Thấy vậy
Diệp Thu hơi cong môi lên.
Đối với suy nghĩ của Tô Xán.
Anh đã đoán trước được rồi.
Anh biết.
Tô Xán đột nhiên hạ giá tiền xuống mức thấp nhất, tám mươi chín mươi phần trăm là vì vốn không đủ.
Đã như vậy.
Vậy anh cũng không khách khí nữa! Nghĩ tới đây, khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên một nụ cười hài hước, nói: "Nếu như anh không thể tăng thêm nữa, vậy thì để cho tôi thêm vậy, ba tỷ!"
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh hãi.
Bởi vì lần này Diệp Thu tăng thêm khoảng chừng tám trăm triệu! Điều này làm cho ai nấy đều như hít phải khí lạnh.
Đầm rồng hang hổ mà! Đúng là không có ác, chỉ có ác hơn.
Mới vừa rồi lúc Âu Dương Hạo cùng Tô Xán đấu giá, đã khiến cho bọn họ cực kỳ hoảng sợ rồi. . Harry Potter fanfic
Tuy nhiên bây giờ nhìn lại.
Đây mới gọi là thần tiên chân chính đánh nhau!
"Diệp Thu, anh!"
Tô Xán cực kỳ tức giận, hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Thu, hai hàm răng đánh cành cạch vào nhau.
"Tôi thế nào? Chẳng lẽ anh có ý kiến sao?"
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ bông đùa, hỏi.
"Anh điên rồi! Thế mà lại thông qua loại phương thức này muốn ép buộc tôi từ bỏ. Vậy thì chắc chắn không thể nào, tôi nói rồi, cá âm dương kia, nhất định phải thuộc về tôi!"
Tô Xán cắn răng, hung hăng nói.
Ngay sau đó, anh trực tiếp nói: "Ba tỷ hai trăm triệu!"
"Ha ha ha, xem ra anh thật sự không có tiền rồi!"
Diệp Thu cười lạnh lắc đầu, mặt đầy vui vẻ nói: "Để tôi xem thử, lần này vốn anh mang tới, chắc là không vượt quá năm tỷ đâu nhỉ? Không đúng, đoán chừng ngay cả bốn tỷ cũng chưa tới, tôi nói có đúng không?"
Nghe vậy.
Sắc mặt của Tô Xán lập tức biến đổi.
Bởi vì Diệp Thu đoán quá đúng.
Tuy nhiên, anh ta không dám để lộ bất kỳ khác thường nào. Nếu không Diệp Thu có thể thăm dò được mình, như vậy chắc chắn sẽ không chơi được nữa.
"Hừ, Diệp Thu à, anh đừng quá tự phụ vậy chứ? Tôi mang theo bao nhiêu tiền, anh muốn đoán là được chắc?"
Tô Xán liếc mắt nhìn Diệp Thu, vô cùng xem thường nói.
"Ồ? Phải không? Vậy dùng sự thật để nói chuyện đi!"
Diệp Thu cong môi cười tinh nghịch, sau đó nhàn nhạt nói: "Bốn tỷ!"
Lại trực tiếp tăng lên tám trăm triệu! Cách tăng giá điên cuồng này.
Khiến cho khóe miệng của mọi người đều phải co quắp lại.
Thật đúng là không có nhân tính mà!
Đây có còn là người nữa không vậy!
Trong lúc nhất thời.
Sắc mặt của Tô Xán khó coi tới cực điểm, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Bởi vì bốn tỷ này, đã là cực hạn của anh ta.
Nếu tiếp tục theo, cho dù đấu giá thành công, anh ta cũng không mua nổi!
"Thiếu gia Tô, sao anh không đi theo?"
Vương Đặc Nam thấy Tô Xán không nói gì, cũng nghi ngờ hỏi.
"Vốn của tôi, đã đến cực hạn rồi!"
Tô Xán nhỏ giọng nói.
"Thế này..." Sắc mặt Vương Đặc Nam biến đổi, ngay sau đó có chút khó hiểu nói: "Thật là kỳ lạ, dựa theo giải thích của anh, Diệp Thu chỉ là một tên ở rể nhà họ Lâm mà thôi. Lúc một tỷ sáu kia, Lâm Thanh Nhã cũng đã không dám theo rồi. Điều này nói rõ vốn của cô ta nhiều lắm cũng chỉ có một tỷ rưỡi. Đã như vậy, Diệp Thu lấy đâu ra bốn tỷ cơ chứ?"
"Hử?"
Tô Xán nhíu mày lại, sau đó ánh sáng trong mắt chợt lóe lên, cắn răng hỏi: "Ý anh là, Diệp Thu này thật ra không có tiền, mà chỉ đang làm ra vẻ gạt tôi?"
"Rất có thể là như vậy!"
Vương Đặc Nam gật đầu.
"Nếu đã nói như vậy..." Con ngươi của Tô Xán vòng vo xoay chuyển, sau đó khóe môi cong lên một nụ cười âm hiểm: "Vậy thì tôi từ bỏ, để cho anh ta lấy đá đập chân mình. Tôi chờ xem lúc anh ta không trả nổi tiền thì sẽ làm thế nào!"
"Hay, thiếu gia Tô, chiêu này của anh thật là khéo!"
Ánh sáng trong mắt Vương Đặc Nam sáng lên, giơ ngón cái lên với Tô Xán, nịnh nọt nói: "Đến lúc đó, Diệp Thu sẽ bởi vì không trả nổi tiền, mà bị phòng giao dịch truy tố hình sự. Mà cá âm dương thiên cũng sẽ được mang ra đấu giá một lần nữa!"
"Cứ như vậy, không chỉ có thể trừng trị được Diệp Thu, mà còn có thể tham gia đấu giá lại. Lấy giá tiền thấp để mua lại cá âm dương, có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim!"
"Ha ha, ý tôi chính là như vậy!"
Tô Xán mặt đầy đắc ý, gật đầu nói.
"Lần này, tên Diệp Thu kia nhất định sẽ khóc thét lên cho xem. Thế này gọi là, tự làm bậy không thể sống mà. Ai bảo anh ta thế nào cũng muốn đối nghịch với thiếu gia Tô, nhất định là tự tìm cái chết rồi!"
Vương Đặc Nam cười lạnh nói.
Mà trong đầu anh ta, đã tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Thu vì không trả nổi tiền, mà bị cảnh sát bắt đi.
Chuyện này làm cho anh ta đừng hỏi có bao nhiêu kích động.
"Anh Tô này, anh Diệp đã ra giá bốn tỷ, xin hỏi anh có còn muốn tiếp tục đấu giá không?"
Mà ngay lúc này.
Người chủ trì buổi đấu giá cũng nhìn Tô Xán, hỏi.
Khóe miệng Tô Xán cong lên một nụ cười lạnh lẽo, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy đắc ý nói: "Diệp Thu, tôi biết anh căn bản không có nhiều tiền như vậy. Mà anh lại điên cuồng lên gọi giá như thế, nhất định là vì cố ý muốn nâng cao giá tiền, định hãm hại tôi đúng không?"
"Nhưng mà xin lỗi nhé, âm mưu của anh, tôi đã đoán được rồi. Muốn lừa tôi sao? Không có cửa đâu, tôi đợi xem anh lấy đá đập chân mình thế nào!"
"Lần này, tôi xem anh làm được gì! Anh chết chắc rồi!"
Nói xong.
Tô Xán trực tiếp nhìn người chủ trì buổi đấu giá, cười lạnh nói: "Tôi từ bỏ!"
Lời này vừa nói ra.
Toàn bộ mọi người trong hội trường đều sửng sốt.
Hiển nhiên bọn họ không ngờ tới, Tô Xán lại từ bỏ cá âm dương này! Nhưng mà đối với chuyện này.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã lại cực kỳ khó coi.
Quả nhiên.
Tình huống xấu nhất vẫn xảy ra.
Tô Xán từ bỏ.
Cái giá bốn tỷ đó, chắc chắn sẽ không còn ai muốn đấu giá với Diệp Thu nữa.
Như vậy việc Diệp Thu đấu giá thành công là lẽ tất nhiên.
Con số bốn tỷ, đi đâu để kiếm ra đây!
Nghĩ đến đây.
Lâm Thanh Nhã lại cực kỳ hối hận.
Nếu sớm biết như vậy, vừa rồi dù có nói gì cô cũng sẽ ngăn cản Diệp Thu.
Bây giờ thì tốt rồi, gương vỡ khó lành.
Chuyện này khiến cho Lâm Thanh Nhã cảm thấy bất lực.
Tuy nhiên.
Diệp Thu lại không hề hoảng hốt, vô cùng bình tĩnh.
Anh cúi đầu nhìn Tô Xán, mặt đầy vẻ bông đùa, nói: "Cứ vậy mà bỏ à? Xem ra anh quả nhiên là không có tiền. Hóa ra Tô gia cũng chỉ có thể, thật là nghèo đến mức làm người ta thương hại mà!"
Hiển nhiên, Diệp Thu lại đem những lời trước đó Tô Xán châm chọc Lâm Thanh Nhã để trả lại cho chính anh ta.
Đối với lần này.
Tô Xán ngược lại cũng không tức giận, mà chỉ đắc ý cười to nói: "Ha ha ha, Diệp Thu, anh nói thế nào cũng được. Bây giờ trong lòng anh nhất định là đang cực kỳ tức giận đúng không? Muốn lừa tôi bị hố lại không thành, kết quả tự mình hại mình? Tiếp theo, để tôi xem anh làm thế nào để thu hồi cục diện!"
"Thu hồi cục diện? Xin hỏi tại sao tôi phải thu hồi cục diện này cơ chứ?"
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, vui đùa nói.
"Anh gọi giá cao như vậy, anh không thu hồi cục diện vậy thì ai thu hồi chứ? Chắc hẳn anh sẽ không nghĩ bây giờ sẽ còn có người đấu giá với mình đấy chứ? Đừng có nằm mơ nữa, đợi mà ngồi tù đi, ha ha ha!"
Tô Xán liếc mắt nhìn Diệp Thu, mặt đầy đắc ý cười to.
"Ai nói sẽ không có ai đấu giá với anh ấy nữa?"
Nhưng mà ngay tại lúc này.
Một giọng nói mang theo ý cười lại đột nhiên vang lên