"Không cần thiết nữa. Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nếu ông không biết quý trọng thì coi như không thể trách tôi được!" Diệp Thu liếc nhìn Vương Long, lạnh lùng nói.
"Cậu...Ý cậu là gì?" Ngay lập tức sắc mặt Vương Long thay đổi rõ rệt, ông ta sợ hãi hỏi lại.
Diệp Thu không nói chuyện với Vương Long nữa, anh quay đầu lại nhìn sang Tôn Hoành, nhàn nhạt hỏi: “Viện trưởng Tôn, không cần thiết phải giữ lại loại người này đúng không?”
"Đương nhiên, anh cứ yên tâm, bắt đầu từ hôm nay Vương Long và đám người của ông ta sẽ không còn liên quan gì đến cô nhi viện Ngôi Nhà Ánh Dương nữa, tôi sẽ tự mình điều tra chuyện này. Nếu có tình tiết nghiêm trọng, tôi sẽ khởi kiện ra tòa, chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của Vương Long và những người đó, tuyệt đối sẽ nghiêm khắc trừng trị!" Tôn Hoành vội vã hứa hẹn.
Nghe thấy thế, đột nhiên sắc mặt của Vương Long càng thêm nhăn nhó và khó coi.
Phải biết rằng những năm qua ông ta cậy vào chức vị phó viện trưởng mà đã vơ vét được rất nhiều tiền từ trại trẻ mồ côi. Ông ta thường ra ngoài mua đồ cho trại trẻ mồ côi, rồi sau đó kê khống giá lên để ăn tiền hoa hồng.
Ông ta cũng tham nhũng rất nhiều tiền do người ngoài quyên góp cho cô nhi viện.
Hơn nữa còn lợi dụng chức vụ mà trắng trợn vơ vét của cải, bừa bãi nhận hối lộ ở khắp nơi.
Chỉ trong vài năm gần đây, chỉ tính riêng tiền mặt, ông ta đã hốt gọn tất cả là gần hai ngàn vạn! Số tiền này chưa tính quà biếu xén của người khác, cũng như bất động sản nhà đất và xe hơi.
Tham ô nhiều như vậy, thường thì không có ai kiểm tra nên không sao cả.
Nhưng một khi có người bắt đầu điều tra, chắc chắn những việc xấu xa ông ta đã làm trong suốt thời gian qua, sớm muộn gì cũng sẽ “cháy nhà lòi mặt chuột”.
Huống hồ gì lần này còn do đích thân Tôn Hoành dẫn người xuống điều tra.
Dựa vào số tiền khổng lồ mà Vương Long đã tham ô, cộng với việc Ngôi Nhà Ánh Dương là đối tượng trọng điểm được đặc biệt quan tâm ở phía trên, coi như lần này Vương Long toi đời rồi.
Những người như ông ta cần phải trừng phạt thật nghiêm khắc.
Vì vậy, chỉ cần mở cuộc điều tra thì chắc chắn ông ta sẽ bị kết tội.
Khi đó ông ta sẽ phải sống nửa quãng đời còn lại của mình trong nhà giam.
Coi như là ở tù mọt gông rồi!
Lúc này Vương Long đang thực sự trong tình trạng tuyệt vọng đến cùng cực, ruột gan cũng cảm thấy ăn năn hối hận lắm rồi.
Nếu sớm biết, nói thế nào ông ta cũng sẽ không can dự vào mấy chuyện vặt vãnh này.
Bây giờ thì hay rồi, Mã Thiên Phóng không giúp gì được, ngược lại còn khiến ông ta phải tự mình vào cuộc! Điều này khiến ông ta càng nghĩ càng cảm thấy hối hận! "Anh Diệp, tôi giải quyết theo cách này, anh có hài lòng không?" Tôn Hoành nhìn Diệp Thu, kính cẩn hỏi.
Diệp Thu không trả lời, mà quay lại nhìn Mã Thiên Phóng.
Điều này khiến cho sắc mặt của Mã Thiên Phóng lập tức thay đổi, tất nhiên hắn ta thấy chột dạ cảm thấy có một điềm báo rất đáng sợ đã xuất hiện.
Diệp Thu đã xử đẹp Vương Long. Bây giờ chắc chắn là Diệp Thu sẽ xử đến hắn ta!
Nghĩ tới đây, Mã Thiên Phóng vội vã lên tiếng rào trước đón sau, quay sang Tô Hoành và năn nỉ ỉ ôi: "Viện trưởng Tôn, tôi là Mã Thiên Phóng. Cách đây ít tháng tôi vừa mới quyên góp tiền cho cô nhi viện của chúng ta, anh vẫn còn nhớ tôi chứ?"
"Nhớ!" Tôn Hoành lạnh lùng gật đầu.
"Nhớ là tốt rồi, nhớ là tốt rồi! Viện trưởng Tôn à, làm phiền anh nể mặt tôi đã từng đóng góp một vạn cho cô nhi viện, xin hãy cầu xin giúp tôi!" Mã Thiên Phóng nhìn Tôn Hoành và cầu xin.
"Xin lỗi, tôi từ chối!" Thậm chí Tôn Hoành còn không thèm suy nghĩ mà thẳng thừng từ chối ngay lập tức
"Anh!" Ngay lập tức sắc mặt của Mã Thiên Phóng tối sầm lại, hắn ta tức giận nói: "Viện trưởng Tôn à, tôi đã quyên góp tất cả là một vạn tiền mặt cho cô nhi viện của anh. Anh không những không giúp đỡ tôi mà còn hùa với người ngoài bắt nạt tôi! Anh đối xử với nhà tài trợ lớn của mình như vậy sao?”
"Hà hà, chỉ một ngàn vạn thôi mà. Anh có biết cách đây không lâu anh Diệp đã quyên góp bao nhiêu tiền không?"
Tôn Hoành liếc mắt và hỏi Mã Thiên Phóng bằng giọng điệu mỉa mai.
"Anh ấy thì có thể quyên góp được bao nhiêu! " Mã Thiên Phóng cong môi, tỏ vẻ khinh thường.
Mặc dù hắn ta thừa nhận Diệp Thu có một địa vị không phải hạng xoàng, nhưng bấy nhiêu đó chỉ cho thấy Diệp Thu giao thiệp rất giỏi mà thôi.
Nhưng bề ngoài Diệp Thu như vậy, Mã Thiên Phóng chắc chắn anh không phải là người có tiền.
Nếu Diệp Thu giàu có, thì tại sao lại lái một chiếc xe bị hỏng và mặc một bộ quần áo có giá chưa đến hai trăm chứ?
Vì vậy hắn ta không tin Diệp Thu có thể quyên góp quá nhiều tiền.
"Một ngàn!" Tôn Hoành nói thẳng.
"Cái gì?"
Nghe đến con số này thì Mã Thiên Phóng sửng sốt đứng chết trân tại chỗ, hai con mắt trợn to đến mức suýt chút nữa là rơi ra ngoài.
Một ngàn vạn tương đương với thu nhập ròng rã của công ty hắn ta trong gần một năm!
Nếu ban đầu không phải vì có mục đích đặc biệt, Mã Thiên Phóng đã không miễn cưỡng quyên góp một ngàn cho trại trẻ mồ côi.
Còn bây giờ thì sao, người đàn ông đang đứng trước mặt chỉ bận một bộ quần áo có giá hai trăm và lái một chiếc xe van cũ mèm, nhưng người đàn ông đó lại có thể quyên góp tận một ngàn vạn! Điều này thực sự khiến hắn ta bị sốc.
"Anh đang đùa tôi sao?"
Cổ họng của Mã Thiên Phóng tự nhiên khô rát, hắn ta hỏi ngược lại Tôn Hoành bằng thái độ nghi ngờ.
"Có cần thiết phải như vậy không?"
Tôn Hoành khinh khỉnh trả lời lại, sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Thu và hỏi một cách kính trọng: "Anh Diệp, anh định làm gì với Mã Thiên Phóng?"
"Tôi sẽ cho người của tôi đưa anh ta đi trò chuyện vui vẻ một lát. Chắc hẳn anh sẽ không có ý kiến gì chứ?” Diệp Thu thản nhiên hỏi.
"Anh nói như thế nào thì là như thế đó, đương nhiên tôi không có ý kiến!" Tôn Hoành vội vàng lắc đầu.
Khóe miệng của Diệp Thu khẽ nhếch lên một cái, sau đó anh ra hiệu cho Âu Dương Hạo đang ở trong xe.
Âu Dương Hạo lập tức xuống xe, dùng một tay nắm lấy cổ Mã Thiên Phóng nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó lôi hắn ta đi tới nơi không có người ở đằng xa.
"Buông tôi ra, anh muốn làm gì, giữa ban ngày ban mặt mà anh dám giết người bịt đầu mối sao, buông ông đây ra ngay, nếu không ông đây sẽ giết cả nhà...” Mã Thiên Phóng giãy giụa tuyệt vọng và gào thét dữ dội.
Tuy nhiên, những điều này đều vô ích.
Đó là tất cả những gì trong giọng nói tức giận và tuyệt vọng của Mã Thiên Phóng.
Bóng dáng Âu Dương Hạo và Mã Thiên Phóng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Không ai biết họ đã đi đâu.
Tóm lại, Giang Châu sẽ không bao giờ xuất hiện bóng dáng của Mã Thiên Phóng nữa.
Nhìn sang Âu Dương Hạo và Mã Thiên Phóng đang rời đi, Tôn Hoành khẽ nuốt nước bọt một cái.
Là một người dày dạn kinh nghiệm, đương nhiên anh ta biết số phận của Mã Thiên Phóng tiếp theo sẽ như thế nào.
Tuy nhiên, anh ta không dám can thiệp quá nhiều.
Diệp Thu là vị khách quý mà Lưu Viễn Chí đã đặc biệt dặn dò là phải tiếp đãi thật tốt, hơn nữa anh cũng đã quyên góp cho trại trẻ mồ côi tận một ngàn vạn.
Do đó anh ta phải tôn trọng, kính cẩn trăm lần ngàn lần không được đắc tội với Diệp Thu.
"Đi thôi, đi vào trong viện của các anh đi, tôi có chút chuyện muốn nói rõ!" Diệp Thu nhìn Tôn Hoành, nhẹ nhàng nói.
"Được rồi, anh Diệp, mời anh!" Ngay lập tức Tôn Hoành làm động tác "xin mời" và kính cẩn nói.
Có một viện trưởng đích thân ra mặt thì tất nhiên tất cả các thủ tục đều biến mất.
Ngay sau đó, Lưu Điềm Điềm đã làm xong thủ tục vào cô nhi viện.
Hơn nữa, còn bố trí cho Lưu Điềm Điềm một căn phòng theo tiêu chuẩn cao nhất.
Khỏi phải nói cũng thừa biết sau này Lưu Điềm Điềm ở lại đây sẽ được đãi ngộ như thế nào.
Lưu Điềm Điềm có một mối quan hệ thân thiết với Diệp Thu, vả lại còn được Viện trưởng Tôn đặc biệt quan tâm, nghĩ đến lại thấy sau này Lưu Điềm Điềm có thể sống hạnh phúc rồi ở đây rồi.
Ở cách đó không xa, Lưu Điềm Điềm đang rất ngượng ngùng chào hỏi các em nhỏ.
Diệp Thu quay đầu nhìn Tôn Hoành, nở một nụ cười nói: "Điềm Điềm là một đứa trẻ đã chịu nhiều khổ cực, tuổi thơ đã phải trải qua rất nhiều tủi hờn. Hy vọng con bé sống ở đây sẽ được chiếu cố quan tâm nhiều hơn!”
"Anh Diệp, nhìn những gì anh nói, anh lại còn đích thân dặn dò, chắc chắn tôi sẽ coi con bé như cháu gái ruột của mình. Anh cứ yên tâm!" Tôn Hoành nhanh chóng hứa hẹn.
Nghe những lời Tôn Hoành nói, Diệp Thu mỉm cười gật đầu, đến tận lúc này anh mới cảm thấy nhẹ nhõm...