Thả người?
Anh cảm thấy video quan trọng như vậy, cục cảnh sát sẽ không có dự phòng sao?
Bây giờ tôi sẽ đi lấy tới, anh thành thật đợi cho tôi!"
Hàn Tiêu Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.
Nói xong, cô đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Hàn Tiêu Tiêu.
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Tất nhiên anh biết.
Video trong điện thoại của Hàn Tiêu Tiêu bị người đánh tráo, là người của mình ra tay.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì cái gọi là dự bị của cục cảnh sát cũng giống như vậy rồi.
Mà chính mình, chỉ cần chờ thả người là được.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, dứt khoát nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế thẩm vấn, nhắm mắt dưỡng thần đứng lên....Phòng cảnh sát của tỉnh Thiên Nam.
Nơi này phụ trách quản lý chung tất cả các sở cảnh sát ở tất cả thành phố, huyện, thôn trong tỉnh Thiên Nam.
Mà cục cảnh sát Giang Châu tất nhiên cũng ở trong đó.
Đúng lúc này.
Điện thoại bàn trong văn phòng cục trưởng lại liên tiếp vang lên.
Cục trưởng thấy vậy, nhất thời nhíu mày.
Bởi vì điện thoại này, nối thông với Kinh Thành, chỉ có mấy vị lãnh đạo ở Kinh Thành mới c ó thể gọi thẳng vào. . truyện kiếm hiệp hay
Trong lúc nhất thời, cục trưởng không dám do dự, vội vàng nghe điện thoại.
Thế nhưng vừa nghe điện thoại, đầu dây bên kia đã truyền đến một thanh âm trầm thấp mà lại phẫn nộ: "Cảnh sát Giang Châu các cậu làm việc kiểu gì vậy?
Thế nào mà đến cả vị kia cũng bắt?
Nhanh chóng thả người ra cho tôi!"
"Bộ trưởng Hậu, ngài đừng vội, người mà ngài nói là vị nào thế?"
Cục trưởng mờ mịt.
"Cậu nói là vị ấy?
Anh ta họ Diệp, còn cần tôi phải nói nhiều nữa không?"
Bộ trưởng Hậu rất là tức giận nói.
Cục trưởng nghe vậy, sắc mặt nháy mắt biến đổi, vội vàng nói: "Bộ trưởng Hậu, tôi đã hiểu rồi, trong vòng mười phút, tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện!"
Đầu dây bên kia nghe vậy, trực tiếp cúp máy.
Cục trưởng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ nói: "Triệu Khôn Sơn ơi là Triệu Khôn Sơn, cậu đúng là có thể chọc phiền toái cho tôi a!"
Ngay sau đó, cục trưởng nhanh chóng bấm số điện thoại của cục trưởng cục cảnh sát Giang Châu, Triệu Khôn Sơn.....Cục cảnh sát thành phố Giang Châu, bên trong phòng thẩm vấn.
"Phanh!"
Bất ngờ có một tiếng vang thật lớn.
Cánh cửa phòng thẩm vấn bị người từ bên ngoài đạp một cước văng ra.
Hàn Tiêu Tiêu phẫn nộ xông vào, đi thẳng đến trước mặt Diệp Thu, nắm cổ áo Diệp Thu, tức giận quát: "Diệp Thu, anh nói, có phải là anh làm trò quỷ không, tại sao tất cả video dự bị của cục cảnh sát đều biến thành chó Husky hết rồi!"
"Phốc!"
Diệp Thu không nhịn được, bật cười ra tiếng ngay tại chỗ.
"Anh cười cái gì mà cười, tôi đang thẩm vấn anh, anh nghiêm túc cho tôi!"
Hàn Tiêu Tiêu hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói.
"Hàn cảnh quan, cô không thấy câu hỏi của cô rất buồn cười sao?
Người tôi bị còng ở đây, xin hỏi, làm sao mà tôi đi đổi tất cả video của cảnh cục các cô thành chó Husky được?"
Diệp Thu bĩu môi, vẻ mặt châm chọc hỏi.
Hàn Tiêu Tiêu cũng ngẩn ra, bởi vì xác thực là không có khả năng này.
Nhưng không biết vì sao, cô cứ cảm thấy Diệp Thu khả nghi! Những chuyện này thực sự rất kỳ quái.
Cô vừa mới bắt Diệp Thu vào, đầu tiên là video giám sát trong điện thoại bị tráo.
Hiện tại tất cả video dự bị của cảnh cục đều bị tráo.
Chuyện này làm cho Hàn Tiêu Tiêu khó mà không nghi ngờ Diệp Thu.
Chỉ thấy Hàn Tiêu Tiêu nhướng mày, trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng hỏi: "Tôi hỏi lại anh lần cuối, chuyện này rốt cuộc có liên quan đến anh hay không?"
"Không có, tôi không biết gì hết, cũng không làm gì hết!"
Diệp Thu vô tội nói.
"Được, anh không chịu thừa nhận đúng không?
Tôi có cách làm anh thừa nhận!"
Khuôn mặt Hàn Tiêu Tiêu phát lạnh, một tay nắm lấy cổ áo Diệp Thu, tay còn lại nắm thành nắm đấm.
Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là muốn đánh Diệp Thu.
"Sao nào, cô còn muốn nghiêm hìn bức cung không thành?"
Diệp Thu híp mắt hỏi.
"Hôm nay tôi nghiêm hình bức cung đấy!"
Khuôn mặt nhỏ của Hàn Tiêu Tiêu phát lạnh, trực tiếp vung nắm đấm muốn đánh vào mặt Diệp Thu.
Thấy vậy.
Sắc mặt Diệp Thu trầm xuống, sau đó chuẩn bị mạnh mẽ thoát ra khỏi còng tay, giành trước chế phục Hàn Tiêu Tiêu.
Dù sao thì anh còn phải giữ cái khuôn mặt này, để bà xã Lâm Thanh Nhã của mình từ từ yêu anh nữa.
Nếu để Hàn Tiêu Tiêu đánh hỏng rồi, thế sau này phải làm sao?
Nhưng mà, ngay khi hai tay Diệp Thu chuẩn bị phát lực, mạnh mẽ xé đứt còng tay.
"Loảng xoảng!"
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn.
Cửa sắt của phòng thẩm vấn bất ngờ bị người ở bên ngoài một cước đá văng.
Một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, mặc cảnh phục đầu đầy mồ hôi xông vào.
Sau khi ông ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thẩm vấn, mặt ông ta biến sắc, vội vàng hét lớn: "Hàn Tiêu Tiêu, cô dừng tay cho tôi!"
Nghe tiếng.
Hàn Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn người vừa tới. Cô vội vàng buông Diệp Thu ra, nghi ngờ nói: "Cục Trưởng, sao ông lại tới đây?"
"Nếu tôi còn không đến, là cô chọc cho tôi một đống rắc rối, sao hả?
Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, cô học thực thi pháp luật một cách thô bạo hả?
Mau thả người ra cho tôi!"
Triệu Khôn Sơn hung hăng lườm Hàn Tiêu Tiêu một cái, sắc mặt nghiêm khắc nói.
Nói thật, trước khi tới đây,
Triệu Khôn Sơn rất sợ hãi, trái tim của ông ta bây giờ vẫn còn thình thịch thình thịch không ngừng đây này.
Bởi vì lúc nãy cục trưởng cục cảnh sát tỉnh đã nói rất rõ ràng, nếu Diệp Thu rớt một cọng tóc.
Vậy thì chức cục trưởng này của ông cũng có thể ngừng được rồi.
"Không thả, anh ta liên quan tới đánh nhau có vũ khí, hơn nữa còn là tình nghi giết người, kiên quyết không thể thả!"
Hàn Tiêu Tiêu cắn chặt răng, vẻ mặt kiên định nói.
"Đánh nhau?
Giết người?
Chứng cứ đâu?"
Sắc mặt Triệu Khôn Sơn trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
"Chứng cứ....chứng cứ tạm thời xảy ra chút vấn đề, nhưng mà tôi sẽ tìm được chứng cứ rất nhanh thôi!"
Sắc mặt Hàn Tiêu Tiêu thay đổi, không khỏi nghĩ tới chuyện hai con chó Husky, khuôn mặt có hơi xấu hổ.
"Vậy là tạm thời chưa có chứng cứ?
Nếu đã không có chứng cứ, vậy thì lập tức thả người cho tôi!"
Triệu Khôn Sơn tức giận nói.
"Không thả! Anh ta là kẻ tình nghi, tôi có quyền gian anh ta hai mươi bốn tiếng, hơn nữa tôi bảo đảm, trong vòng hai mươi bốn tiếng, tôi nhất định tra ra được chứng cứ, vẫn xin cục trưởng đừng can thiệp quá nhiều. Bởi vì tôi đang dựa vào pháp luật, chấp pháp công bằng, cho dù ông là cục trưởng, cũng không thể coi thường pháp luật!"
Hàn Tiêu Tiêu kiên định nói, thái độ rất cứng rắn.
"Cô!"
Triệu Khôn Sơn tức đến nỗi hai mắt trừng lên, thịt mỡ trên khuôn mặt khuôn ngừng run rẩy: "Hàn Tiêu Tiêu, được a, học được lấy pháp luật ra ép tôi đúng không?
Được, tôi cho cô hai mươi bốn giờ, nếu trong vòng hai mươi bốn giờ, cô không tìm ra được chứng cứ, vậy thì cô cứ đợi mà chịu phạt đi. Đến lúc đó cho dù bố cô có tới tìm tôi nói chuyện cũng vô dụng!"
Khuôn mặt của Hàn Tiêu Tiêu thay đổi, cắn chặt răng: "Bây giờ tôi sẽ đi điều tra, trong vòng hai mươi bốn giờ, tôi nhất định tra ra chứng cứ. Nhưng trước lúc đó, ai cũng không được thả người này, thả rồi là làm trái với pháp luật, tôi nhất định sẽ truy cứu theo pháp luật!"
Nói xong, Hàn Tiêu Tiêu bước nhanh ra khỏi phòng thẩm vấn.
Theo đó là một tiếng đóng cửa vang lên.
Nhất thời, bên trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại cục trưởng Triệu Khôn Sơn, và Diệp Thu.
Triệu Khôn Sơn bất lực thở dài, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Thu, áy náy nói: "Diệp tiên sinh, thật sự là xin lỗi anh, cô gái đó quả thực là quá cứng, còn lấy pháp luật ra ép tôi, tôi thân là cục trưởng, không thể biết rồi mà vẫn vi phạm. Cho nên chỉ có thể để anh hạ mình ở trong này nghỉ ngơi một thời gian ngắn!"