Nghe thấy câu nói này, Diệp Thu hít sâu một hơi, anh lập tức cười giải thích nói: "Không có quan hệ gì, thật ra lần trước tôi có so tài với Capucci, hẳn là em còn nhớ anh ta chứ? Sau khi Capucci trở về, đã lấy bản phác hoạ của tôi đưa cho thầy của anh ta là Murphy Los xem, sau khi thầy của anh ta xem xong, vô cùng thưởng thức tôi. Tôi cũng không biết ông ấy lấy được phương thức liên lạc của tôi từ đâu, chúng tôi bí mật hẹn gặp mặt, có thể là thấy tôi vẽ phác họa đẹp thật, cho nên ông ấy vẫn muốn nhận tôi làm học trò!"
"Nhận anh làm học trò sao? Sao anh không nói chuyện này cho tôi biết?" Lâm Thanh Nhã nhíu mày hỏi.
" Trong khoảng thời gian này em vẫn luôn bận rộn như vậy, hai ta cũng không nói chuyện, cho nên tôi cũng quên mất nói chuyện này với em!" Diệp Thu không chút hoang mang giải thích nói.
"Thật sự là như thế sao?"Lâm Thanh Nhã híp híp hai mắt.
"Thật sự như thế, vợ à, em không tin tôi ư? Tôi là một người như vậy đấy, không có xuất thân không có bối cảnh, làm sao có thể có quan hệ thân thiết gì với nhân vật có cấp bậc như Murphy Los được? Em cảm thấy có khả năng này không?" Diệp Thu nhẹ gật đầu, vừa cười vừa nói.
"Diệp Thu, tôi hi vọng anh có thể đối đãi thẳng thắn với tôi, hẳn anh phải biết, tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt!" Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
"Vợ à, lời tôi nói đều là thật!" Diệp Thu vội vàng nói.
"Được thôi, vậy hết chuyện của anh rồi!" Lâm Thanh Nhã khoát tay áo, cô lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài biệt thự.
Diệp Thu thấy vậy cũng sững sờ, nghi ngờ nói: "Vợ ơi, sắp sửa ăn cơm trưa rồi, em đi đâu vậy?"
"Tôi về công ty một chuyến!" Lâm Thanh Nhã cũng không đầu quay lại, lạnh lùng nói.
Nhìn bóng lưng Lâm Thanh Nhã rời đi.
Vẻ mặt Diệp Thu cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, anh đành phải đi đến phòng bếp.
Anh dự định làm cơm giống như hôm qua cho Lâm Thanh Nhã rồi đưa đến công ty.
Bằng không, Lâm Thanh Nhã sẽ không ăn cơm ngon miệng nổi.
Lâm Thanh Nhã đi thẳng ra bên ngoài biệt thự, ngồi lên ghế lái của chiếc xe Ferrari.
Sau khi tự suy nghĩ trong chốc lát.
Lâm Thanh Nhã càng nhận ra không thích hợp.
Trực giác của phụ nữ nói với cô, Diệp Thu đang nói láo! Bởi vì lúc ở triển lãm tranh.
Rõ ràng cô ngồi ở bên cạnh có chú ý tới ánh mắt của một đám hoạ sĩ Ngu Hồng Xương, bao gồm cả Murphy Los nhìn Diệp Thu đều là loại nhiệt tình bên trong mang theo kính cẩn! Vả lại cuối cùng Murphy Los nói chuyện với mình, trong ánh mắt xen lẫn vẻ tôn kính.
Mặc dù Murphy Los che giấu rất tốt.
Nhưng phụ nữ am hiểu nhất là quan sát, nhất là Lâm Thanh Nhã còn là một người phụ nữ thông minh.
Cho nên ánh mắt cử chỉ lúc đó của Murphy Los, cô đều thu hết vào mắt.
Nếu thật sự như Diệp Thu nói.
Murphy Los muốn nhận anh làm học trò.
Vậy nhiều lắm chỉ là tương đối thưởng thức và yêu thích anh.
Làm sao lại tôn kính anh như thế được?
Vả lại thái độ của đám người Ngu Hồng Xương đối với Diệp Thu cũng hoàn toàn nói rõ quan hệ giữa Diệp Thu và Murphy Los, chỉ sợ không hề đơn giản giống Diệp Thu nói! Ở trong đó có chuyện gì mờ ám! Nhất định Diệp Thu có chuyện đang giấu giếm mình!
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Nhã trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho thư ký của mình là Chu Thiến, cô lạnh giọng căn dặn đầu bên kia: "Bí mật điều tra thân phận của Diệp Thu cho tôi, tốt nhất có thể tự mình phái người đi đến quê cũ của Diệp Thu điều tra một chú, xem cuối cùng có phải anh ấy đến từ nơi đó hay không?"
"Vâng!" Chu Thiến đồng ý là trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Thanh Nhã cất điện thoại, híp híp hai mắt, xuyên qua cửa sổ biệt thự, cô nhìn thấy bóng dáng đang bận rộn trong phòng bếp, lạnh lùng nói: "Diệp Thu, hi vọng anh không lừa tôi, nếu như anh lừa tôi thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ tin tưởng anh nữa!"
Lâm Thanh Nhã trực tiếp khởi động Ferrari, chạy ra khỏi biệt thự.
Mà hiển nhiên Diệp Thu đang ở trong phòng bếp nấu cơm còn không biết Lâm Thanh Nhã đã nảy sinh lòng nghi ngờ về thân phận của mình.
Sau khi làm xong món ăn
Diệp Thu tùy tiện ăn một chút, sau đó anh bỏ thức ăn vào hộp giữ nhiệt rồi đem đến cho Lâm Thanh Nhã, anh lái chiếc xe van chạy tới tập đoàn Lâm thị.
Đúng lúc hôm nay là thứ hai.
Sau khi anh đưa thức ăn cho Lâm Thanh Nhã xong, cũng có thể thuận đường ở lại công ty đi làm.
Nhưng mà khi Diệp Thu đưa cơm đến văn phòng của Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã nhìn chằm chằm vào anh, hơn nữa ánh mắt nhìn anh có chút không thích hợp.
Dường như muốn nhìn xuyên thấu anh.
Chống lại ánh mắt kỳ lạ này.
Diệp Thu mau chóng rời khỏi văn phòng của Lâm Thanh Nhã.
Nói đến cũng kỳ lạ.
Anh ở trên chiến trường mưa bom bão đạn, cũng sẽ không có chút hoảng hốt nào.
Nhưng bị Lâm Thanh Nhã nhìn chằm chằm thế này, anh lại vô cùng khẩn trương.
Đây cũng là điều làm Diệp Thu nghĩ mãi mà không rõ.
Tóm lại, trước khi làm rõ ràng tại sao Lâm Thanh Nhã lại dùng ánh mắt này nhìn mình.
Anh vẫn nên cố gắng một chút!
Rời khỏi văn phòng của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu vừa mới chuẩn bị về bộ phận kinh doanh nói một tiếng với Lý Soái, buổi chiều nay mình sẽ đi làm.
Mà đúng lúc này, điện thoại di động của anh lại là điên cuồng vang lên.
Lấy ra nhìn thử, lại là Triệu Mỹ Tuyết gọi tới.
Diệp Thu cũng không có do dự, anh trực tiếp nhận nghe điện thoại mỉm cười nói: "Alo, cô Triệu, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Diệp Thu, Nam Nam mất tích rồi!" Giọng nói của Triệu Mỹ Tuyết từ trong điện thoại di động truyền ra.
Mặc dù cô ta nói rõ ràng mạch lạc, nhìn ra được sự bình tĩnh.
Nhưng trong giọng nói của cô ta lại xen lẫn vẻ bối rối! Bất kể nói thế nào, cô ta cũng là một người mẹ.
Coi như bình thường cô ta có thể làm việc tại công ty, trên thương trường có mạnh mẽ thế nào.
Bây giờ con gái mất tích, vẫn sẽ khiến cho cô ta lòng dạ rối bời.
"Mất tích ư?"
Cả người Diệp Thu đều sững sờ, anh vội vàng hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Bởi vì Nam Nam la hét muốn ăn KFC rất nhiều ngày rồi, cho nên buổi trưa hôm nay, tôi thừa dịp công ty không có việc gì để đến trường mẫu giáo đón con bé ra ngoài ăn KFC. Kết quả nửa đường tôi chỉ đi vào nhà vệ sinh một chút, trở về đã phát hiện không thấy Nam Nam, tôi lập tức cho người tìm khắp cả bốn phía cũng vẫn không phát hiện bóng dáng của Nam Nam!" Triệu Mỹ Tuyết hít sâu một hơi, cưỡng ép khống chế cảm xúc sắp sụp đổ của mình, giọng nói run rẩy.
Nghe xong lời Triệu Mỹ Tuyết nói.
Diệp Thu nhíu mày.
Chẳng lẽ là bọn buôn người gây nên ư?
Không thể nào, thậm chí bọn buôn người ở mấy thành phố gần Giang Châu gần đây cũng đã bị người của mình tiêu diệt toàn bộ.
Ngay cả hang ổ cũng bị phá tan.
Trong thời gian ngắn, hẳn là không ai dám làm nghề này nữa.
Nghĩ tới đây, Diệp Thu vội vàng hỏi: "Có camera giám sát không?"
"Có, nhưng cũng không biết hệ thống camera giám sát ở cửa hàng KFC này xảy ra vấn đề gì, tất cả màn hình đều không nhìn thấy! Vả lại hiện tại báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát cần bốn mươi tám giờ mới có thể lập án!"
"Diệp Thu, hiện tại tôi nên làm gì đây?" Triệu Mỹ Tuyết nói xong câu đó đã mang theo nức nở.
Trong giọng nói của cô ta đầy tuyệt vọng và bất đắc dĩ.
Dù sao dưới tình huống này.
Lo lắng và khổ sở nhất, tất nhiên là người làm mẹ!