Long Thần Ở Rể

Chương 39: C39: Đi làm nhân viên kinh doanh



Cho dù đứng ngoài cửa, Diệp Thu đã cảm nhận được bàu không khí lạnh giá trong phòng làm việc.

Nhưng mà bây giờ có trốn cũng không trốn được, chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực đi vào văn phòng.

Còn Chu Thiến lại đi phía sau Diệp Thu, tiện tay đóng cửa văn phòng lại.

Vừa đi vào văn phòng.

Diệp Thu đã cảm nhận được ánh mặt cực kỳ lạnh của Lâm Thanh Nhã.

Điều này làm cho Diệp Thu nuốt khan một ngụm nước miếng, trong lòng hoảng hốt.

"Tại sao đến muộn?"

Lâm Thanh Nhã ngồi trên ghế làm việc, trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng hỏi.

"Ác, nếu anh nói trên đường đi anh đỡ một bà cụ qua đường, cho nên chậm trễ một ít thời gian, em có tin không?"

Diệp Thu ngượng ngùng cười, nhìn Lâm Thanh Nhã, thử tính hỏi.

"Phanh!"

Lâm Thanh Nhã vỗ bàn, đứng thẳng lên, mắt lạnh nhìn chằm chằm Diệp Thu, gương mặt thất vọng nói: "Diệp Thu, anh đã làm tôi quá thất vọng, cái lý do vớ vẩn này mà anh cũng nghĩ ra được à?

Mệt tôi hôm qua còn nghĩ rằng anh có lòng cầu tiến, ôm hy vọng với anh. Bây giờ xem ra, tôi thật sự là quá ngốc, đối với kiểu người như anh, đáng lẽ ra tôi không nên ôm bất cứ hy vọng nào!"

"Đừng a Lâm tổng, anh thật sự không cố ý đến muộn, em có thể cho anh một cơ hội cuối cùng không?"


Sắc mặt Diệp Thu chợt biến, vội vàng nói.

"Muốn có cơ hội đúng không?

Được, nếu anh đã đến rồi, vậy thì tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng!"

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

Nói xong, cô nhìn Chu Thiến đứng phía sau Diệp Thu, phân phó nói: "Dẫn Diệp Thu đến ban kinh doanh, để anh ta từ làm từ một nhân viên bán hàng đi, nói với giám đốc kinh doanh Lý Soái, bảo anh ta đối xử với Diệp Thu như đối xử với nhân viên bình thường. Nếu đến cuối tháng này, Diệp Thu không hoàn thành được chỉ tiêu, lập tức đuổi!"

"Vâng, Lâm tổng!"

Chu Thiến gật đầu.

Thấy vậy, Lâm Thanh Nhã nhìn về phía Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Nhớ rõ, nếu như anh bị đuổi, vật thì anh không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, đây là cơ hội cuối cùng của anh!"

"Cô sẽ cố gắng!"

Gương mặt Diệp Thu nghiêm túc, gật đầu.

Thế nhưng Chu Thiến đứng bên cạnh thấy vậy, trong ánh mắt xoẹt qua một tia coi thường.

Trong mắt cô, Diệp Thu chắc chắc sẽ bị đuổi! Dù sao một người mới chưa từng có kinh nghiệm kinh doanh, vừa mới làm nhân viên kinh doanh, trước ba tháng chắc chắc không thể hoàn thành chỉ tiêu công trạng.

Lâm Thanh Nhã cho Diệp Thu cơ hội này, chi bằng nói là cố ý làm khó Diệp Thu đi.

Còn Diệp Thu lại không hề hay biết.

Điều này khiến Chu Thiến âm thầm cười lạnh trong lòng.

Cô thậm chí đã có thể tưởng tượng ra cảnh đến cuối tháng Diệp Thu bị đuổi, khuôn mặt anh sẽ kiểu không hiểu gì.

Chắc chắn là rất thú vị! Sau đó, Lâm Thanh Nhã còn có việc phải làm, liền để Chu Thiến dẫn Diệp Thu tới phòng kinh doanh.

Sau khi đến phòng kinh doanh.

Gíam đốc kinh doanh Lý Soái nhìn thấy Diệp Thu được đích thân Chu Thiến, thư ký của tổng giám đốc dẫn tới, anh còn tưởng là người quan hệ của Lâm Thanh Nhã, nhất thời rất là nhiệt tình.

Anh ta sắp xếp một chỗ ngồi có vị trí đẹp nhất trong phòng kinh doanh cho Diệp Thu, lại đích thân rót nước cho Diệp Thu, giống như là tiếp đón đại gia vậy.

Chu Thiến thật sự là không nhìn nổi nữa, nhanh chóng gọi Lý Soái ra ngoài phòng kinh doanh, phân phó nói: "Anh ta chỉ là một nhân viên kinh doanh bình thường, không có bất cứ quan hệ gì với Lâm tổng, anh không cần đối đãi với anh ta như vậy. Còn nữa, Lâm tổng rất ghét anh ta, đừng để anh ta sống thoải mái như vậy trong bộ phận của anh, tốt nhất là có thể bị đuổi thẳng vào cuối. Anh hiểu ý của tôi chưa?"

Lý Soái nghe vậy, không ngờ trước đó mình đã vuốt mông ngựa nhầm người rồi?

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lý Soái cũng trầm xuống, gật đầu, bảo đảm nói: "Thư ký Chu yên tâm đo, tôi làm việc cô cứ yên tâm. Cuối tháng, tôi nhất định làm cho cậu ta khóc mà cút đi!"

"Ừ, tôi xem trọng anh, làm cho tốt, bên phía Lâm tổng, tôi sẽ nói giúp anh mấy câu!"

Chu Thiến cười lạnh nói.

"Được, vậy thì làm phiền thư ký Chu!"

Lý Soái vui vẻ gật đầu.

Đợi Chu Thiến đi rồi.


Lý Soái trầm mặt trở về phòng kinh doanh.

Lúc này.

Diệp Thu đãng đinh cầm cốc nước mà Lý Soái rót lên.

Lý Soái thấy vậy, nhanh chóng xông tới, đoạt lại cốc nước rồi ném xuống đất, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, quát lớn: "Uống gì mà uống, thời gian làm việc là để cậu cậu để uống nước à?"

Thái độ của Lý Soái trước và sau đã khác.

Diệp cũng sững sờ, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại.

Chắc là thư ký Chu đó đã dặn dò gì đấy với Lý Soái?

Cái này, Diệp Thu cũng không để ý.

Dù sao thì cái thư ký Chu đó vẫn khá ghét và khá coi thường mình. Hôm nay mình tự dâng tới cửa, chắc chắc cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội làm khó mình này.

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu lắc đầu cười một cái.

"Cười cái gì mà cười, đây là chỗ mà cậu nên ngồi sao?

Cậu vào trong góc kia cho tôi!"

Lý Soái hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, lấy tay chỉ vào một cái bàn làm việc ở góc hẻo lánh của văn phòng, rất nghiêm khắc nói.

Nghe vậy.

Diệp Thu híp híp mắt, cũng không nói gì.

Bây giờ anh chỉ muốn đứng vững chân trong công ty, không muốn gây ra quá nhiều rắc rối.

Nếu không, sẽ chỉ khiến Lâm Thanh Nhã càng chán ghét anh.

Vì thế Diệp Thu đứng lên, đi tới trước cái bàn làm việc trong góc hẻo lánh, ngồi xuống.


Thấy vậy.

Lý Soái cũng cười lạnh trong lòng.

Hóa ra là một quả hồng mềm a, nếu đã vậy, thì đừng trách tôi không khách khí, ai bảo Lâm tổng không thích cậu! Nghĩ tới đấy.

Đôi mắt Lý Soái khẽ chuyển, trong lòng nhất thời hiện ra một kế hoạch độc ác.

Anh trực tiếp quay đầu nhìn vào một nhân viên nam bên cạnh, cúi người, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Lưu, một trăm vạn tiền nợ của công ty Khải Long đã tới chưa?"

"Vẫn chưa, ai dám đi a. Lần trước tiểu Vương đi đến bây giờ vẫn còn chưa ra viện, người của công ty bọn họ ra tay quá ác, bây giờ không ai dám đi!"

Tiểu Lưu lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi nói.

"Thế tốt quá!"

Trong mắt Lý Soái lóe tinh quang, khuôn mặt vui mừng nói: "Mang hợp đồng tiền nợ của bọn họ đến cho tôi, tôi có cái dùng rồi!"

Tiểu Lưu cũng không nghĩ quá nhiều, nhanh chóng tìm hợp đồng tiền nợ ra, đưa cho Lý Soái.

Lý Soái nhận hộp đồng tiền nợ rồi đi đến trước mặt Diệp Thu, khé nhếch miệng, vẻ mặt xin lỗi nói: "Diệp Thu đúng không?

Vừa nãy khẩu khí của tôi quá nghiêm trọng, bây giờ tôi xin lỗi cậu!

"Ồ?"

Diệp Thu híp mắt, thản nhiên nói: "Không sao!"

"Ha ha, tôi biết là cậu rộng lượng mà, thế này đi, ngày đầu cậu tới đừng bảo ca ca không chiếu cố cậu. Bây giờ tôi có một công việc quan trọng muốn giao cho cậu, nếu cậu hoàn thành được, thì đó chính là một công lớn, đến lúc đó có khi đế cả Lâm tổng cũng sẽ đích thân biểu dương cậu!"

Lý Soái nhếch miệng cười, dụ dỗ nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.