Lúc này.
Cả ba người bọn họ đều cho rằng mình đang xuất hiện ảo giác.
Vội vàng nhắm mắt lại, ngay sau đó mở mắt ra nhìn lại lần nữa.
Tuy nhiên.
Lỗ đạn màu đen vẫn ở đó.
Thật sự quá khó tin.
Phát súng hết sức tùy ý vừa rồi của Diệp Thu, thế mà lại trúng vào hồng tâm, hơn nữa lại còn ở ngay giữa hồng tâm nữa chứ! Đây chính là vòng mười đấy!
Nhất thời.
Ba người bọn họ đều sợ đến ngây người.
"Cái này..." Trong mắt Hàn Tiêu Tiêu hiện lên đầy sự ngạc nhiên và mừng rỡ, vội vàng nhìn Diệp Thu hỏi: "Diệp Thu, sao anh làm được như vậy? Anh có thể bắn trúng vòng mười cơ đấy!"
"Có thể là vận may của tôi tương đối khá đi!"
Diệp Thu khẽ mỉm cười, vô cùng khiêm tốn nói.
Đùa gì thế.
So kỹ năng bắn súng với anh?
Nên biết rằng, anh từng ở trên chiến trường hừng hực chiến đấu băng qua vô số làn đạn.
Đã từng cách xa ngàn dặm, anh dùng súng bắn tỉa, chỉ một phát súng thôi đã có thể bắn bể đầu tên tướng lĩnh.
Trong khoảng thời gian đó.
Diệp Thu còn có một biệt hiệu, gọi là Thần súng! Bất kể loại súng nào, một khi đến tay anh, những viên đạn giống như được lắp đặt tự động vậy, muốn chính xác bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Toàn bộ chiến trường đã từng chỉ sợ hãi một mình anh! Thậm chí bởi vì kỹ thuật bắn súng của anh quá chính xác, nên ngay cả những kẻ cầm đầu của phe địch cũng không dám ra chiến trường lộ diện.
Bởi vì một khi lộ diện, ngay lập tức sẽ bị một phát súng của Diệp Thu lấy mạng! Như vậy có thể tưởng tượng kỹ thuật bắn súng của Diệp Thu kinh khủng cỡ nào rồi!
Một nguyên thủ quốc gia đã từng nói.
Một mình Diệp Thu cũng có thể được xem như một đội quân vô cùng hùng mạnh rồi!
Đây xem như lời khen vô cùng có cánh dành cho anh.
Nhưng cũng từ câu nói này có thể thấy được mức độ khủng bố của Diệp Thu.
Mà bây giờ.
Vương Hàng lại dám so tài với Diệp Thu về kỹ thuật dùng súng.
Kỹ năng bắn tỉa của Diệp Thu, chính được rèn luyện trong những trận chiến thực thụ, súng thật đạn thật, dùng bao nhiêu phát súng nổ vào đầu quân địch mới luyện ra được.
Còn như Vương Hàng, chỉ là loại tri thức được học ra từ trường cảnh sát, sao có thể so sánh được.
Kỹ thuật của anh ta.
Trước mặt Diệp Thu chỉ có thể nói là tôm tép.
Hoàn toàn là múa rìu qua mắt Lỗ Ban, đùa bỡn đại đao trước mặt Quan Công!
Dĩ nhiên.
Con người Diệp Thu cũng không quá thích thể hiện, cho nên một màn vừa rồi cũng chỉ hoàn toàn dựa vào vận may xem thế nào.
Nghe thấy lời Diệp Thu.
Biểu tình trên mặt Vương Hàng lúc này mới dễ coi hơn một tí, bĩu môi, rất không cam lòng nói: "Chẳng qua chỉ là do may mắn thôi, lừa qua mắt bọn tôi, anh giỏi bắn một phát nữa thử nào, tôi đảm bảo chắc chắn anh bắn hụt cho xem!
"Đúng thế, không thể sai được, nhất định là sẽ bắn trượt thôi, cứ chờ nhận thất bại đi!
Trương Giai Kỳ vội hùa theo, giễu cợt nói.
Nghe vậy.
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, không nói gì, nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục nổ súng bắn.
"Ầm!
Chỉ nghe một tiếng súng vang lên.
Đạn từ họng súng bắn ra lại một lần nữa bay vào hồng tâm! Lại là một phát súng vào vòng mười!
"Lừa gạt, khẳng định là lừa gạt, có bản lĩnh thì anh thử một phát nữa để tôi xem thử, tôi không tin vận may hôm nay có thể tốt đến như thế!"
Vương Hàng cắn răng, mặt hiện đầy vẻ không dám tin nói.
"Ầm!"
Tuy nhiên, anh ta vừa dứt lời, Diệp Thu lại một lần nữa bóp cò.
Mà một cú ra đạn này, vẫn thế, vẫn cứ thêm lần nữa trúng vào hồng tâm.
Hơn nữa còn là vị trí chính giữa của hồng tâm!
Phát súng thứ ba, vẫn là vòng mười!
Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ, bao gồm cả Hàn Tiêu Tiêu nhất thời đều sợ ngây người!
Nếu như nói phát súng đầu tiên, là do Diệp Thu vận khí tốt mới bắn trúng.
Phát súng thứ hai là gặp vận mày, lừa gạt nên trúng.
Vậy phát súng thứ ba là sao chứ.
Sao có thể nói là lừa gạt che mắt được chứ?
Năm lần bảy lượt cũng vẫn cứ như thế!
Vào thời điểm này.
Sắc mặt Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ trong nháy mắt khó coi tới cực điểm.
Một loại dự cảm hết sức bất thường dâng lên trong lòng hai người họ.
Bởi vì ngay giờ khắc này, cục diện đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ! Ngược lại đối với Hàn Tiêu Tiêu, trong đôi mắt to xinh đẹp của cô tràn đầy vui mừng.
Hôm nay, Diệp Thu thật sự làm cho cô có quá nhiều bất ngờ cùng mừng rỡ!
"Đoàng đoàng đoàng..." Chỉ nghe liên tiếp bảy phát súng nữa vang lên.
Diệp Thu đem bảy viên đạn còn lại bắn xong.
Mà mỗi một phát đạn đều là rơi vào tâm bia, hơn nữa còn là chính giữa hồng tâm.
Mười phát súng, toàn bộ đều vòng mười!
Đem màu đỏ vốn có của hồng tâm bắn thành một lỗ thủng thật lớn!
Nhìn một màn này.
Không chỉ là Vương Hàng và Trương Giai Kỳ, mà ngay cả Hàn Tiêu Tiêu cũng đều sợ ngây người!
Kỹ thuật bắn súng này thật sự là quá đáng sợ!
Chỉ sợ ngay cả huấn luyện viên dạy bắn súng ở trường cảnh sát của bọn họ cũng không có cách nào làm được.
Bởi vì mười phát súng của Diệp Thu căn bản đều bắn vào cùng một chỗ.
Điều này thật sự vượt ra ngoài tầm hiểu biết của họ.
Giờ phút hiện tại.
Sắc mặt của Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ khó coi giống như ăn cứt vậy.
Cũng bởi vì ngay trước chỗ này.
Hai người bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Diệp Thu giả bộ lắp đạn cũng có thể giả bộ cả nửa ngày, sờ máng súng cũng run rẩy như một tay lính mới.
Lại có thể bắn ra mười phát súng với thành tích một trăm điểm.
Trời đất ơi thế này mà gọi là tay mơ á! Rõ ràng chính là một tay súng thần mới đúng! Thật là kinh khủng bất thường mà! Diệp Thu nhẹ nhàng đem súng lục đặt lại trên bàn.
Anh sẽ không giống Vương Hàng làm ra vẻ ném súng như vậy.
Bởi vì anh biết khi trải qua cuộc sống chiến trường.
Súng mới là người bạn đồng hành trung thành nhất của mình.
Anh đối với nó ra sao, nó sẽ đối lại với anh y như thế.
Chỉ cần đối xử thật tốt với nó.
Nó mới có thể ở trên chiến trường mà bảo vệ anh!
Xoay người lại.
Diệp Thu đi tới bên cạnh Hàn Tiêu Tiêu, ngay sau đó nhìn Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ, thản nhiên nói: "Tiếp theo, có phải chúng ta nên tính tổng điểm rồi phải không nhỉ?"
Nghe thấy lời của Diệp Thu.
Sắc mặt Vương Hàng cùng Trương Giai Kỳ thay đổi trong nháy mắt.
Tính điểm.
Còn cần tính nữa sao.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Diệp Thu cùng Hàn Tiêu Tiêu cộng lại đương nhiên nhiều hơn!
"Hừ, Hàn Tiêu Tiêu, bạn trai của cô thế mà lại giấu nghề quá đấy, lại còn muốn cùng bọn tôi chơi trò giả heo ăn thịt hổ nữa đúng không? Hôm nay xem như cô may mắn, cứ chống mắt lên mà từ từ nhìn xem!"
Trương Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu, mặt đầy không cam lòng nói.
Ngay sau đó, cô ta liền muốn kéo Vương Hàng rời đi.
"Chờ một chút!”
Hàn Tiêu Tiêu lạnh lùng nói
"Làm sao? Cô còn muốn cái gì?"
Gương mặt Trương Giai Kỳ liền thay đổi, quay đầu liếc Hàn Tiêu Tiêu một cái, tức giận hỏi:
"Hình như cô quên mất chuyện gì rồi đúng không? Muốn đi cũng được thôi, ra giữa đường cái hô to ba tiếng "Tôi là gái điếm" rồi nói chuyện tiếp!”
Hàn Tiêu Tiêu cười lạnh nói.
"Hàn Tiêu Tiêu, cô đừng có mà quá đáng như thế, dù gì chúng ta cũng từng là bạn học cũ, mới vừa rồi những lời tôi nói chẳng qua cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, cô cần gì phải coi nó là thật như thế chứ?"
Trương Giai Kỳ nghiến chặt hàm răng, mặt dày nói.
"Đúng thế Hàn Tiêu Tiêu, em không thể rộng lượng một chút sao? Thế nào mà vẫn nhỏ nhen giống như lúc còn đi học vậy chứ?"
Vương Hàng cũng mở miệng nói.
Dù sao Trương Giai Kỳ cũng là vợ sắp cưới của anh ta, nếu ra giữa đường hét lên như vậy thì cũng sẽ làm anh ta vô cùng mất mặt.
"Tôi nhỏ nhen giống lúc trước? Á à, mới vừa rồi các người ầm ỉ giễu cợt như thế cơ mà, tôi có thể nhìn không ra hai người nói đùa cơ đấy, bây giờ các người thua nên bắt đầu giở thói ăn vạ cùng tôi đúng không? Còn khuyên tôi nên rộng lượng? Xin hỏi, các người xứng sao?"
Hàn Tiêu Tiêu cười lạnh một tiếng, mặt đầy khinh bỉ hỏi ngược lại.