Nghe thấy những lời này.
Sắc mặt của Vương Đồng Cương lập tức trở nên tái nhợt.
Bởi vì trong những năm qua ông ta đã làm không ít chuyện thất đức.
Ví dụ như việc tham ô tiền thuế của dân.
Còn có ở sau lưng lãnh đạo, lén lút mua bán đất trong thôn.
Mà tất cả những số tiền đó, tất cả đều rơi vào túi tiền riêng của ông ta.
Hơn nữa hai đứa con trai của ông ta.
Quả thật chính là hai tên ác bá trong thôn, coi trời bằng vung, áp bức dân làng.
Mà tất cả những điều này, cũng bởi vì có ông ta chỗ dựa sau lưng.
Dân làng sợ cha con ông ta, không dám lên khiếu nại.
Nếu không, sẽ lập tức bị cha con nhà họ Vương trả thù, không còn chỗ sống ở thôn Vương gia này.
Lâu dần, tất cả mọi người chỉ có thể lựa chọn cách im hơi lặng tiếng.
Mà cứ thế nên ba cha con bọn họ càng thêm kiêu căng phách lối.
Những năm này, ba cha con bọn họ ở trong thôn có thể nói là làm chuyện xấu nhiều vô kể! Mà bình thường thì trời cao, hoàng đế lại ở xa nên chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ khi nào cấp trên phái người nhúng tay vào điều tra.
Vậy thì những chuyện ác mà nhiều năm qua ông ta đã làm mới bị bại lộ.
Một có khi chứng cứ xác thực.
Thì sau này ông ta đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi tù tội.
Nghĩ vậy.
Vương Đồng Cương đừng nói đến có bao nhiêu tuyệt vọng.
Ngay sau đó.
Ngô Đại Hải nhìn thẳng vào Vương Bá cùng Vương Chí Vĩ, lạnh lùng nói: “Mấy ngày trước tôi nhận được một đơn tố cáo ẩn danh, nói rằng hai anh em các cậu ở trong thôn này, ỷ vào cha các cậu là trưởng thôn mà không chuyện ác nào không làm, còn thành lập băng nhóm côn đồ, ức hiếp dân làng. Trước kia tôi không có chứng cứ, nhưng hôm nay nơi này chính là bằng chứng xác thực. Tôi khuyên các cậu nên lập tức đến đồn cảnh sát tự thú nếu không muốn tôi cử người đến bắt, nghe rõ chưa?"
"A... chuyện này... tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!"
Vương Bá mặt mày như đưa đám nói.
"Đúng vậy, hiểu lầm, hiểu lầm, trước giờ chúng tôi không bao giờ làm những chuyện như vậy!"
Vương Chí Vĩ cũng nhanh chóng cười gượng giải thích.
"Thật sao?"
Ngô Đại Hải híp mắt, lạnh giọng hỏi.
Hai anh em bọn họ tiếp tục muốn ngụy biện.
"Hai người bọn họ nói dối!"
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói dễ nghe đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó.
Mọi người liền nhìn thấy.
Cửa xe BMW cách đó không xa mở ra.
Hắc La bước xuống xe, cầm theo điện thoại di động đến bên cạnh Ngô Đại Hải, đưa điện thoại cho Ngô Đại Hải, nói: "Vừa rồi tôi đã quay lại hai hành vi xấu xa của hai người này, những lời bọn họ nói, còn có dáng vẻ hung ác đó, tất đều được ghi lại bên trong. Tôi nghĩ có thể sử dụng cái này để làm chứng cứ tố cáo bọn họ được chứ? Nhỉ?"
"Ồ?"
Ngô Đại Hải nhận lấy điện thoại, bấm vào một trong các video.
Nội dung bên trong.
Đó là cảnh Vương Bá dẫn người tới, cùng Vương Chí Vĩ hùa nhau muốn giết chết Diệp Thu.
Giọng điệu hung hăng, dáng vẻ phách lối.
Tất cả đều được Hắc La quay lại trong video.
Cái này làm cho sắc mặt Ngô Đại Hải lập tức u ám, trực tiếp cầm điện thoại di động đến trước mặt hai anh em nhà kia, lạnh giọng hỏi: "Lần này các cậu còn muốn nói gì nữa không?"
"Cái này..." Hai anh em nhìn dáng vẻ ngông cuồng của mình trong video, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi kịch liệt.
Lần này đúng là bằng chứng như núi rồi! Bọn họ biết rằng, lần này, chỉ sợ không có cách nào có thể giải thích rõ ràng được cả.
Điều này làm cho hai anh em bọn họ tuyệt vọng đến cực điểm.
"Hừ, đợt chút nữa lập tức đến đồn cảnh sát đầu thú, nếu các cậu dám chạy, chắc tự biết hậu quả rồi nhỉ!"
Ngô Đại Hải khịt mũi hừ lạnh, nghiêm mặt nói.
Ngay sau đó ông ta cũng lười nói nhảm với hai anh em nhà kia, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, cung kính hỏi: "Diệp tiên sinh, tôi xử lý như vậy, anh thấy có được không?"
"Ừ!"
Diệp Thu gật đầu, lạnh lùng nói: "Người làm chuyện xấu phải bị trừng trị thích đáng. Những nông dân trồng trọt lương thực để mà kiếm sống, không dễ dàng gì, đừng để những tên súc sinh như vậy đi gieo họa cho bọn họ. Nhóm côn đồ ở nông thôn, phải nghiêm trị không tha!"
"Diệp tiên sinh, xin anh cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ tăng cường quản lý, tuyệt đối không để cho những tên côn đồ ở nông thôn xuất hiện lần nữa!"
Ngô Đại Hải vội vàng đảm bảo.
"Được!"
Diệp Thu hài lòng gật đầu.
... Chuyện này đến đây là kết thúc, cũng có thể coi như là chấm dứt ở đây.
Dưới sự giải thích của Ngô Đại Hải, các dân làng cũng biết chân tướng, rối rít quay trở về thôn.
Mà điều chờ đợi ba cha con nhà họ Vương, sẽ là những trừng phạt công lý nghiêm khắc nhất.
Ít nhất trong vài thập kỷ này, ba cha con bọn họ đừng nghĩ đến việc ra khỏi tù.
Mà xe của Hàn Tiêu Tiêu bị đâm hỏng.
Cha con nhà họ Vương đương nhiên phải đồng ý bồi thường đầy đủ.
Không thể không nói.
Có một số người, đôi khi thật đúng là đáng bị coi thường.
Đây vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ.
Nếu như ban đầu Vương Chí Vĩ không hung hăng như vậy, sau khi đụng xe xin lỗi, trực tiếp bồi thường tiền thì tất cả sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng anh ta lại không như thế.
Anh ta thế nào cũng phải giả vờ, đùa giỡn ngang ngược.
Lại còn gọi cho anh trai cùng cha anh ta tới.
Kết quả là cả ba cha con bọn họ lần này đều xong đời rồi.
Diệt cỏ tận gốc!
Làm thành loại cục diện này.
Cần gì phải như vậy chứ?
Sợ rằng bây giờ ruột gan của Vương Chí Vĩ đều nhuốm màu hối hận.
Nhưng mà, trên đời này không có thuốc hối hận cho anh ta...
Sau khi giải quyết chuyện này xong.
Đoàn người Diệp Thu lại tiếp tục lên đường.
Mặc dù chiếc BMW X5 của Hàn Tiêu bị va chạm mạnh nhưng chỉ bị hỏng đèn pha bên trái thôi, không ảnh hưởng gì đến việc đi lại, vẫn có thể lái được.
Không thể không nói, chất lượng của BMW, vẫn rất tốt.
Cứ như vậy.
Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Tiêu Tiêu.
Nhóm người bọn họ đã đi đến hiện trường vứt xác ở phía đông thôn Vương gia.
Nơi này, là một cánh đồng ngô rộng lớn.
Thi thể được tìm thấy ngay giữa bãi ngô.
Lúc đó trời vừa sáng, có một người dân trong làng sau khi rời giường, chuẩn bị đến nhà vệ sinh.
Kết quả liền nhìn thấy xác chết.
Hơn nữa còn là một xác chết khô đã bị rút sạch máu.
Điều này suýt chút nữa đã dọa cho người dân làng kia thành ám ảnh tâm lý, vội vàng báo cảnh sát.
Mà giờ phút này.
Khu vực xung quanh cánh đồng ngô này đã được cảnh sát khoanh vùng lại, thêm vào đó còn có người chuyên canh giữ.
Không phải cảnh sát thì không được phép đến gần.
Xe của Hàn Tiêu Tiêu vừa đi đến gần đó thì bị hai cảnh sát chặn lại.
"Muốn làm gì?"
Một cảnh sát trong đó nhìn lướt qua nhóm người Diệp Thu trong xe, mặt đầy nghiêm túc hỏi.
Hàn Tiêu Tiêu nhanh chóng lấy thẻ cảnh sát mang theo trên người ra, giải thích: "Chúng tôi được cục cảnh sát thành phố phái tới hiện trường để thu thập manh mối, chiếc xe phía sau cũng là của chúng tôi!"
Cảnh sát nhận lấy thẻ cảnh sát của Hàn Tiêu Tiêu kiểm tra, sau khi xác nhận là đúng, lúc này mới cho đi.
Sau khi xuống xe.
Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Tiêu Tiêu, cả nhóm đi qua vùng phong tỏa, đi vào cánh đồng ngô, đến chính xác vị trí nơi vứt xác.
Mà đúng lúc này, có một bóng người đang ngồi xổm ở đó, trong tay còn cầm máy ảnh, đang chụp ảnh vạch trắng dùng để đánh dấu vị trí của cái xác trên mặt đất.
Thấy vậy.
Mọi người đều sửng sốt một thoáng.
Diệp Thu cũng nhíu mày lại.
Bởi vì bóng dáng này, anh cảm thấy có vài phần quen thuộc, như thể đã nhìn thấy ở đâu đó.
Có lẽ nghe thấy có tiếng người bước tới từ đằng sau.
Bóng dáng kia cũng quay đầu nhìn về phía sau.
Nhìn một cái.
Không chỉ có Diệp Thu ngây ngẩn.
Mà cả tiểu đội Thiên Võng cùng Hàn Tiêu Tiêu đều sững sờ.
Đó là một người phụ nữ.
Chính xác mà nói, đó là một người đẹp với mái tóc dài.
Gương mặt xinh xắn, khí chất ưu nhã.
Ngay cả khi không trang điểm nhiều, nhưng cũng mang lại cho người khác một loại cảm giác vô cùng tươi đẹp.
Cũng tương tự như Hàn Tiêu Tiêu vậy.
Chỉ là hai người phụ nữ này thuộc về hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Hàn Tiêu Tiêu thuộc tuýp đàn ông thẳng thắn, bộc trực, hơi "man"
Nhưng người đẹp tóc dài này lại mang đến cho người ta cảm giác một tiểu thư khoe cát, nhìn đã biết có xuất thân không hề đơn giản.
Mà gương mặt xinh đẹp cổ điển của cô làm cho người ta bất giác muốn nhìn lâu hơn.