái tôi, nếu không thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”

Triệu Thư Đình nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói.

Mà trên mặt bà ta hiện lên vẻ đắc ý vì thực hiện được gian kế!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.