"Thưa ngài Joker, tất nhiên là ngài sẽ thấy quen tai rồi, vì lần này kẻ dẫn đội đi bắt Dơi Máu cũng chính là Diệp Thu!"
Độc Lang ôm chặt quyền, cung kính nói.
“Sao?”
“Đúng là oan gia ngõ hẹp! "
Trong mắt ngài Joker lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó gã nhìn về phía Độc Lang, hỏi với vẻ mặt hơi khó hiểu: “Rốt cuộc Diệp Thu này là ai?”
“Tại sao kẻ này lại chống đối với tổ chức của chúng ta? "
"Chúng tôi vẫn chưa điều tra ra được thân phận thật sự của kẻ này, chỉ biết hắn là con rể đi ở rể của nhà họ Lâm ở Giang Châu, vợ của hắn là Lâm Thanh Nhã, cũng là một trong những mục tiêu quan trọng trong kế hoạch của lần này của chúng ta, lão Thất muốn ra tay với Lâm Thanh Nhã, bị Diệp Thu phát hiện, vì vậy mới mất mạng trong tay hắn!”
Độc Lang trả lời đúng sự thật.
"Thì ra là thế!"
Ngài Joker trầm ngâm gật đầu, sau đó nhìn về phía Độc Lang hỏi: "Vậy thì anh đã phái người đi thăm dò thực lực nông sâu của gã Diệp Thu này chưa?”
"Tạm thời vẫn chưa!"
Độc Lang lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau khi lão Thất bị giết, tôi mãi vẫn không liên lạc được với ngài nên chưa thể xin được chỉ thị về chuyện này, để tránh ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện, ảnh hưởng đến kế hoạch của tổ chức, tôi đã không tuỳ tiện ra tay với Diệp Thu, chỉ cảnh báo hắn một chút mà thôi, nhưng xem ra hiện tại, cảnh báo lúc đó đối với hắn cũng không có tác dụng, nếu không, hắn cũng sẽ không dám lo chuyện bao đồng lần này!”
"Ừ, anh làm chuyện này rất lý trí, không bị hận thù làm cho mụ mị đầu óc, tốt lắm, Thất quái Giang Nam trong tay anh, tôi rất yên tâm!”
Ngài Joker nói với vẻ tán thưởng.
"Cảm ơn lời khen của ngài!"
Độc Lang vội vàng ôm quyền cảm ơn.
"Được rồi, bây giờ tổ chức đang thúc giục ngày càng sát sao, chúng ta phải tìm được mẫu máu thích hợp trong càng sớm càng tốt, tiếp theo, nhiệm vụ quan trọng này giao cho Thất quái Giang Nam các người đích thân chấp hành, có vấn đề gì không?”
Ngài Joker nhìn Độc Lang, nghiêm túc hỏi.
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Độc Lang vỗ ngực cam kết.
“Rất tốt!"
Ngài Joker hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Độc Lang, hỏi: "Trước mắt, Giang Châu có bao nhiêu mục tiêu quan trọng?"
"Tạm thời có hai người, một là Lâm Thanh Nhã, còn một người khác là Tống Tây, con gái của người đứng đầu nhà họ Tống ở Giang Châu, suy đoán từ ngày tháng năm sinh, nhiều khả năng máu của hai người họ là mục tiêu mà chúng ta đang tìm kiếm! "
Độc Lang suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời.
"Lấy máu của hai người bọn họ trong thời gian sớm nhất, như thế mới dễ bề ăn nói với tổ chức!”
Ngài Joker nheo mắt ra lệnh.
"Vâng!"
Độc Lang gật đầu, sau đó nhìn ngài Joker, ngập ngừng hỏi: "Vậy thì... chúng ta bắt đầu với Lâm Thanh Nhã được chứ?"
"Được, nhớ giải quyết luôn cả Diệp Thu đó nữa, tôi tuyệt đối không cho phép loại người phá hoại kế hoạch của tổ chức tiếp tục tồn tại trên thế giới này, nhất định phải khiến hắn chết, khiến hắn chết không nhắm mắt!"
Ngài Joker nghiến răng nghiến lợi, nói với giọng điệu nghiêm nghị.
"Ngài đừng lo lắng, trước khi hắn chết, tôi nhất định sẽ khiến hắn chịu đủ đau đớn, tôi sẽ cho hắn biết, dám phá hoại việc tốt của chúng ta thì phải trả cái giá đắt như thế nào!”
Gương mặt Độc Lang lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
"Ừ, cứ thoải mái làm đi, tôi xem trọng anh!”
Ngài Joker gật đầu, sau đó chỉ tay về phía thi thể của Dơi Máu, nói: "Ngoài ra, anh cũng có thể lấy thi thể của Dơi Máu ra mà lợi dụng, không thể để gã chết một cách vô ích như thế được!"
"Ý ngài là?"
Độc Lang thắc mắc hỏi.
"Tôi đoán, bây giờ cả bên phía cảnh sát lẫn Diệp Thu đều đang truy tìm tung tích Dơi Máu, anh tìm chỗ nào đó phục kích, sau đó tiết lộ vị trí của Dơi Máu ra ngoài, dụ tất cả đám phiền phức đó tới chỗ anh, một mẻ hốt gọn, đỡ ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của chúng ta!”
Ngài Joker nói với vẻ giễu cợt.
Nghe vậy.
Độc Lang cũng sững sờ, sau đó trên mặt cũng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Ha ha, chiêu này của ngài đúng là tuyệt diệu!"
"Mau làm đi, kế hoạch thiêng liêng của tổ chức sắp bắt đầu rồi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu, càng là lúc này, kẻ nào dám trở thành chướng ngại với chúng ta đều sẽ bị trừ khử hết!"
Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt ngài Joker, gã nghiêm giọng nói.
"Vâng!"
Độc Lang ôm quyền, sau đó tiến lên nhặt xác Dơi Máu, trong nháy mắt biến mất khỏi khu nhà xưởng này.
Ngài Joker nhìn về phía cửa nhà xưởng, nheo mắt lại, một tia lạnh lẽo chợt loé qua trên mặt, gã lạnh lùng nói: "Diệp Thu phải không?"
"Nếu mày cứ thích tham gia vào trò chơi này thì tuyệt đối đừng có hối hận!"
"Ác mộng bắt đầu giáng xuống rồi!"
“Khặc khặc khặc!"
Tiếng cười khiến người ta sởn cả gai ốc đột nhiên vang vọng cả khu nhà xưởng… Từ biệt thự của Lý Nguyên Phổ đến Tập đoàn Lâm thị.
Gọi taxi đi mất gần một tiếng đồng hồ.
Sau khi xuống xe.
Diệp Thu liếc nhìn thời gian, vừa đúng một giờ.
Điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
May mà không đến muộn, không trễ mất giờ làm ca chiều.
Nếu không, ngày hôm nay chắc chắn xong rồi.
Lâm Thanh Nhã không cần làm gì cả, chỉ riêng việc tối về nấu cho anh một bàn đồ ăn bóng đêm thôi là anh đã không đỡ nổi rồi.
Vừa nhớ lại mùi vị khủng khiếp đó.
Diệp Thu ớn hết cả người, anh vội vàng xông vào sảnh lớn của Tập đoàn Lâm thị.
"Ê ê ê, đứng lại, đứng lại!"
Nhân viên bảo vệ phụ trách trông cửa ngăn Diệp Thu lại.
“Sao đấy?”
“Có vấn đề gì à?"
Diệp Thu thắc mắc hỏi.
“Anh đến đây làm gì?”
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn Diệp Thu từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ mặt cảnh giác.
Suy cho cùng, lúc này, Diệp Thu trên mặc một chiếc áo ba lỗ, dưới thì xỏ quần ngố ống rộng, chân còn đi một đôi tông Lào nữa chứ, nhìn thế nào cũng không giống nhân viên văn phòng đến đi làm.
Cũng chẳng hề ngạc nhiên khi nhân viên bảo vệ ngăn anh lại.
Diệp Thu sửng sốt trong thoáng chốc, cũng nhìn lại quần áo mình đang mặc, thầm chửi má nó.
Vừa rồi chỉ lo nhanh nhanh chóng chóng chạy về công ty mà lại quên thay quần áo.
Nếu mình ăn mặc như thế này mà bị Lâm Thanh Nhã nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị răn dạy một hồi cho xem.
Nhưng bây giờ đã quá muộn để về nhà thay đồ rồi.
Phải mau chóng tới văn phòng Lâm Thanh Nhã chấm công mới được.
Nếu không sẽ lại trễ mất.
Đến lúc đó, hậu quả sẽ thảm khốc hơn nhiều so với vài lời khiển trách.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu vội vàng nhìn anh giai bảo vệ nói: "Ờm… Tôi quên thay quần áo, cho tôi vào quẹt thẻ cái đã, lát nữa tôi sẽ ra!”
"Không được, anh ăn mặc thế này chẳng giống nhân viên trong công ty gì cả, nhìn kiểu gì cũng giống lũ côn đồ đến để gây chuyện hơn, người như anh tôi thấy nhiều rồi, mau đi đi, nếu không đừng trách tôi bất lịch sự!”
Nhân viên bảo vệ trừng mắt nhìn Diệp Thu và nói với giọng điệu vô cùng cương quyết.
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng không biết phải nói gì.
Thế giới này rốt cuộc là như thế nào vậy chứ?
Áo ba lỗ, quần ngố ống rộng, tông Lào.
Ăn mặc như thế thì sẽ bị kỳ thị thế này à?
Lần trước tới công ty bách hoá Thiên Tuyết để bàn bạc hợp đồng, người ta cứ khăng khăng xem anh là đứa đi thu mua đồng nát.
Lần này thì hay rồi.
Lại bị người ta coi là hạng côn đồ cắc ké trong xã hội.
Lẽ nào giữa mùa hè thế này cứ phải đóng nguyên một bộ âu phục mới là người bình thường à?
Mặc áo ba lỗ.
Không mát hơn sao?
Không thoải mái hơn sao?
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu cũng rất bất đắc dĩ, sau đó anh chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Người anh em này, tôi thật sự là nhân viên của công ty này, hơn nữa bây giờ tôi có việc gấp, phải vào nhanh, nếu không, lỡ như đến muộn là sẽ xảy ra án mạng đấy!”