Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Diệp Thu, Lâm Thanh Nhã cũng lắc đầu cười, lập tức thản nhiên nói: “Biết tại sao tôi bảo một mình anh đến gặp tôi không?”
“Không biết!”
Diệp Thu lắc đầu.
Lâm Thanh Nhã trực tiếp xuống giường, đi tới trước mặt Diệp Thu, nhìn Diệp Thu, vẻ mặt áy náy nói: “Tôi muốn nói lời xin lỗi với anh!”
“Xin lỗi ư?” Cả người Diệp Thu sửng sốt.
“Ừ!”
Lâm Thanh Nhã gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện lần này là tôi sai, tôi không nên chưa phân biệt rõ tốt xấu đã đuổi anh ra khỏi cửa nhà, lại càng không nên nói với anh những lời quá đáng.”
“Huống hồ, lý do Lâm Vĩ hãm hại anh vẫn là do tôi, dù sao anh cũng vì tôi mới không ngừng gây thù chuốc oán trở mặt với Lâm Vĩ, cho nên ở đây tôi thật sự muốn nói với anh một câu xin lỗi!”
Nghe Lâm Thanh Nhã nói xong, trong mắt Diệp Thu hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
Bởi vì từ trước đến giờ trong ấn tượng của anh, Lâm Thanh Nhã là loại người có tính cách lạnh lùng kiêu căng. Từ đầu đến cuối sẽ không cúi đầu nhận sai, thái độ cũng cực kỳ kiêu ngạo mặc dù thực chất rất đáng yêu.
Nhưng bây giờ, Lâm Thanh Nhã lại đứng trước mặt anh, vô cùng chân thành xin lỗi anh.
Diệp Thu có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Mà điều này cũng chứng minh, cuối cùng trong suy nghĩ của Lâm Thanh Nhã, anh cũng có địa vị nhất định.
Nếu Lâm Thanh Nhã hoàn toàn không xem trọng anh, sao có thể tự mình nói xin lỗi anh chứ?
Diệp Thu vội vàng xua tay, cười nói: “Không sao, chuyện này lỗi sai không phải ở em, dù sao ai nhìn thấy cảnh tượng đó đều khó có thể không hiểu lầm, tôi không trách em!”
“Thật sao?”
Lâm Thanh Nhã nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Đúng vậy, đến bây giờ tôi vẫn không trách em, huống hồ lấy quan hệ lúc trước của chúng ta, em không thể hoàn toàn tin tưởng tôi cũng là chuyện bình thường, tôi sẽ cố gắng. Cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến em hoàn toàn tin tưởng tôi!”
Diệp Thu gật đầu, vẻ mặt quyết tâm nói.
Thấy vậy, cả người Lâm Thanh Nhã sửng sốt, lập tức gật đầu, thản nhiên nói: “Ừ, tôi chờ ngày đó!”
“Tôi về trước đây, thời gian không còn sớm, hai người chúng ta đều phải ngủ sớm, ngày mai còn dậy sớm đi làm nữa!”
Diệp Thu nói xong, xoay người đi ra cửa.
“Chờ một chút!”
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Lâm Thanh Nhã mở miệng kêu.
Diệp Thu hơi sửng sốt, trong lòng lập tức tràn đầy sự kích động.
Chẳng lẽ Lâm Thanh Nhã chuẩn bị giữ mình lại ngủ chung ư?
Hạnh phúc này cũng tới quá đột ngột rồi! Tưởng tượng đến đây, máu mũi Diệp Thu muốn chảy xuống tới nơi, vội vàng xoay người nhìn Lâm Thanh Nhã, nhếch môi cười nói: “Thanh Nhã, không phải em sợ tối chứ? Tôi đây sẽ không đi. Đêm nay, tôi và em ngủ cùng nhau đi!”
Nói xong, Diệp Thu muốn đi về phía giường lớn của Lâm Thanh Nhã.
Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã phát lạnh, vội vàng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, giọng nói lạnh như băng: “Anh đứng lại đó cho tôi, tôi nói muốn ngủ cùng anh khi nào?”
“Hả? Chẳng lẽ không phải em gọi tôi lại là có ý này sao?”
Diệp Thu hơi sửng sốt, nghi ngờ nói.
“Lưu manh, cả ngày trong đầu anh đều nghĩ cái gì vậy hả!”
Lâm Thanh Nhã hung hăng lườm Diệp Thu một cái, tức giận nói.
“Khụ khụ, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm!”
Diệp Thu cực kỳ xấu hổ khụ hai cái, lập tức nhìn Lâm Thanh Nhã hỏi: “Vậy em gọi tôi lại là vì chuyện gì thế?”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã hơi đỏ lên, do dự nửa ngày mới nói: “Cái đó… Lúc trước tôi đã nói với anh nhiều lời trong lòng như vậy, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Diệp Thu hơi sửng sốt, lập tức vội gật đầu, mỉm cười nói: “Thanh Nhã, em cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến em thất vọng, vĩnh viễn sẽ không!”
“Chỉ hy vọng là thế, anh đi đi!”
Lâm Thanh Nhã xua tay, thản nhiên nói.
“Được, Thanh Nhã ngủ ngon!”
Diệp Thu nhếch môi cười, lập tức xoay người rời khỏi phòng Lâm Thanh Nhã.
Nhìn bóng dáng của Diệp Thu, Lâm Thanh Nhã ngơ ngẩn suy nghĩ lung tung một hồi rồi lập tức vội lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Chỉ mong lúc này đây, tôi sẽ không nhìn lầm anh!”
…
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Nhã lái xe đi làm, Diệp Thu cũng ra cổng đi làm giống như mọi ngày.
Nhưng mà, anh vừa đến cửa lớn của khu nhà, đột nhiên có một nam thanh niên mặc áo khoác đen đi tới trước mặt.
Thấy vậy, Diệp Thu khẽ nhíu mày, không đặt vào mắt, định trực tiếp đi qua.
Nhưng mà nam thanh niên lại hướng về phía Diệp Thu, duỗi tay ra trực tiếp cản đường Diệp Thu.
“Có việc gì thế?”
Diệp Thu liếc nam thanh niên một cái, nghi ngờ hỏi.
“Anh chính là Diệp Thu đúng không?”
Nam thanh niên nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
“Phải, thì sao?”
Diệp Thu gật đầu, nghi ngờ nói.
“Có người nhờ tôi giao phong thư này tận tay anh, anh nhận lấy đi!”
Nói xong, cậu ta trực tiếp lấy ra một phong thư, nhét vào tay Diệp Thu.
“Ai gửi cho tôi?”
Nam thanh niên lườm Diệp Thu một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
Diệp Thu nhìn phong thư trong tay, nghi ngờ nói.
“Ồ!”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, lát nữa cậu đến chỗ không ai nhìn thấy rồi mở ra xem một chút là sẽ biết!”
Diệp Thu thản nhiên lên tiếng, lập tức trực tiếp cầm lấy phong thư rồi xé.
Nam thanh niên đang chuẩn bị xoay người rời đi thấy vậy, tròng mắt suýt rớt ra ngoài, sắc mặt thay đổi, vội vàng tiến tới ngăn cản nói: “Anh điên rồi à?
Anh có biết mình đang làm gì không?”
Tuy nhiên vậy mà Diệp Thu lại xé cả phong thư và lá thứ bên trong thành mảnh nhỏ, lập tức tung lên giữa không trung, thản nhiên nói: “Tôi phiền nhất loại người quanh co lòng vòng, có chuyện gì thì nói thẳng, bớt thần thần bí bí ở đâu đó, lãng phí thời gian của tôi!”
Nói xong, Diệp Thu trực tiếp lách qua nam thanh niên, đi về phía trạm xe buýt.
“Mẹ kiếp!”
Nhìn bóng dáng Diệp Thu rời đi, nam thanh niên hơi sửng sốt.
Đúng là cậu ta chưa từng gặp qua người như vậy.
Sau khi người bình thường nhận được thư này, không phải phản ứng đầu tiên là muốn mở ra xem nội dung bên trong sao?
Nhưng Diệp Thu lại trực tiếp xé nó!
Hoàn toàn không hành động dựa theo lẽ thường! Mắt thấy Diệp Thu đi ngày càng xa, nam thanh niên bất chấp mọi thứ, vội vàng đuổi theo Diệp Thu, cản lại nói: “Anh đứng lại đó cho tôi!”
“Có việc gì nói đi, tôi còn phải vội đi làm!”
Diệp Thu nhíu mày, hơi không kiên nhẫn nói.
“Anh còn tâm trạng đi làm à? Chết tiệt, anh có biết anh vừa xé cái gì không?
Anh gặp chuyện lớn rồi!” Nam thanh niên lườm Diệp Thu một cái, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ.
“Ồ!”
Diệp Thu dừng bước, nhìn nam thanh niên, hứng thú hỏi: “Xin hỏi, chuyện lớn mà tôi gặp phải là chuyện gì vậy?”
“Hừ, nói ra sợ hù chết anh!”
Nam thanh niên cười lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đã từng nghe qua Quyền quán Thương Ưng chưa? Lá thư vừa rồi chính là thư khiêu chiến của chủ võ quán Thương Ưng - Mạc Côn gửi cho anh, ông ta hẹn anh tiến hành quyết đấu tại võ quán Thương Ưng vào ngày kia!”