Bốn thành viên của tiểu đội Thiên Võng nghe xong đều sửng sốt, sau đó vội vàng đi theo.
Sau khi Diệp Thu đi ra khỏi nhà xác, anh cũng không đi nơi nào khác cả, mà đi thẳng đến phòng trực cách vách.
Cùng lúc đó.
Bên trong phòng trực.
Lý Quang đang ngồi trước màn hình máy tính phụ trách việc theo dõi camera giám sát.
Mà trên gương mặt anh ta đầy vẻ khiếp sợ, cả người gần như bị tê liệt.
Hiển nhiên vừa rồi, cảnh tượng Diệp Thu đá văng cửa thép, anh ta cũng đã nhìn thấy toàn bộ thông qua camera giám sát.
Thiếu chút nữa đã dọa cho tim anh ta vỡ ra tại chỗ.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng này qua camera giám sát, dù có nói gì anh ta cũng không bao giờ tin trên đời lại có một người kinh khủng như vậy cả.
"Ầm!"
Mà ngay tại lúc này.
Đột nhiên có một tiếng động thật lớn.
Cửa phòng trực đã bị người ở ngoài đá văng.
Chuyện này làm cho Lý Quang sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Nhìn một cái.
Lý Quang thiếu chút nữa sợ đến nỗi tè ra quần.
Bởi vì người vào đây chính là Diệp Thu mới vừa từ trong nhà xác đi ra.
"Cậu... cậu rốt cuộc là người nào?"
Lý Quang nhìn Diệp Thu, mặt đầy hoảng sợ hỏi.
Bây giờ anh ta không hề dám có một chút ý nghĩ muốn chống đối nào cả.
Đùa gì vậy.
Diệp Thu một cước cũng có thể đá văng cánh cửa thép.
Nếu cái chân này đá vào cơ thể nhỏ bé của anh ta, vậy thì không phải anh ta sẽ chết tại chỗ sao!
“Không muốn sống khỏe mạnh à? Sao lại cứ muốn tìm chỗ chết thế này!"
Diệp Thu cười lạnh nói.
Ngay sau đó, anh trực tiếp đi về phía Lý Quang.
"Cậu...cậu muốn làm gì, tôi cảnh cáo cậu, cậu của tôi là giám đốc bệnh viện này, hơn nữa vừa rồi tôi đã gọi điện nhờ ông ấy đến đây giúp đỡ rồi. Ông ấy sẽ lập tức mang cảnh sát đến, nếu anh dám động thủ, vậy thì cứ đợi ở tù rục xương đi!"
Lý Quang cũng bị dọa sợ, trợn mắt nhìn Diệp Thu, ra vẻ hét lên.
"Ồ? Phải không?"
Khóe miệng Diệp Thu nở một nụ cười lạnh, vẫn không giảm nhịp bước, trực tiếp đi tới trước mặt Lý Quang.
"Cậu... cậu đừng ép tôi, tôi có võ đấy nhé!"
Sắc mặt Lý Quang lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngay sau đó, anh ta trực tiếp bật dậy khỏi ghế, hai tay để trước ngực, bắt chước tư thế của Vịnh Xuân Quyền, mạnh miệng nói: "Vịnh Xuân, Lý Quang!"
"Bốp!"
Diệp Thu thẳng tay tát anh một cái, Lý Quang bị quật ngã xuống đất trong nháy mắt.
Trên mặt Lý Quang liền xuất hiện dấu vết một bàn tay đỏ như máu.
"A!"
Hai tay Lý Quang che mặt lại, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, gào khóc thảm thiết.
“Anh như vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình biết võ công sao? Đừng làm nhục Vịnh Xuân Quyền của người khác!"
Diệp Thu liếc mắt nhìn Lý Quảng, mặt đầy khinh thường nói.
Nói xong, anh đá mạnh Lý Quang vài cái nữa.
"Đừng đánh, tôi sai rồi, tôi không biết gì cả, xin cậu bỏ qua cho tôi đi!"
Lý Quang ôm đầu khóc lóc cầu xin tha thứ.
Anh ta chỉ là vừa mới xem qua bộ phim "Diệp Vấn 4" nên bắt chước vài động tác mà thôi. Thế nên anh ta mới đi khắp nơi đồn thổi mình có Vịnh Xuân Quyền.
Thật ra thì anh ta chẳng biết gì cả!
"Không đánh anh cũng được thôi, vậy thì mời anh đến nhà xác ngồi một lát!"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, trên mặt mang theo vẻ bông đùa nói.
"Hả?"
Sắc mặt của Lý Quang thay đổi ngay tại chỗ.
Diệp Thu căn bản không muốn nói nhảm nhiều với anh ta như vậy, một tay túm lấy cổ Lý Quang, giống như gà con vậy, đem anh ta từ dưới đất xách lên, xoay người bước ra khỏi phòng trực.
Bốn người bên Bạo Long đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Nhìn Lý Quang bị Diệp Thu nắm trên tay, đều sửng sốt cả.
"Anh Diệp, anh đây là?"
Bạo Long vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Nhiệt độ trong nhà xác thế nào?"
Diệp Thu nhàn nhạt hỏi.
"Lúc chúng ta đi ra gần như gần đến 0 độ, nhưng mà bởi vì vừa rồi anh mới đá văng cánh cửa cho nên nhiệt độ bây giờ tạm thời không thể hạ xuống được!"
Bạo Long nói.
"Thế là đủ rồi!"
Diệp Thu cười lạnh một tiếng, túm lấy Lý Quang trực tiếp đi thẳng vào nhà xác.
Thấy vậy.
Lúc này bốn người bên Bạo Long xem như đã hiểu.
Hóa ra Diệp Thu định làm theo cách lúc nãy của anh ta, trả họa vào thân!
Một chiêu này.
Không thể không nói.
Đủ tàn nhẫn, đủ sảng khoái!
Trong chốc lát.
Trên khuôn mặt của cả bốn người họ đều tràn ngập nụ cười.
Bước tới cửa nhà xác.
Diệp Thu ném mạnh Lý Quang xuống đất, lạnh lùng nói: "Cởi hết quần áo ra, bước vào góc trong cùng của nhà xác hai giờ đồng hồ, không có sự cho phép của tôi, anh không được phép đi ra ngoài. Nếu không tôi sẽ làm cắt đứt chân của anh, nghe rõ chưa?"
“Tôi... tôi có thể không vào được không? Ở trong đó quá lạnh, hơn nữa đều là xác chết, tôi sợ!"
Lý Quang run lẩy bẩy nói.
"Không thể, hiện tại anh chỉ có hai lựa chọn!"
"Một là tự cởi quần áo rồi đi vào!"
"Hai là, tôi cắt đứt chân tay của anh rồi ném vào, tự anh lựa chọn!"
Diệp Thu lắc đầu, lạnh lùng nói.
Nghe thấy những lời này.
Sắc mặt của Lý Quang sợ hãi biến đổi, vội vàng nói: "Tôi... Tôi chọn cái một!"
"Vậy thì bắt đầu cởi ra đi!"
Diệp Thu lạnh giọng nói.
"Tôi... Tôi cởi!"
Lý Quang không cam lòng gật đầu một cái, anh ta chỉ có thể bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi trong lòng vừa hung ác nói: Thứ không biết sống chết, ông đây chịu đựng mày trước, để cho mày đắc ý một lúc. Đợi lát nữa cậu tao mang cảnh sát tới, mày chờ chết đi!
Rất nhanh.
Lý Quang đã cởi bỏ hết quần áo bên ngoài, chỉ để lại một chiếc quần cụt.
"Vào đi!"
Diệp Thu vươn tay về phía cửa nhà xác, lạnh lùng nói.
Lý Quang cắn răng, chỉ có thể nhắm mắt, gắng chịu giá rét bước vào trong nhà xác.
Tuy nhiên.
Anh ta mới vừa chưa đi được vào trong mấy bước.
Ngay tại lúc này.
Bên ngoài hành lang đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
“Lý Quang? Mày ở đâu rồi? Mau ra đây cho ông!"
Cùng lúc đó, một giọng nói lớn vang lên trong hành lang.
Vừa nghe thấy giọng nói này.
Người vốn dĩ đang đi vào nhà xác, Lý Quang, trên mặt lập tức tràn đầy kích động vui mừng.
Bởi vì đây là giọng của cậu anh ta.
Trong nháy mắt.
Lý Quang không thèm quan tâm đến những thứ khác nữa, trực tiếp xoay người lao ra khỏi nhà xác.
Ngay sau đó anh ta liền nhìn thấy.
Ở hành lang cách đó không xa.
Cậu của anh ta, Triệu Hữu Lượng đang sải bước về phía bên này.
Mà ở sau lưng, còn có một đoàn cảnh sát!
Thấy vậy.
Lý Quang giống như nhìn thấy cứu binh vậy, nhất thời kích động, vội vàng quay đầu nhìn về phía Diệp Thu cùng bốn người Bạo Long, mặt đầy phách lối nói: "Bọn mày xong rồi! Thấy không, cậu của tao tới rồi, còn mang theo nhiều cảnh sát đến đây, lần này, tao xem bọn mày chạy đi đâu! Tất cả chúng mày chết chắc rồi, chờ ngồi tù rục xương đi!"
Nhưng mà.
Đối với lời của Lý Quang.
Diệp Thu cùng bốn người Bạo Long không nói lời nào cả, cứ đứng tại chỗ như vậy, mặt đầy vẻ bông đùa nhìn anh ta.
Lý Quang còn tưởng rằng Diệp Thu cùng đám người kia bị cảnh tượng này làm cho sợ đến choáng váng rồi, nhất thời đắc ý tới cực điểm.
Ngay sau đó anh ta vội vàng nghênh đón ông cậu Triệu Hữu Lượng của mình, mặt đầy ủy khuất nói: "Cậu ơi, cậu nhìn xem, những người này thật sự quá vô kỷ luật, nếu cậu còn không đến thì cháu coi như..."
Tuy nhiên.
Lời của Lý Quang còn chưa dứt hết.
"Bốp!"
Triệu Hữu Lượng tát mạnh vào mặt của Lý Quang.
Điều này làm cho Lý Quang hoàn toàn mơ màng tại chỗ.
Còn chưa đợi Lý Quang kịp phản ứng.
Triệu Hữu Lượng lập tức nhảy dựng lên tại chỗ, đạp Lý Quang ngã nhào xuống đất, sau đó trừng mắt nhìn Lý Quang, mặt đầy tức giận hét lên: “Mày không biết sống chết chó má gì hả, có biết mình đã gây họa rồi không? Hử? Mày muốn hại chết ông đây sao?"
“Cậu, sao cậu lại đánh cháu? Cháu gây chuyện gì cơ?"
Lý Quang hoàn toàn ngẩn ra, đầu óc mơ hồ hỏi.
"Cản trở công vụ, coi thường luật pháp, tự mình nhốt nhân viên cảnh sát điều tra!"
Nay lúc này, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen, dáng người hơi mập mạp bước ra khỏi nhóm cảnh sát kia...