Long Thần Ở Rể

Chương 492: C492: Đánh thắng tôi sẽ nói cho anh



Khoan hãy nói.

Mặc dù nhìn bên ngoài chả ra sao.

Nhưng đấu trường quyền anh dưới lòng đất đúng là rất lớn.

Ngoại trừ ánh sáng hơi tối ra.

Cách bố trí sắp xếp đều có, không khác lắm so với một hội quán quyền anh bình thường.

Ở giữa chính là lôi đài.

Xung quanh là khán đài.

Mà nơi gần lôi đài.

Có một cái bàn lớn, trên bàn đều là tiền giấy.

Xung quanh còn có một đám người vây quanh.

Chắc hẳn đây là bàn giao dịch nhà cái của đấu trường quyền anh dưới lòng đất này, dành cho những người xem muốn đánh cược trên khán đài.

Mà đây cũng là một trong những nguồn thu nhập của đấu trường quyền anh dưới lòng đất này.

Mặc dù bây giờ chỉ là buổi trưa.

Đừng nhìn quầy rượu vắng lặng bên ngoài mà nhầm.

Ở đấu trường quyền anh dưới lòng đất này tương đối náo nhiệt.

Diệp Thu tiến vào, ngược lại cũng không làm những người khác chú ý đến.

Bởi vì giờ phút này.

Tiêu điểm của tất cả mọi người đều tập trung trên lôi đài.

Hai đấu sĩ vạm vỡ đã làm nóng người ở phía trên, chỉ đụng vào nhau thôi sẽ bùng nổ ngay.

Diệp Thu lại đi khắp nơi một vòng, cũng không phát hiện thấy Hàn Tiêu Tiêu trong đám người.

Điều này làm cho ánh sáng trong mắt Diệp Thu cũng phải lóe lên sự nghi hoặc.

Không phải chứ.

Xe của đám người Hàn Tiêu Tiêu còn đậu ở bên ngoài.


Trong quán rượu không có.

Dưới đấu trường quyền anh ngầm này cũng không có, bọn họ có thể đi đâu được chứ?

Điều này khiến Diệp Thu phải nhíu mày lại.

Mà ngay lúc này.

Chỉ nghe thấy hai tiếng "đang đang".

Hai đấu sĩ trên lôi đài đã khai chiến.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ hội trường đều vang lên tiếng xuýt xoa.

"Đánh anh ta!"

"Hắc Hổ tất thắng!"

"Hắc Hổ, anh nhất định phải đánh ngã anh ta, tôi đặt trên người anh một trăm nghìn tệ rồi đấy!"

... Hiển nhiên.

Sau khi kết hợp giữa quyền anh ngầm cùng đánh bạc.

Người xem trong toàn bộ hội trường đều hết sức cảm xúc kích động.

Bọn họ đều ngóng chờ vào các đấu sĩ, muốn họ nhanh chóng đánh bại đối phương, để mình kiếm được một món hời lớn.

Điều này khiến cho toàn bộ mọi người trong đấu trường quyền anh dưới lòng đất đặc biệt náo nhiệt.

Nhưng mà đối với chuyện này.

Diệp Thu lại không hề có hứng thú.

Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tìm được đám người Hàn Tiêu Tiêu, chắc chắn rằng bọn họ an toàn.

Nếu không thời gian kéo dài càng lâu, thì đêm càng lắm mộng.

Chỉ là.

Đấu trường dưới lòng đất này lớn như vậy, người lại nhiều, anh nên đi đâu để tìm được đây?

Nghĩ tới đây.

Con ngươi Diệp Thu vòng vo xoay chuyển, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía lôi đài ở bên cạnh, nơi đặt chiếc bàn chuyên dùng để bỏ tiền đặt cược.


Đúng hơn mà nói.

Là người đàn ông mặc âu phục màu trắng đang đứng cách cái bàn kia không xa.

Ở sau lưng, còn có mười mấy vệ sĩ mặc áo đen ngắn tay đứng cùng.

Có thể nói là cực kỳ thẳng hàng.

Nhìn dáng vẻ kia, chắc hẳn đó là bàn của nhà cái, cũng chính là người phụ trách của đấu trường quyền anh dưới lòng đất này.

Nghĩ vậy.

Diệp Thu đi thẳng tới trước.

Tuy nhiên.

Anh còn chưa đi đến được bên cạnh người đàn ông mặc âu phục trắng, lập tức đã bị hai người đàn ông vạm vỡ đưa tay cản lại.

"Đứng lại, làm gì đó?"

Một tên to con trong đó trợn mắt nhìn Diệp Thu hỏi.

"Tôi tìm lão đại của các anh có chút việc!"

Diệp Thu chỉ vào người đàn ông mặc âu phục màu trắng, nhàn nhạt hỏi.

Nghe vậy.

Tên to con kia nhíu mày, quay đầu nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục màu trắng, xin chỉ thị: "Anh Tề, có người tìm anh!"

"Chuyện gì?"

Anh Tề kia lạnh giọng hỏi.

Mà từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh ta vẫn tập trung trên lôi đàn. Còn về phần Diệp Thu bên này, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn nữa.

"Tôi muốn hỏi thăm các anh một chút!"

Diệp Thu thản nhiên nói.

Anh Tề nhướng mày, trực tiếp lạnh giọng nói: "Đuổi anh ta sang một bên cho tôi!"


"Đi mau!"

Tên to con kia định động thủ đuổi Diệp Thu đi.

"Vì sao?"

Diệp Thu khó hiểu hỏi.

Nghe vậy.

Anh Tề kia liền quay đầu liếc nhìn Diệp Thu, mặt đầy khinh bỉ nói: "Anh xem nơi này của tôi là chỗ nào? Hoặc là ngồi xem, hoặc là lên sàn đấu, hỏi thăm người à? Chỉ sợ anh tìm nhầm chỗ rồi!"

"Tôi có mấy người bạn, sau khi đi tới nơi này của anh liền biến mất không thấy. Tôi không tới chỗ này hỏi thăm, vậy thì xin hỏi tôi nên đi hỏi ở đâu bây giờ?"

Diệp Thu lạnh lùng nói.

"Ồ, nhóc con, mày biết nơi này là nơi nào không? Đấu trường quyền anh dưới lòng đất đấy! Nơi này mỗi ngày đều có mười mấy người bỏ mạng, rất bình thường, cho nên vài người biến mất cũng là chuyện rất bình thường. Nếu anh không có chuyện gì nữa, thì có thể tránh qua một bên cho tôi!"

Anh Tề cười lạnh, mặt đầy khinh bỉ nói.

"Hôm nay tôi cứ hỏi cho ra thì thế nào?"

Diệp Thu híp mắt lại, lạnh lùng nói.

"Càn rỡ, dám dùng giọng điệu can đảm như vậy nói chuyện với anh Tề sao!"

Tên to con kia hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Thu, liền muốn động thủ.

"Đợi đã!"

Anh Tề kia khoát tay, chậm rãi đi về phía Diệp Thu, nhìn chằm chằm quan sát anh từ trên xuống dưới một phen, mặt đầy vẻ bông đùa nói: "Thú vị đấy, vì bạn mà đến đúng không? Đời này tôi đây thích nhất là người trọng tình nói nghĩa khí. Như vậy đi, chỉ cần anh đáp ứng một điều kiện của tôi, tôi sẽ để anh tiếp tục hỏi thăm, thế nào?"

"Điều kiện gì?"

Diệp Thu híp mắt lại.

"Đánh một trận quyền anh, chỉ cần anh đánh thắng, tôi sẽ trả lời bất kỳ vấn đề nào của anh!"

Khóe miệng anh Tề hơi cong lên, cười lạnh nói.

Diệp Thu híp mắt, suy nghĩ một thoáng, sau đó mới đồng ý nói: "Được rồi, tôi đồng ý!"

"Ha ha ha, quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa mà, tôi rất thưởng thức anh!"

Anh Tề ngửa đầu cười to.

"Bớt nói nhảm đi, tôi đánh với ai?"

Diệp Thu không nhịn được hỏi.

Mà ngay lúc này.

Hai tay đấu sĩ quyền anh trên lôi đài đã phân được thắng bại.


Là tay đấu sĩ gọi là Hắc Hổ kia chiến thắng.

Anh ta tung một quyền nặng, nện mạnh vào đầu đối thủ, khiến cho đối thủ bị mất mạng tại chỗ.

Mà đây, đã là trận thứ hai mươi lăm anh ta chiến thắng.

Ở đấu trường quyền anh dưới lòng đất này, có thể thắng hai mươi lăm trận liên tiếp.

Đây là một chiến tích vô cùng khá rồi.

Cho thấy rõ thực lực của anh ta, đã vô cùng mạnh rồi.

Điều này làm cho mọi người ở hội trường đều phải kêu lên.

Nhất là những người đặt cược cho Hắc Hổ chiến thắng kia, giờ phút này đều cao hứng nhảy cỡn lên.

Khóe miệng anh Tề cong lên, chỉ vào Hắc Hổ trên lôi đài, cười lạnh nói: "Cùng anh ta, cậu dám không?"

"Có gì mà không dám chứ?"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

Sau đó, anh trực tiếp xoay người, đi lên lôi đài.

Hành động này của anh làm cho Hắc Hổ, người vừa dành được chiến thắng, cùng cả mọi người trên khán đài, đều ngẩn cả ra, trong mắt hiện lên đầy vẻ nghi ngờ.

"Có khí phách!"

Anh Tề gật đầu cười khẩy, ngay sau đó trực tiếp cầm cái loa phóng thanh bên cạnh lên, xoay người, nhìn quanh hội trường, cười lạnh nói: "Các anh em, mới vừa rồi thôi, người này đây, anh ta nói cho tôi biết, anh ta muốn khiêu chiến Hắc Hổ!"

"Các anh em hãy đoán xem, đến cuối cùng Hắc Hổ có thể thủ đài thành công, hay là người trẻ tuổi này tạo nên kỳ tích đây?"

"Muốn kiếm được nhiều tiền thì nhanh chạy đến đây đặt tiền cược nào!"

Lời anh Tề vừa nói ra.

Tất cả khán giả ở hội trường đều nhìn về phía Diệp Thu, trong mắt lập tức tràn đầy sự khinh bỉ.

"Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Tên nhóc này muốn khiêu chiến Hắc Hổ sao?"

"Nhóc con này Hắc Hổ chỉ cần một quyền là đã có thể hạ gục cậu ta rồi!"

"Mẹ kiếp, còn do dự gì nữa, cược Hắc Hổ thắng là cái chắc. Nếu không thắng tôi đi đầu xuống đất!"

... Trong lúc nhất thời.

Không ít người cầm tiền đặt cược chạy tới trước bàn nhà cái, đặt Hắc Hổ thắng.

Bởi vì bọn họ thấy.

Diệp Thu cùng Hắc Hổ kia, hoàn toàn không phải là một đối thủ cùng cấp bậc!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.