Long Thần Ở Rể

Chương 37: C37: Bàn tay đen vô hình



"Không sao!"

Diệp Thu lắc đầu, lập tức cúi đầu nhìn chiếc còng tay trên cổ tay, thản nhiên hỏi: "Có thể mở chiếc còng này ra cho tôi không?

Tôi không đi là được!

"Đương nhiên là được!"

Triệu Khôn Sơn gật đầu, nhanh chóng lấy chiếc chìa khóa bên hông ra, tiến lên mở còng tay cho Diệp Thu.

Diệp Thu hoạt động một chút cổ tay, ngẩng đầu nhìn Triệu Khôn Sơn, nghi hoặc nói: "Thân phận của tôi, ông đã biết rồi?"

"Bên trên không nói rõ, nhưng đặc biệt giao cho tôi, nhất định không thể để ngài chịu nửa điểm ủy khuất!"

Triệu Khôn vội vàng lắc đầu, nói.

Kỳ thữ ông ta cũng rất tò mò với thân phận của Diệp Thu, thế mà có thể làm cho cấp tỉnh thậm chí là kinh thành đều coi trọng như vậy.

Nhưng mà, ông ta lại không dám hỏi nhiều.

Trong cơ chế đợi nhiều năm như vậy rồi, ông ta vẫn biết, cái nào nên hỏi, cái nào không nên hỏi! "Ồ, thế thì tốt!"

Diệp Thu gật đầu, cũng yên tâm.

Dù sao thì vừa mới về Giang Châu chưa được mấy ngày, anh không muốn cho quá nhiều người biết thân phận của mình....Sau khi Hàn Tiêu Tiêu lao ra từ phòng thẩm vấn, cô lái xe tới trung tâm thương mại Thăng Đạt.

Cô muốn đi điều tra băng ghi lại của camera dưới hầm gửi xe.

Nếu tất cả băng ghi hình dự bị của cục cảnh sát đã bị người đánh tráo.

Cô vẫn không tin là video của trung tâm thương mại Thăng Đạt bên này còn có thể để người đánh tráo nữa.

Thế nhưng.

Khi cô đến bộ phận giám sát an ninh để kiểm tra video giám sát, cô suýt nữa thì tức tới hộc máu.

Lần này, video giám sát tại trung tâm thương mại Thăng Đạt không bị đánh tráo.


Nhưng lại còn tuyệt hơn.

Toàn bộ ổ cứng dùng để lưu trữ các video giám sát trong Trung tâm thương mại Thăng Đạt đã bị định dạng trực tiếp, và tất cả các video trong đó đã bị xóa sạch! Hơn nữa quan trọng nhất là không ai biết là ai làm.

Nếu không phải Hàn Tiêu Tiêu đến kiểm tra bất ngờ, thì đến cả nhân viên công tác của Trung tâm thương mại Thăng Đạt cũng không biết ổ cứng của mình đã bị định dạng.

Trong lúc nhất thời.

Cả người Hàn Tiêu Tiêu đều choáng váng.

Cô cảm thấy phía sau màn hình như có một "Bàn tay đen" vô hình.

Mỗi khi cô phát hiển ra nơi nào có chứng cứ, "bàn tay đen" đó luôn luôn đi trước một bước, tiêu diệt hết tất cả các bằng chứng, khiến cô không thể nào xuống tay.

Giờ khắc này, người đã ra làm việc được nhiều năm như cô lại cảm nhận thấy một cảm giác vô lực sâu sắc.

Không có video ghi lại, lại không có nhân chứng chứng kiến.

Không có một cái chứng cứ nào cả.

Nếu như vậy, cô chỉ có thể thả người.

Nhưng.

Hàn Tiêu Tiêu cực kỳ không cam tâm.

Bởi vì cô luôn cảm thấy tất cả những chuyện này có liên quan đến Diệp Thu.

Diệp Thu, tuyệt đối không phải là một người đơn giản! Nghĩ tới đây.

Hàn Tiêu Tiêu vội vàng lái xe trở lại cục cảnh sát.

Đi vào phòng thẩm vấn.

Hàn Tiêu Tiêu vừa đẩy cửa ra, giây tiếp theo, khuôn mặt cô nháy mắt trầm xuống.

Bởi vì trong phòng thẩm vấn lại không có một ai! Điều này làm cho nộ khí của Hàn Tiêu Tiêu thoáng cái bốc lên tận trời.


Cô vươn tay bắt được một viên cảnh sát đi ngang qua, tức giận hỏi: "Người đâu?

Người trong căn phòng này đâu?"

"Ở....Ở phòng cục trưởng!"

Viên cảnh sát run rẩy nói.

Nghe vậy.

Hàn Tiêu Tiêu không nói hai lời, xoay người xông đến phòng cục trưởng....Phòng làm việc của cục trưởng.

Diệp Thu vắt chéo hai chân ngồi trên sô pha.

Triệu Khôn Sơn rót một chén trà ngon, bưng đến trước mặt Diệp Thu, cung kính nói: "Diệp tiên sinh, mời anh dùng trà!"

"Ừ!"

Diệp Thu gật đầu, tiếp lấy chén trà, đang chuẩn bị uống một ngụm.

Đúng lúc này.

Chi nghe "phanh" một tiếng.

Cửa phòng làm việc bị người bên ngoài bất ngờ đẩy ra.

Hàn Tiêu Tiêu hùng hùng hổ hổ xông vào.

Nhưng mà.

Vừa đi vào văn phòng.

Hàn Tiêu Tiêu nhìn thấy một cảnh tượng trước mặt.


Diệp Thu cầu thả bắt chéo hai chân, ngồi trên sô pha uống trà.

Còn Triệu Khôn Sơn lại giống như người hầu, khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt chờ Diệp Thu bên cạnh.

Cảnh tượng này.

Hàn Tiêu Tiêu sững sờ, mắt mở tròn xoe, vẻ mặt không dám tin nói: "Cục trưởng, ông..." "Khụ khụ!"

Triệu Khôn Sơn ho khan hai tiếng, lập tức thẳng lưng, trừng mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hàn Tiêu Tiêu, trong mắt cô có còn quy củ nữa hay không, vào phòng làm việc của tôi, bây giờ còn không gõ cửa nữa hả?"

"Không phải, tôi cứ tưởng ông thả kẻ tình nghi đi rồi, tôi vội quá, cho nên tôi..." Hàn Tiêu Tiêu vội vàng giải thích.

"Cho nên cô cứ thế mà xông thẳng vào?

Hàn Tiêu Tiêu, tôi nói lại cho cô một lần nữa. Trước khi chưa có chứng cứ xác thực, không được xưng hô với Diệp tiên sinh như vậy, chúng ta là cảnh sát, không chỉ cần làm việc theo pháp luật, hễ việc gì cũng phải giảng chứng cứ!"

Triệu Khôn Sơn nghiêm khắc nói.

Ông ta ở giờ phút này cùng với lúc rót trà cho Diệp Thu, quả thực là tưởng như hai người.

"Cục trưởng, tất cả chứng cứ đều bị anh ta xóa sạch rồi!"

Hàn Tiêu Tiêu chỉ vào Diệp Thu, cắn chặt răng nói.

"Vậy sao?

Cô dựa vào đâu nói là Diệp tiên sinh, chứng cứ của cô đâu?"

Triệu Khôn Sơn trầm giọng hỏi.

"Tôi...tôi không có!"

Hàn Tiêu Tiêu cúi thấp đầu, rõ ràng là không chắc chắn.

Bởi vì hết thảy đều chỉ là phán đoán của cô, còn chưa tìm được chứng cứ xác định để chứng minh là Diệp Thu làm.

"Thế thì đừng có tùy tiện vu tội!"

Triệu Khôn Sơn trừng mắt nhìn Hàn Tiêu Tiêu một cái, sau đó ánh mắt hơi chuyển, thử khuyên giải: "Nếu cô không tìm được chứng cứ để chứng minh Diệp tiên sinh tham gia vào trận đánh nhau, lại không tìm được chứng cứ chứng minh Diệp tiên sinh tiêu hủy video, tôi thấy chi bằng, hãy thả Diệp tiên sinh ra đi!"

"Không được!"

Vừa nhắc tới chuyện này, thái độ của Hàn Tiêu Tiêu nháy mắt trở nên cương quyết, cắn chặt răng nói: "Tôi đã nói là, trong vòng hai mươi bốn giờ, nếu tôi không tra được chứng cứ liên quan, thì ông cứ việc thả người, nếu không ai dám thả người tôi sẽ bắt kẻ đó!"


"Cô!"

Triệu Khôn Sơn tức đến nỗi hai mắt trợn lên.

"Tôi đi thu thập chứng cứ!"

Hàn Tiêu Tiêu cũng không nhiều lời với Triệu Côn Sơn, trực tiếp xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Lúc đi đến cửa phòng.

Hàn Tiêu Tiêu quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Diệp Thu, anh ngàn vạn lần đừng để tôi tìm được chứng cứ anh tiêu hủy video ghi hình. Nếu không anh cứ đợi mà ở cả đời sau trong ngục giam đi!"

Nói xong,

Hàn Tiêu Tiêu hung hăng đẩy cửa rời đi.

"Đây....haiz, đúng là vô pháp vô thiên!"

Triệu Khôn Sơn tức giận thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Diệp Thu, gương mặt áy náy nói: "Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không trị được cô nhóc này, hay là thế này đi, ngài hạ mình ở phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một tối, tối nay, sáng mai thời gian đến, tôi sẽ đích thân tiễn ngài rời đi, đến lúc đó ai ngăn cũng vô dụng!""

"Hàn Tiêu Tiêu này, bối cảnh chắc không nhỏ nhỏ?"

Sắc mặt Diệp Thu bình tĩnh nhấp một ngụm trà, mỉm cười hỏi.

"Ay, đừng nhắc nữa, ba cô ta là người đứng đầu trong thành phố!"

Triệu Khôn Sơn cười khổ nói.

"Tôi bảo mà, chẳng trách ông hết cách với cô ta!"

Diệp Thu mỉm cười nói.

"Cho nên a, vẫn mong Diệp tiên sinh hiểu cho chỗ khó của tôi, hạ mình nghỉ ở chỗ tôi một đêm. Tôi nhất định sẽ chiêu đãi đồ ăn ngon!"

Vẻ mặt Triệu Khôn Sơn bất đắc dĩ cầu khẩn.

Diệp Thu suy nghĩ một lát, dù sao thì về nhà cũng không có chuyện gì, ở đây còn có người lo cơm, anh liền gật đầu, thản nhiên nói: "Được rồi, thế nể mặt ông vậy!"

Triệu Khôn Sơn lập tức vui mừng, vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn Diệp Thu, cung kính hỏi: "Diệp tiên sinh, sắp đến trưa rồi, ngài muốn ăn cái gì?

Tôi lập tức sắp xếp cho ngài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.