“Đặt chứ!”
Diệp Thu gật đầu, thản nhiên nói.
“Được lắm oắt con, có khí phách đấy, nếu đã như thế, vậy mấy người chờ bị ngược đi!”
Lãnh Phong cười khẩy, sau đó quay sang nhìn đội viên Đại Lực, vẻ mặt rất bất cần nói: “Đại Lực, loại ăn hại này căn bản không xứng để tôi ra tay, cậu chơi cùng bọn họ đi!”
“Ok, đội trưởng, anh yên tâm, em sẽ làm cho bọn nó không bao giờ dám đụng vào cái game này nữa!”
Đại Lực cười nhăn răng, vẻ mặt tràn trề tự tin nói.
Sau đó.
Lãnh Phong dẫn người đi bật nguồn điện của cả phòng.
Sau khi Đại Lực mở máy tính xong, bèn ngồi xuống vị trí đối diện với Diệp Thu, cười khẩy hỏi: “Ê, ba tên ăn hại đối diện kia, các người ai lên chịu trận trước?”
“Tôi lên!”
Âu Dương Hạo lập tức đứng ra.
Cái gọi là sĩ có thể giết chứ không thể nhục.
Nghĩa là dù trong lòng biết khoảng cách giữa mình và tuyển thủ chuyên nghiệp rất lớn.
Nhưng anh ta vẫn không sợ hãi, là người đầu tiên bước ra.
Thấy thế.
Diệp Thu cũng chẳng nói gì, anh vỗ vai Âu Dương Hạo, mỉm cười cổ vũ nói: “Thả lỏng đi, dốc sức ứng phó là được, có gì thì còn có tôi mà!”
“Vâng!”
Âu Dương Hạo gật đầu, sau đó mở máy tính lên, bắt đầu đăng nhập tài khoản.
Mọi người trong quán vừa nghe nói có người muốn đánh solo với chiến đội CNT.
Trong phút chốc đến game của mình cũng chẳng thèm chơi nữa, lũ lượt kéo nhau chạy sang xem.
Dù sao CNT cũng là chiến đội số một ở thành phố Giang Châu.
Bình thường ở quán net cà phê Võng Miêu này cũng là tồn tại cấp bá chủ chí cao vô thượng.
Căn bản không có ai có thể làm đối thủ của bọn họ.
Mà bây giờ.
Thế mà lại có người dám khiêu chiến chiến đội CNT, thậm chí còn là thách đấu cá nhân nữa.
Chuyện này tất nhiên sẽ dẫn đến lòng tò mò của mọi người.
Bọn họ đều muốn xem xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có can đảm như thế!
Trong phút chốc.
Trong phòng, ngoài phòng đều chật kín người.
Hai phần ba số người trong quán đều tụ tập ở đây.
May mà tường của phòng này đều là thuỷ tinh nhìn xuyên được.
Dù trong phòng hết chỗ, mọi người cũng có thể đứng bên ngoài xem.
Cứ thế.
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người.
Âu Dương Hạo và Đại Lực đăng nhập vào tài khoản xong, mở phòng tuỳ chỉnh riêng, sau đó bước vào giai đoạn chọn tướng.
Có lẽ là muốn tranh thủ lúc mình đang được chú ý.
Âu Dương Hạo lại chọn Yasuo tiếp.
Thấy thế.
Nét mặt Diệp Thu và Đỗ Nguyên Lương lập tức xấu đi, sau đó đều nhìn nhau lắc đầu cười trừ, rất là bất đắc dĩ.
Hết cách.
Âu Dương Hạo này đúng là có tình yêu bất diệt với Yasuo mà! Đánh tổ đội bình thường chọn Yasuo cũng không nói làm gì.
Bây giờ solo với tuyển thủ chuyên nghiệp cũng vẫn muốn chọn Yasuo.
Không thể không nói, gan của tên này không phải loại to vừa đâu!
Nhưng.
Diệp Thu vốn dĩ cũng không định để Âu Dương Hạo vừa lên là thắng luôn.
Nên, chọn tướng gì cũng không quan trọng.
Còn về Đại Lực phía đối diện thì chọn Talon.
Người biết chơi đều biết.
Khi đối chiến.
Talon chắc chắn có thể đè ép Yasuo.
Lại thêm Đại Lực là tuyển thủ chuyên nghiệp.
Lần này Âu Dương Hạo xong là cái chắc.
Đại Lực nhìn Yasuo của Âu Dương Hạo, cậu ta nhếch mép cười chế nhạo, rất bất cần nói: “Ê đồ vô dụng, đừng bảo là tôi bắt nạt anh nhé, chỉ cần cần anh có thể giết tôi một lần thì coi như anh thắng, tôi giết anh mười lần mới tính là tôi thắng.”
“Được chứ?”
“Hừ, bớt ở đấy mà huênh hoang đi, tôi chả sợ cậu đâu!”
Âu Dương hạo hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Giờ phút này, anh ta đã hoàn toàn bất chấp tất cả rồi.
Làm là xong!
Tuy nhiên.
Trò chơi vừa bắt đầu.
Đại Lực đã thể hiện lực áp chế vô cùng mạnh.
Lại thêm việc Talon của cậu ta vốn là khắc tinh với Yasuo của Âu Dương Hạo.
Chẳng bao lâu sau, cậu ta lấy được một mạng đầu tiên.
Theo lý mà nói.
Trong quy tắc của đấu solo, đây chính là chiến công đầu, ai có thể giết được đối phương trước thì coi như thắng.
Nhưng để làm làm trò giả ngầu trước mặt nhiều người ở đây, Đại Lực cố tình nhường Âu Dương Hạo, vì thế cậu ta kiên trì phải giết Âu Dương Hạo đủ mười lần mới tính là thắng.
Nhưng đối với cậu ta, chuyện này cũng không phải việc gì khó.
Từ lúc cậu ta lấy được mạng đầu tiên đã định sẵn hướng đi của trận đấu này, đây là trận đấu nghiêng về một phía.
Tiếp sau đó.
Yasuo của Âu Dương Hạo bắt đầu bị Đại Lực liên tục giết chết, kiểu chết có muôn hình vạn trạng.
Một lần, hai lần, ba lần… Rất nhanh, Âu Dương Hạo đã chết chín lần.
Mà từ đầu đến cuối, anh ta đều không thể đánh được nửa thanh máu của Đại Lực.
Cũng chịu thôi, cách biệt thực lực giữa hai người thật sự quá lớn.
Ngay sau đó.
Hai người lại lần nữa gặp nhau ở đường giữa.
Talon của Đại Lực khởi động chiêu mạnh nhất, sau khi WQR kích hoạt combo.
Yasuo của Âu Dương Hạo tiếp tục bị hạ gục.
Đến lúc này.
Âu Dương Hạo đã chết mười lần, thua hoàn toàn.
“Đại Lực siêu phàm!”
“Má mi ơi, Đại Lực A quá đi mất!”
“Há há, Yasuo này đúng là con gà chính hiệu, không biết cậu ta lấy tự tin ở đâu ra mà lại dám solo với Đại Lực nữa!”
…
Trong phút chốc, mọi người ồn ào chế nhạo.
Nghe những ngôn từ nhạo báng đó.
Nụ cười đắc chí trên mặt Đại Lực càng tươi hơn, cậu ta nhìn Âu Dương Hạo với ánh mắt khinh bỉ, vẻ mặt huênh hoang nói: “Ăn hại chính là ăn hại, thậm chí còn chẳng chịu nổi một chiêu, người tiếp theo!”
“Cậu!”
Âu Dương Hạo trợn trừng mắt, tức đến độ suýt bóp nát con chuột trong tay.
Diệp Thu thấy vậy vội vàng vỗ vai Âu Dương Hạo, mỉm cười động viên: “Bình tĩnh, chỉ là một trò chơi mà thôi!”
“Thằng khốn này thật sự quá khinh người, lão đại, lát nữa anh tuyệt đối đừng có mềm lòng nhẹ tay với nó!”
Âu Dương Hạo nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thu nói.
“Yên tâm!”
Diệp Thu nhếch môi cười, sau đó anh quay lại nhìn Đỗ Nguyên Lương, cười hỏi: “Nguyên Lương, cậu muốn thử không?”
Đỗ Nguyên Lương chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Anh ta cũng rất muốn thử so tay với tuyển thủ chuyên nghiệp, để xem rốt cuộc khoảng cách giữa bọn họ là bao nhiêu.
Lần này.
Đỗ Nguyên Lương chọn Đại tướng Noxus Darius.
Còn Đại Lực thì đơn giản mà thô bạo, cậu ta chọn Kẻ lưu đày Riven.
Hai tướng này đối chiến, chắc chắn sẽ có hai thái cực.
Ở rank thấp, Darius có thể ăn được Riven.
Nhưng ở rank cao, Riven lại có thể chém chết Darius.
Mà Đại Lực toàn chơi ở rank cao nên trình độ Riven của cậu ta tất nhiên là không cần phải bàn nữa.
Trận solo này cũng không ngoại lệ, kết thúc thảm bại với tỉ lệ 0 kills 10 deaths thuộc về Đỗ Nguyên Lương.
Dù sao.
Kỹ thuật của Đỗ Nguyên Lương cũng chỉ tốt hơn chút xíu so với Âu Dương Hạo thôi, kém hơn rất nhiều so với tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính.
“Tuy anh biết chơi hơn một xíu so với tên ăn hại vừa nãy, nhưng mà trước mặt tôi, anh vẫn chỉ là một đống rác rưởi không chịu nổi một chiêu thôi!”
Đại Lực nhìn Đỗ Nguyên Lương, vẻ mặt hống hách giễu cợt.
Sau khi liên tiếp đánh bại hai người, lòng tự tin của cậu ta đã tăng đến level max rồi!
Nhưng.
Đối mặt với lời chế giễu của Đại Lực.
Đỗ Nguyên Lương lại tỏ ra rất bình tĩnh, không hề tức giận, vẻ mặt không hề dao động đứng dậy, đi sang bên cạnh.
Thấy thế.
Đại Lực cũng sửng sốt, trong mắt loé qua ánh sáng lạnh, cậu ta cười khẩy tiếp tục chế nhạo nói: “Hừ, một tên ăn hại bị tôi treo lên đánh cũng dám lên mặt à, tôi khinh!”
Nói xong.
Cậu ta lập tức quay sang nhìn Diệp Thu, vẻ mặt kiêu căng hống hách nói: “Ê, bây giờ chỉ còn tên rác rưởi cuối cùng là anh thôi đấy, mau báo tên đi, bổn đấng đã muốn thể hiện kỹ năng một xiên ba cho mọi người cùng xem lắm rồi!”
Nghe xong.
Diệp Thu nở nụ cười nghiền ngẫm, anh bình thản nói: “Có một vài lời, đừng nói quá chắc chắn, nếu không, có thể sẽ rất mất mặt đấy!”