Long Thần Ở Rể

Chương 191: C191: Đoạn tử tuyệt tôn cước



“Đại ca, tôi không tới trễ chứ?” Người đàn ông đẹp trai quay đầu lại nhìn Diệp Thu, nhếch miệng cười hỏi. Mà người này không phải ai khác ngoài Âu Dương Hạo.

“Không trễ!” Khoé miệng Diệp Thu hơi cong lên, cười nhạt nói.

“Vậy thì tốt rồi!” Âu Dương Hạo cười cười, lập tức nhìn về phía sáu gã đàn ông to khoẻ kia, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Cái loài giun dế chúng mày sống yên ổn không được hay sao? Trêu chọc ai không trêu, lại cố tình trêu chọc vào đại ca của tao, không phải đầu óc chúng mày bị úng nước rồi chứ?”

“Đúng là cái đồ muốn chết!” Trong mắt đám đàn ông to khoẻ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trực tiếp vung nắm đấm về phía Âu Dương Hạo.

Thấy thế, khoé miệng Âu Dương Hạo nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, cả người bỗng hóa thành tàn ảnh, lập tức biến mất trong không khí. Tất cả nắm tay của đám đàn ông to khoẻ đều đánh vào trong không khí.

Đám đàn ông vạm vỡ to khoẻ đều kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía. Nhưng mà vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Hạo như cũ. Điều này khiến trên mặt bọn họ tràn đầy sự khiếp sợ. Mà đúng lúc này, đột nhiên một câu nói tràn ngập sự trêu chọc vang lên bên tai bọn họ: “Bọn mày đang tìm tao đấy à?”

Lời nói vừa cất lên, còn không đợi đám đàn ông to khoẻ kịp phản ứng lại, chỉ thấy một đường tàn ảnh vụt qua. Trong nháy mắt, sáu gã đàn ông to khoẻ đều kêu gào thảm thiết lăn ra đất, không tài nào đứng lên nổi.

Điều này trực tiếp khiến Tang Bưu mơ màng, con ngươi trợn trừng thiếu chút nữa rơi luôn ra khỏi mắt.

Mà cùng lúc đó, tàn ảnh kia cũng đứng về bên cạnh Diệp Thu.

Âu Dương Hạo vỗ vỗ hai tay, nhìn Diệp Thu, nhếch miệng cười nói: “Thu phục xong rồi đó đại ca, không khiến anh thất vọng chứ?”

“Dạo này thực lực cũng có tiến bộ đấy!” Diệp Thu khen ngợi gật gật đầu.


“Hê hê, so với đại ca thì vẫn còn kém xa lắm!” Âu Dương Hạo có chút xấu hổ mà cong môi cười.

Thật ra không phải anh ta đang tâng bốc Diệp Thu, mà là nói sự thực.

Trước khi về phe Diệp Thu, anh ta cũng là một tên kiêu căng ngạo mạn, lúc nào cũng cảm thấy ông mày là thiên hạ đệ nhất, chưa bao giờ chịu thua ai. Nhưng mà từ sau khi gặp dược Diệp Thu, anh ta coi như thua một cách triệt để.

Mỗi lần sức mạnh của anh ta tăng lên, cảm thấy có thể đánh bại được Diệp Thu rồi, trái lại đều bị Diệp Thu đè đánh.

Sức mạnh của Diệp Thu cứ như biển rộng mênh mông, sâu không thấy đáy. Mặc dù bây giờ anh ta cũng không biết Diệp Thu mạnh đến mức nào! Thậm chí, anh ta còn chưa từng thấy Diệp Thu sử dụng hết toàn bộ sức lực!

“Có tiến bộ chính là chuyện tốt. Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ đạt tới trình độ như tôi thôi!” Diệp Thu cười cổ vũ. Sau đó anh lập tức quay đầu nhìn về phía Tang Bưu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng ấy, cả người Tang Bưu đều không tự chủ mà run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng hỏi: “Rốt cuộc thì mày là ai? E rằng không phải chỉ đơn giản là một tên nhân viên nhỏ trong Tập đoàn Lâm Thị đúng không?”

sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… Ai phái ông tới đây?” Diệp Thu híp hai mắt lại, thản nhiên hỏi.

“Mày không có tư cách được biết!” Tang Bưu trợn mắt nhìn Diệp Thu, nghiến răng nói.

“Thế à?” Khoé miệng Diệp Thu hơi cong lên, sau đó quay sang phất tay áo với Âu Dương Hạo bên cạnh.

Tất nhiên Âu Dương Hạo hiểu ý của Diệp Thu, trực tiếp đi sang phía Tang Bưu.

Thấy thế, sắc mặt Tang Bưu lập tức lạnh xuống, trừng mắt nhìn Âu Dương Hạo, lạnh giọng quát lớn: “Nhóc con, mày dám ra tay với tao? Tao đã đạt được chín trận thắng liên tiếp ở sàn quyền anh ngầm đó, đừng tưởng rằng đánh bại mấy thằng em của tao thì là thiên hạ vô địch. Muốn đánh với tao à, mày còn non và xanh lắm!”

“Thế cơ à?” Khóe miệng Âu Dương Hạo cong lên một nụ cười châm biếm, bỗng nhiên lắc mình một cái, xuất hiện ngay trước mặt Tang Bưu.

Điều này khiến Tang Bưu sợ tới mức xanh cả mặt, siết chặt quả đấm chuẩn bị trả đòn.

Nhưng mà tốc độ của Âu Dương Hạo nhanh hơn hắn ta nhiều lắm. Còn chưa đợi nắm đấm của Tang Bưu vung ra, Âu Dương Hạo đã trực tiếp tung chân đá ra.

Cũng không biết Âu Dương Hạo chỉ là trùng hợp mà một đá vừa đúng dịp đá vào giữa háng của Tang Bưu.

Ngay lập tức gà bay trứng vỡ!


“Á!” Tang Bưu ngay lập tức ôm lấy đũng quần lăn ra đất, lăn lộn trong đau đớn, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra.

E rằng chỉ có mình đàn ông mới có thể hiểu hết được cái loại cảm giác đau đớn ghi lòng tạc dạ, cào xé tim gan này.

“Xì, cái gì mà chín trận thắng liên tiếp dưới sàn quyền anh ngầm kia chứ, tao thấy xem ra cũng chỉ có thế mà thôi!” Âu Dương Hạo bĩu môi, vẻ mặt khinh bỉ nói.

Lúc này Diệp Thu bước tới, nhìn Tang Bưu đang ôm đũng quần kêu rên đau khổ, khóe miệng Diệp Thu cũng run rẩy, sau đó quay đầu nhìn Âu Dương Hạo, có hơi cạn lời nói: “Một cước này của cậu đúng là đủ ác đấy!”

“He he, đây cũng là học đại ca anh mà. Đoạn tử tuyệt tôn cước là chiêu tốt nhất để đối phó với đàn ông!” Âu Dương Hạo nhếch miệng cười nói.

“Tôi dạy cậu chiêu này khi nào thế?” Trên trán Diệp Thu nhất thời phủ đầy hắc tuyến.

“Không phải anh thường nói với bọn tôi là khi đối phó với kẻ địch phải trực tiếp ra tay độc ác vào những chỗ hiểm,dù thế nào đi nữa cũng không được nhân từ, tôi chỉ làm theo thôi!” Âu Dương Hạo cười nói

“…” Đột nhiên Diệp Thu hết nói nổi, lập tức cúi xuống, đạp nhẹ hai cái lên mông Tang Bưu, thản nhiên hỏi: “Ê, còn có thể trả lời vài vấn đề không?”

“Á!” Tang Bưu ngay lập tức kêu rên thảm thiết.

Thấy thế, Diệp Thu cũng nhíu mày.

“Đại ca, để em hỏi cho!” Âu Dương Hạo vỗ vỗ ngực, sau đó cúi đầu nhìn Tang Bưu, cười lạnh nói: “Này, đại ca bọn tao đang hỏi mày đấy, nếu mày mà dám không trả lời chi tiết thì tao không ngại cho mày ghi lòng tạc dạ chút đâu!” Nói xong, Âu Dương Hạo lại giơ chân mình lên.

Thấy động tác này, Tang Bưu sắp bị dọa tè ra quần, vội vàng nhổm dậy từ trên mặt đất, quỳ gối trước mặt Âu Dương Hạo, dập đầu cầu xin tha thứ: “Đại ca, tôi sai rồi, xin anh dừng!”

“Vậy trả lời vấn đề của đại ca bọn tao!” Âu Dương Hạo trợn mắt nhìn Tang Bưu, tức giận nói.


“Là Trâu Thiệu Phong tôi làm, ông ta bảo tôi trừng trị cậu tàn nhẫn một chút, sau đó cho tôi một trăm ngàn. Dạo này tôi cũng hơi kẹt nên mới đồng ý…” Tang Bưu vội vàng nhìn Diệp Thu, nói chi tiết.

“Trâu Thiệu Phong ư?” Diệp Thu hơi kinh ngạc một chút, sau đó lắc đầu cười đầy ẩn ý, nói: “Cũng được đấy Trâu Thiệu Phong, tốc độ này cũng nhanh phết, tôi còn chưa kịp đi làm phiền ông mà ông lại tới tìm tôi trước rồi, được đó!”

“Đại ca, cái tên Trâu Thiệu Phong này là ai vậy? Hay là tôi giúp anh giải quyết nhé?” Âu Dương Hạo nhìn Diệp Thu hỏi.

“Không cần, nếu mà giết thì sẽ khiến bà xã tôi nghi ngờ, vẫn nên để tôi tự ra tay vậy!” Diệp Thu lắc đầu, thản nhiên nói. Sau đó, anh cúi đầu nhìn về phía Tang Bưu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ hỏi: “Có muốn sống nữa hay không?”

“Có có!” Tang Bưu vội gật đầu.

“Giúp tôi làm một việc, sau khi hoàn thành, tôi sẽ tạm tha cho ông một mạng!” Diệp Thu thản nhiên nói.

“Chuyện gì thế?” Tang Bưu nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi.

“Đưa tai lại gần đây!” Diệp Thu ngoắc ngón tay.

Tang Bưu vội ghé tai vào bên miệng Diệp Thu. Diệp Thu nhẹ giọng nói vài câu.

Nghe thế, Tang Bưu hơi kinh ngạc một chút rồi vội vàng gật đầu, vỗ ngực cam đoan nói: “Xin cậu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.