Long Thần Ở Rể

Chương 187: C187: Vô cùng bi kịch



Cũng may là cửa văn phòng tổng giám đốc của Lâm Thanh Nhã khá lớn, rộng khoảng hai mét.

Trâu Thiệu Phong nằm trên mặt đất, có thể vừa vặn lăn ra ngoài.

Trong lòng ông ta tính toán, chỉ cần lăn ra khỏi cửa lớn văn phòng của Lâm Thanh Nhã thì sẽ bật người dậy đứng dậy khỏi mặt đất.

Như vậy thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ không bị những người khác trong công ty phát hiện, không đến nỗi mất mặt quá nhiều! Nhưng mà, ông ta vừa lăn tới cửa văn phòng của Lâm Thanh Nhã, còn không đợi ông ta đứng dậy.

Đúng lúc này, thư ký Chu Thiến ôm một xấp văn kiện cần Lâm Thanh Nhã ký tên, vội vàng đi về phía văn phòng.

Bởi vì Chu Thiến đi quá nhanh, từ đầu đến cuối không chú ý trên mặt đất.

Hơn nữa cô ta cũng không ngờ rằng sẽ có người lăn lộn ở cửa văn phòng Lâm Thanh Nhã.

Vì thế, Trâu Thiệu Phong hoàn toàn bi kịch.

Đôi giày cao gót của Chu Thiến có gót vừa nhọn vừa nhỏ, vừa khéo giẫm lên đùi của Trâu Thiệu Phong.

“Á!”

Ngay lập tức một tiếng kêu thảm thiết tê như đứt hết ruột gan, vang lên trước cửa văn phòng Lâm Thanh Nhã.

Chu Thiến bị dọa sợ, hơn nữa dưới chân không trụ vững, trong ngực lại ôm một xấp văn kiện dày, ngay lập tức ngã ầm xuống.

Nói đến cũng khéo, giờ phút này mặt Trâu Thiệu Phong ngửa lên trời, đang đau khổ kêu thảm.

Mà toàn bộ xấp văn kiện dày như vậy đều đập vào mặt Trâu Thiệu Phong.


Mạnh mẽ đập một cái! Đừng nhìn đống văn kiện này đều là giấy, nhưng mấu chốt là số lượng nhiều, phải dày đến hai mươi centimet chứ không íy, cực kỳ nặng, hơn nữa bên ngoài còn có kẹp văn kiện bằng nhựa.

Quả thật là vừa nặng vừa cứng, thậm chí còn đáng sợ hơn gạch.

Lúc này Trâu Thiệu Phong bị đập một cái nặng nề, mặt nở hoa, máu mũi văng khắp nơi, mũi cũng sắp bị đập sụp.

“A!”

Ngay lập tức một tiếng kêu càng thảm hơn lúc trước vang lên.

Sau khi Chu Thiến ổn định thân mình, lúc này mới phát hiện dưới chân còn dẫm lên một người.

Cảnh này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Thiến thay đổi, vội vàng dời chân.

Cô ta lập tức tranh thủ lấy xấp văn kiện đập trên mặt Trâu Thiệu Phong ra.

Lúc này mới nhận ra rằng, thì ra người đang nằm trên mặt đất chính là Giám đốc bộ phận nhân sự Trâu Thiệu Phong! Chu Thiến lập tức sợ hãi, vội vàng nói: “Giám đốc Trâu, sao ông lại nằm trên đất vậy?

Thật ngại quá, không phải tôi cố ý đâu!”

Lời này vừa nói ra.

Lập tức có không ít nhân viên vây đến xem.

Dù sao vừa rồi Trâu Thiệu Phong kêu hai tiếng thảm thiết cũng đã khiến họ chú ý đến.

Giờ phút này bọn họ nghe được tiếng kêu thảm thiết ấy là của Giám đốc Trâu, không nói hai lời lập tức đến vây quanh.

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, mũi của Trâu Thiệu Phong còn phun máu ra ngoài, mọi người lập tức vô cùng khiếp sợ.

Phải biết rằng, Trâu Thiệu Phong là giám đốc bộ phận nhân sự, bàn về quyền lực và địa vị thì gần như ông ta chỉ dưới Lâm Thanh Nhã.

Bình thường ở công ty, ông ta đều hung hăng hống hách, không ai dám trêu chọc.

Đúng là bọn họ chưa từng thấy ông ta chật vật giống như bây giờ.

Có vài người không nhịn được lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp ảnh.

Nghe thấy bên tai có tiếng “tách tách”.

Trâu Thiệu Phong nhanh chóng che mặt mình, cả người sắp điên rồi.

Vô cùng nhục nhã! Điều này thật sự chính là vô cùng nhục nhã!

“Á! Chết tiệt! Đừng chụp nữa, nếu ai còn dám chụp, ông đây lập tức đuổi việc người đó!”


Trâu Thiệu Phong vội vàng đứng lên từ mặt đất, nhìn đám nhân viên bốn phía đang giơ điện thoại, tức giận quát.

Nghe vậy, mọi người nhanh chóng cất điện thoại, sau đó giải tán.

Nhưng dù vậy, bộ dáng chật vật của Trâu Thiệu Phong cũng đã bị một số nhân viên chụp lại.

Tin rằng không bao lâu, tất cả người của Tập đoàn Lâm Thị đều sẽ biết chuyện này.

Tóm lại, lúc này đây, Trâu Thiệu Phong đúng là mất hết thể diện!

“Giám đốc Trâu, thật ngại quá, thật sự tôi không nhìn thấy ông, ông nằm trước của văn phòng Tổng giám đốc Lâm để làm gì?”

Chu Thiến nhìn Trâu Thiệu Phong, vẻ mặt xin lỗi hỏi.

“Trên đất mát mẻ không được à? Tôi muốn học cóc công không được à?

Sau này tôi sẽ quay lại tính sổ với cô!”

Trâu Thiệu Phong hung hăng trừng mắt liếc Chu Thiến một cái, lập tức quay đầu nhìn vào trong văn phòng Lâm Thanh Nhã.

Chỉ thấy Diệp Thu đã sớm không kiềm chế được nhếch môi cười phá lên.

Mặc dù Lâm Thanh Nhã luôn lạnh lùng, giờ phút này khóe môi cũng không tự chủ được cong lên.

Thấy vậy, Trâu Thiệu Phong suýt không phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

Này sắp khiến ông ta tức chết rồi! Trâu Thiệu Phong hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, cắn răng lạnh lùng nói: “Diệp Thu, chúng ta cứ chờ xem!”

Nói xong, Trâu Thiệu Phong cũng không còn mặt mũi để ở lại, nhanh chóng bụm mũi, nổi giận đùng đùng xoay người đi.

“Chuyện này…” Đột nhiên Chu Thiến cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể ôm văn kiện trên đất lên, đi vào văn phòng, nhìn Lâm Thanh Nhã, vẻ mặt xin lỗi nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi thật sự không cố ý, tôi cũng không biết Giám đốc Trâu nằm ở cửa văn phòng cô!”


“Không sao!”

Lâm Thanh Nhã xua tay, thản nhiên nói: “Cô đặt văn kiện xuống rồi đi đi!. Chuyện này không thể trách cô, cô không cần để trong lòng!”

“Được!”

Chu Thiến gật đầu, vội vàng tiến lên đặt xấp văn kiện trên bàn làm việc của Lâm Thanh Nhã, xoay người rời khỏi phòng, cũng tiện tay đóng cửa giúp Lâm Thanh Nhã.

Lâm Thanh Nhã cũng không vội xem văn kiện do Chu Thiến đưa tới, mà nhìn Diệp Thu trước, hỏi thẳng: “Ở đây không còn người khác, bây giờ anh nên nói với tôi một chút, sao anh có thể đối phó được với Elaine?”

“À…” Diệp Thu suy nghĩ một chút, cười nói: “Thật ra chuyện này cũng không phức tạp như em nghĩ, chính là sáng hôm nay, tôi đến công ty họ một chuyến, trùng hợp đúng lúc Tổng giám đốc Chu Y Liên của Elaine ở đó nên tôi và cô ta nói chuyện một lát. Có thể hôm nay tâm trạng của cô ta không tệ, cũng có thể do sản phẩm trang điểm của công ty chúng ta khai thác và sản xuất thật sự hấp dẫn cô ta, Tóm lại, cô ta rất vui vẻ đồng ý!”

“Đơn giản như vậy sao?”

Sau khi Lâm Thanh Nhã nghe xong, cảm thấy hơi khó tin.

“Chính là đơn giản như vậy! Lúc đó ngay cả tôi cũng cảm thấy khó tin, nhưng quả thật đã nắm được khách hàng này!”

Diệp Thu nhún vai, cười nói.

Nghe thấy những lời này, Lâm Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào mắt của Diệp Thu một lát, sau khi xác định Diệp Thu không giống như nói dối, chỉ có thể gật đầu, lạnh như băng nói: “Xem ra anh thật sự có đầy đủ năng khiếu về kinh doanh. Sau này nếu việc kinh doanh của công ty không tốt lắm thì do anh tự thân ra tay đi!”

“Không thành vấn đề, nếu cần thì cứ gọi, tôi sẽ đến!”

Diệp Thu nhếch môi cười, lập tức đảo mắt nhìn Lâm Thanh Nhã, thăm dò hỏi: “Đúng rồi, Thanh Nhã, lúc này tôi có được tính là lại lập công lớn cho công ty không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.