Trong bãi đậu xe.
Liếc nhìn thấy toàn bộ đều là xe sang.
Những chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn hơn mười triệu tệ.
Diệp Thu cũng nhìn thấy mấy chiếc.
Dù sao người dám tới nơi này, nếu không có của cải, thì cũng là tiền xài không hết.
Hơn nữa, không có gì bất ngờ xảy ra cả.
Mục đích của phần lớn mọi người trong này đều là vì cá âm dương mà tới.
Thấy vậy.
Trên mặt Diệp Thu cũng lóe lên vẻ bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Nhã, nói: "Xem ra buổi đấu giá ngày hôm nay còn kịch liệt hơn so với tưởng tượng của chúng ta!"
"Vậy thì sao chứ, Lâm Thanh Nhã tôi tiến vào thương trường mấy năm nay, không sợ bất cứ chuyện gì cả!"
Lâm Thanh Nhã giọng lạnh như băng nói.
"Tôi biết vợ mình ưu tú mà, vậy thì chú bà xã hôm nay thắng ngay từ trong trận đầu tiên, vui vẻ ôm cá âm dương tự nhiên về nhà nhé!"
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng, chỉ có thể chúc may mắn vậy thôi.
Dù sao lời nên nói tối hôm qua anh cũng đã nói rồi.
Nếu như Lâm Thanh Nhã cố ý muốn tới.
Vậy thì cứ tùy cô vậy.
Có vấn đề gì thì cứ để người chồng này ra tay giải quyết vào phút cuối là được.
Đương nhiên cũng không thể nói trước điều gì cả.
Những buổi đấu giá quy mô nhỏ như vậy, khó mà lọt vào mắt của Diệp Thu được.
Không chút khoa trương mà nói.
Những thương nhân giàu có tham gia buổi đấu giá này.
Toàn bộ tài sản của bọn họ cộng lại, dù có thêm mười người nữa, thì cũng chưa chắc bằng một phần trăm những gì Diệp Thu có.
Chênh lệch to lớn như thế đấy.
Cho nên Lâm Thanh Nhã muốn tham dự đấu giá, vậy thì cứ đấu giá đi.
Nếu thật sự không được, anh cũng sẽ âm thầm nghĩ biện pháp giúp Lâm Thanh Nhã cầm cá âm dương trong tay.
Cũng không phải chuyện lớn gì.
Tìm chỗ đậu xe xong.
Diệp Thu cùng Lâm Thanh Nhã bước vào phòng giao dịch cược ngọc Thiên Nguyên.
Bên trong phòng giao dịch khá lớn.
Tổng cộng chia làm hai khu vực chính.
Khu cược ngọc nằm cùng chỗ khu đấu giá.
Bởi vì thời gian còn sớm.
Buổi đấu giá mười giờ mới bắt đầu.
Cho nên Lâm Thanh Nhã cùng Diệp Thu đi tới khu cược ngọc trước.
Dù sao thì lần này.
Ngoại trừ việc Lâm Thanh Nhã muốn dò xét về các mối quan hệ của Diệp Thu, thì cô cũng thật lòng dự định tiến quân vào giới trang sức, vì tập đoàn Lâm Thị mở ra một con đường mới.
Cho nên đang đánh cuộc thử vận may ở khu cược ngọc một chút, mở được vài khối phỉ thúy cũng là mục tiêu của cô hôm nay.
Không thể không nói.
Người ở khu cược ngọc này đúng là rất nhiều.
Mới hơn tám giờ sáng.
Bên trong khu cược ngọc đã đầy ắp người, khắp nơi đều là hình ảnh mọi người chọn đá ngọc bích.
Có người chọn được khối phỉ thúy mà mình thích, bèn vui vẻ ngửa đầu cười to.
Mà có người lại bị mất sạch, ngồi dưới đất ôm đầu khóc lóc.
Dĩ nhiên.
Trong khu giao dịch cược ngọc, chuyện này quá sức là bình thường.
Mọi người cũng đã hình thành thói quen, tự mình tìm kiếm mục tiêu riêng.
Nghiêm khắc mà nói.
Toàn bộ khu cược ngọc.
Dựa theo giá cả để phân chia đá quý tự nhiên, sau đó lại chia làm năm khu vực nhỏ nữa.
Đá giá rẻ, đương nhiên được xếp vào khu Phế Thạch.
Ý nghĩ giống hệt như tên gọi, đá chất đống trong khu vực này, có thể xem là nơi giao dịch kém nhất.
Cho dù là bán ra, hay là tỷ lệ người tới cắt mở ra phỉ thúy cũng vô cùng thấp, thậm chí gần như là không có.
Cũng chính vì vậy, nơi này được gọi chung là phế thạch. Hơn nữa giá cả cũng tương đối rẻ, trực tiếp bán theo cân. Mấy chục tệ một cân, một viên đá xanh cũng chỉ có tám mươi tệ, cực kỳ rẻ.
Những người mới bước vào khu cược ngọc này, hoặc là thuần túy tới chơi, cũng sẽ đến khu Phế thạch để tham quan một chút trước.
Dù sao giá nơi này cũng thấp nhất, cho dù không mua được gì thì nhiều lắm cũng chỉ tốn tám mươi tệ mà thôi. Nhưng vẫn có thể trải nghiệm được một lần cược ngọc vui vẻ.
Thế nên nơi này rất được những người bình thường yêu thích.
Dĩ nhiên, cũng không thể xem nó là khu Phế Thạch nên hoàn toàn không thể mở ra phỉ thúy được.
Có người đạp phải vận cứt chó, thì tới chỗ nào cũng có thể đạp phải cả.
Đã từng có một tên nhóc đặc biệt may mắn, ở khu Phế Thạch có thể mở ra một khối phỉ thúy có giá trị mấy trăm nghìn tệ.
Mà số đá quý tự nhiên cậu ta mua cùng lắm chỉ mới tám mươi tệ mà thôi. Chuyện này cũng đã có thể so với trúng số độc đắc rồi.
Lúc ấy có thể xem như náo động một thời, làm rất nhiều người muốn tới khu Phế Thạch thử vận may.
Nhưng sự thật chứng minh, loại vận may cứt chó này, không phải ai muốn có cũng sẽ được.
Tới khu Phế Thạch thử vận may, gần như đều là oanh liệt ra đi.
Sau đó, khu Phế Thạch cũng hạ nhiệt xuống.
Cao hơn khu Phế Thạch một bậc, đó chính là khu Nguyên Thạch cấp thấp.
Nơi này là khu đá quý tự nhiên có chất lượng nhất định, có tỷ lệ mở ra phỉ thúy cao.
Giá một viên đá ở đây khoản từ mấy nghìn tệ đến mấy chục nghìn tệ.
Đi lên nữa chính là khi Nguyên Thạch trung cấp.
Đá quý tự nhiên ở khu vực này so với đá ở khu Nguyên Thạch thì tỷ lệ phỉ thúy còn cao hơn.
Ở đây rất đông những ông chủ của cửa tiệm trang sức.
Hơn nữa dám ở trong khu vực này lựa ngọc, thì nhất định cũng đã có kinh nghiệm cược ngọc rồi.
Dù sao mỗi khối đá quý tự nhiên trong khu vực này, giá cả đã phải lên đến một trăm nghìn tệ rồi.
Không phải người bình thường nào cũng có thể chịu nổi.
Mà cao hơn so với khu Nguyên Thạch trung cấp một cấp bậc nữa, đó chính là khu Nguyên Thạch cao cấp! Nguyên Thạch ở khu vực này được bán ra tương đối tốt, tỷ lệ mở ra phỉ thúy cũng rất lớn.
Là nơi tụ họp của các thương nhân trang sức lớn.
Cũng chính vì vậy, mỗi một viên đá ở nơi này, đều cao đến vài triệu! Người dám vào khu vực này, không giàu thì cũng sang.
Đương nhiên.
Phải nói rằng ở toàn bộ phòng giao dịch này, nơi có tỷ lệ mở ra phỉ thúy cao nhất, là khu Nguyên Thạch cao cấp trước mắt này.
Đá quý bên trong khu vực này có thể xem là đại diện cho cả khu cược ngọc, kinh doanh khá tốt.
Nhìn bên ngoài mỗi viên đá đều lộ ra điểm xanh, trông giống hệt như dáng vẻ có thể mở ra được phỉ thúy vậy.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là.
Khu Nguyên Thạch cao cấp này thường xuyên xuất hiện phỉ thúy cực phẩm
Giống như pha lê vậy, phỉ thúy đen, thậm chí cả đá xanh đế vương cũng đã từng xuất hiện.
Khối ngọc cá âm dương tự nhiên kia cũng được mua từ khu Nguyên Thạch cao cấp này.
Cũng chính vì vậy.
Ở khu Nguyên Thạch cao cấp, hở ra tí đã là mấy triệu, thậm chí trên cả mười triệu.
Đây là nơi mà không phải ai cũng có thể tiêu xài nổi.
Cho dù là một tổng giám đốc của một công ty có tài sản mười triệu tệ.
Cũng không dám ở nơi này phung phí.
Mở ra phỉ thúy cực phẩm, đương nhiên là sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng.
Tuy nhiên một khi đã mở ra trống rỗng, hoặc mở ra được phỉ thúy không đủ vốn gốc.
Vậy thì thật sự có thể phá sản.
Cho nên người dám ở khu vực này mua đá quý.
Đều là người của những gia tộc, hoặc là các công ty lớn.
Tài sản của bọn họ hùng hậu, có vốn liếng đập hết vào chỗ này.
Người bình thường đi vào nơi này, đương nhiên là sẽ chùn bước.
Lâm Thanh Nhã đưa Diệp Thu đi một vòng quanh khu cược ngọc, cuối cùng dừng lại trước khu Nguyên Thạch cao cấp, cô lạnh như băng nói: "Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi vào chọn vài khối đá quý rồi ra sau."
Nói xong, Lâm Thanh Nhã liền đi thẳng vào.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng chỉ lắc đầu một cái.
Dù sao Lâm Thanh Nhã muốn chơi thì cứ chơi thôi.
Lấy của cải của nhà họ Lâm.
Tám tỷ nhân dân tệ, ngược lại cũng không ảnh hưởng gì.
Khoảng mười phút trôi qua.
Lâm Thanh Nhã đẩy một cái xe đẩy nhỏ, đi từ trong khu Nguyên Thạch cao cấp ra.
Mà bên trong xe đẩy nhỏ đó có hai khối nguyên thạch chứa phỉ thúy, hơn nữa đều là giá niêm yết.
Một khối bốn triệu.
Một khối khác cao đến bảy triệu.
Hai khối đá quý này cộng lại, ước chừng khoảng một triệu tệ! Người bình thường cho dù là mấy đời, chưa chắc đã có thể kiếm được số tiền như vậy.
Thế mà Lâm Thanh Nhã dùng để mua hai khối đá.
Không thể không nói.
Thật không hỗ là đại tiểu thư của nhà họ Lâm, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị.
Phần quyết đoán này, người bình thường chưa chắc có thể có được.