Nghe những lời này.
Diệp Thu cũng sửng sốt.
Không kiềm được liền nghĩ đến những chuyện mà anh đã sắp xếp cho Âu Dương Hạo vào đêm hôm trước.
Lúc đó, anh ấy đã yêu cầu Âu Dương Hạo sắp xếp một đầu bếp cho Lâm Thanh Nhã.
Không nghĩ đến mọi chuyện lại sớm như vậy.
Hiệu suất làm việc quả thật rất nhanh!
Nghĩ đến đây.
Ngoài mặt Diệp Thu nhanh chóng trưng ra một biểu tình rất ngạc nhiên, mặt đầy cảm động hỏi: “Lâm tổng, em không phải đặc biệt vì anh mà đi học nấu nướng đấy chứ? Anh rất cảm động!"
"Anh nghĩ nhiều rồi!"
Lâm Thanh Nhã liếc nhìn Diệp Thu một cái, không vui nói: "Tôi chỉ muốn sau này, khi rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì có thể làm một ít đồ ăn cho mình thôi. Chuyện này không liên quan gì đến anh!"
"Được rồi..." Diệp Thu sờ chóp mũi có chút mất mát nói.
"Thôi được rồi, nhìn anh vì bị bệnh phải tới bệnh viện truyền nước biển nên lần này tôi tha cho anh một lần, không được phép có thêm lần sau nữa, nếu không tôi tuyệt đối không nương tay đâu!"
Lâm Thanh Nhã xua tay, lạnh lùng nói.
"Yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa!"
Diệp Thu vội vàng đảm bảo.
"Ừ, anh quay lại thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị tan làm đi!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu một cái, lạnh giọng nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng không ở đây nữa, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Đợi sau khi Diệp Thu rời đi.
Lâm Thanh Nhã lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Lần này nhất định phải học tập thật chăm chỉ, ít nhất cũng không để cho anh ấy bị đau bụng mới được, nếu không, thật sự quá xấu hổ..."
Sau khi tan việc.
Diệp Thu như thường lệ lên xe buýt và trở về Hãn Hải Lam Thành.
Tuy nhiên.
Anh vừa đứng xuống trạm xe buýt, đang chuẩn bị đi về phía cửa tiểu khu.
Thì ngay tại thời điểm này.
Một chiếc BMW X5 màu trắng đột ngột dừng lại trước mặt anh.
Cửa kính xe hạ xuống.
Nữ cảnh sát bạo lực Hàn Tiêu Tiêu đang ngồi trên ghế lái.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng sửng sốt.
Thật ra mối quan hệ giữa anh và Hàn Tiêu Tiêu.
Đã hòa hoãn không ít từ sau khi cứu cô ấy khỏi cuộc thi đua xe lúc trước.
Không còn dữ dội như ban đầu.
Nhưng.
Bây giờ Hàn Tiêu Tiêu lại chủ động đến cửa tìm mình.
Trong lòng Diệp Thu không khỏi hoảng hốt.
Chẳng lẽ lại muốn mời mình về đồn cảnh sát uống trà?
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu theo bản năng lùi về phía sau hai bước, nhìn Hàn Tiêu Tiêu, có chút đau đầu hỏi: "Cảnh sát Hàn, cô không phải đặc biệt đến mời tôi đi đấy chứ?"
"Không sai!"
Hàn Tiêu Tiêu mỉm cười gật đầu.
“Chúa ơi, tôi lại làm gì sai rồi? Sao cô lại muốn mời tôi đến đồn cảnh sát để uống trà? "
Diệp Thu có chút cạn lời hỏi.
"Ai nói tôi sẽ mời anh đến đồn cảnh sát để uống trà?"
Hàn Tiêu Tiêu tức giận liếc nhìn Diệp Thu một cái.
"Hử?"
Diệp Thu sửng sốt một chút, nghi hoặc nói: "Vậy thì làm gì?"
"Tôi mời anh đi ăn tối!"
Hàn Tiêu Tiêu cười nói.
"Mời tôi đi ăn?"
Diệp Thu lại choáng váng.
Nếu người khác nói những lời như vậy, thì anh chắc chắn sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng quan trọng người trước mắt thế nhưng lại là Hàn Tiêu Tiêu! Điều này làm cho Diệp Thu cảm thấy có chút kì quái.
"Đúng vậy, lần trước anh đã cứu tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh được. Khoảng thời gian này tôi lại đang bận một vụ án lớn, hôm nay rảnh rỗi nên muốn mời anh ăn một bữa cơm, coi như để cảm ơn, tôi là người không muốn mang ơn người khác! "
Hàn Tiêu Tiêu gật đầu giải thích.
"Thì ra là vậy!"
Diệp Thu bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu, không chút do dự trực tiếp nói: "Vậy đi thôi!"
Dù sao thì đêm nay Lâm Thanh Nhã cũng không về, một mình anh cũng lười nấu nướng.
Bây giờ có người mời ăn, vừa vặn có thể đi ăn chực một tí.
Thấy Diệp Thu đáp ứng nhanh như vậy.
Hàn Tiêu Tiêu cũng là sửng sốt một chút, sau đó vẫy tay, cười nói: "Lên xe!"
... Nơi Hàn Tiêu Tiêu chọn là một nhà hàng Hồ Nam tên là Tương Thái Quán.
Nằm ở phân khúc từ trung cấp đến cao cấp, những món ăn ở đây ước chừng khoảng 500 nhân dân tệ.
Không gian tương đối tốt.
Bầu không khí vô cùng sang trọng.
Nhân viên phục vụ cũng tương đối nhiệt tình, khiến khách hàng có cảm giác như đang được trở về ở nhà.
Toàn bộ nhà hàng có ba tầng.
Tầng 1 là sảnh chính.
Tầng 2 và tầng 3 là các phòng VIP.
Mà Diệp Thu và Hàn Tiêu Tiêu chỉ đến hai người, nên bọn họ không vào phòng riêng trên lầu, mà chọn một vị trí gần cửa sổ ở tầng một.
Như vậy vừa không lãng phí, vừa có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ trong lúc ăn.
Thật đẹp biết bao!
Sau khi chọn món ăn xong.
Diệp Thu cùng Hàn Tiêu Tiêu ngồi vào bàn nói chuyện phiếm.
"Gần đây cô bận vụ án lớn gì vậy? Trước đây, mỗi ngày đều giám sát xem tôi đang làm gì cơ mà, thế mà mấy ngày nay cũng không thấy gửi thông báo gì cho tôi cả! "
Diệp Thu nhìn Hàn Tiêu Tiêu, cười hỏi.
"Nghiêm cấm tiết lộ bí mật của quốc gia, vụ án này rất quan trọng. Hiện vẫn đang trong giai đoạn điều tra, trước khi vụ án kết thúc, tuyệt đối không được phép cho người ngoài biết!"
Hàn Tiêu Tiêu nghiêm mặt nói.
Từ đôi chân mày đang nhíu chặt cùng đôi mắt đầy vẻ nghiêm trọng của cô.
Cho thấy vụ án này tuyệt đối không bình thường.
Tương đối khó giải quyết.
Hơn nữa từ giọng điệu của Hàn Tiêu Tiêu có thể nghe ra được.
Cho đến nay, vụ án này hẳn là ngay cả một chút manh mối cũng không có.
Nếu không, Hàn Tiêu Tiêu sẽ không bao giờ nhíu mày ngay khi vừa nhắc tới vụ án.
Nhưng đối với chuyện này.
Ngược lại Diệp Thu cũng không hỏi quá nhiều.
Dù sao nếu có thể nói.
Hàn Tiêu Tiêu khẳng định sẽ nói ngay.
Còn nếu Hàn Tiêu Tiêu đã không muốn nói.
Vậy rõ ràng, chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
"Được rồi, vậy nếu cần tôi giúp gì thì cứ nói!"
Diệp Thu nhún vai, cười nói.
"Nhờ anh giúp sao?"
Hàn Tiêu Tiêu sững sờ một chút, vội vàng xua tay: "Thôi đi, anh cứ nên tự lo cho bản thân mình thì hơn, đem anh kéo vào chỉ tổ hại cho anh thôi!"
"Nguy hiểm đến thế à!"
Diệp Thu bỉu môi.
"Không phải tôi hù dọa anh đâu Diệp Thu. Mà vụ án này có thể nói là vụ án lớn nhất kể từ khi Sở Cảnh sát Giang Châu được thành lập! Mức độ khủng khiếp của nó khó mà tưởng tượng được, vì vậy, tôi không muốn tiết lộ quá nhiều với anh, tôi chỉ đang bảo vệ anh thôi, đôi lúc biết càng nhiều lại càng nguy hiểm đấy! "
Hàn Tiêu Tiêu mặt đầy nghiêm túc nói.
"Vậy cô cũng nên cẩn thận hơn!"
Diệp Thu dặn dò.
"Đừng lo, ở Giang Châu này vẫn chưa ai có thể đụng được đến tôi đâu!"
Hàn Tiêu Tiêu cười nói.
Không phải là cô đang khoác lác.
Mà nên biết rằng, cha của cô, chính là người đứng đầu Giang Châu này.
Cho nên ở Giang Châu này ai muốn động đến cô, thì phải suy nghĩ thật kỹ!
Diệp Thu gật đầu, sau đó vừa định dặn dò Hàn Tiêu Tiêu thêm vài câu nữa.
"Ôi chao, không phải là cảnh sát Hàn đây sao!"
Nhưng ngay tại lúc này, một giọng điệu đầy mỉa mai châm chọc đột ngột truyền tới.
Nghe vậy.
Đôi mày thanh tú của Hàn Tiêu Tiêu hơi nhíu lại, nghiêng đầu hướng về phía phát ra âm thanh.
Nhìn một cái.
Nụ cười trên mặt Hàn Tiêu Tiêu ngay lập tức biến mất, thay vào đó là một gương mặt tràn đầy lạnh lẽo...