Nói thật.
Capucci ngoài việc là học trò của họa sư Murphy Los, bản thân anh ta cũng là một họa sĩ khá nổi tiếng ở Châu Âu.
Có dạng mỹ nữ nào mà chưa từng gặp?
Nhưng vào giờ phút này, chỉ trong một cái nháy mắt này, anh ta đã bị mỹ nhân phương đông Lâm Thanh Nhã hấp dẫn.
Có lẽ đây chính là cảm giác nhất kiến chung tình đi.
Capucci cảm thấy trái tim mình không tự chủ được đập rất nhanh.
Anh ta quyết định, mình nhất định phải có được người phụ nữ này! Vì thế.
Capucci đứng lên khỏi ghế chủ động đi về phía Lâm Thanh Nhã chào cô. Anh ta đưa tay phải ra, gương mặt tươi cười nói: "Chắc hẳn cô chính là Lâm Thanh Nhã, Lâm nữ sĩ rồi!"
"Vâng! Ngài chính là Capucci, học trò cưng của đại sư Murphy Los phải không?"
Lâm Thanh Nhã mỉm cười vươn tay phải ra bắt tay với Capucci.
"Đúng đúng, Lâm nữ sĩ quả đúng là xinh đẹp, không ngờ ở Giang Châu này lại còn có giai nhân đẹp như Lâm nữ sĩ đây. Hôm nay vừa gặp, quả thực là đã làm tôi mở rộng tầm mắt!"
Capucci gật đầu, thẳng thắn khen ngợi.
Còn bàn tay của anh ta cũng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Lâm Thanh Nhã, không nỡ buông.
Thấy thế.
Diệp Thu đứng bên cạnh trầm mặt.
Mẹ nó, thằng tây con này rõ ràng là có ý với bà xã mình a?
Không được, phải đề phòng cẩn thận mới được! Anh Capucci! Qúa khen!"
Lâm Thanh Nhã mỉm cười, dùng sức lắm mới rút tay về được.
Thấy vậy.
Capuccci vội vàng áy náy nói: "Thật ngại quá, Lâm nữ sĩ. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy mĩ nữ như cô nên hơi không kìm lòng được!"
"Không sao!"
Lâm Thanh Nhã cười nhẹ lắc đầu, sau đó nhìn Capucci, vẻ mặt mong chờ hỏi: "Không biết, có thể cho tôi xem tranh của đại sư Murphy Los không?"
"Tất nhiên là được, bức tranh này vốn dĩ thuộc về cô mà, xin cô đợi một lát!"
Capucci vội vàng gật đầu, sau đó đi về phía cửa biệt thự.
Ước chừng khoảng một phút sau, Capucci đã quay lại, còn trong ngực thì anh ta đang ôm một bức tranh sơn dầu.
Nội dung trên bức tranh đại ý là phong cảnh của một làng quê nhỏ ở vùng ngoại ô phương tây lúc nắng chiều.
Mặc dù chọn cảnh đơn giản, nhưng chi tiết trong tranh cực kỳ tinh tế, quan niệm nghệ thuật khá cao, quả đúng là nét vẽ của đại sư. Lâm Thanh Nhã vội vàng đi lên, nhận lấy bức tranh sơn dầu, trong mắt tràn ngập yêu thích: "Thế mà lại là tranh nắng chiều của đại sư Murphy Los! Phong cách vẽ nắng chiều của ông ấy độc nhất vô nhị ở Châu Âu, gần như là không có bất kỳ ai có thể vượt qua ông ấy a!"
"Ồ?
Xem ra Lâm nữ sĩ khá là yêu thích tranh của sư phụ tôi nhỉ!"
Tròng mắt Capucci khẽ chuyển, mỉm cười hỏi.
"Tất nhiên rồi, họa sĩ mà tôi yêu thích nhất chính là đại sư Murphy Los!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, vẻ mặt kích động nói.
Thấy vậy.
Ánh mắt Capucca chợt lóe, tự tin thu phục được Lâm Thanh Nhã không khỏi tăng thêm mấy phần.
Vì thế anh ta nhìn thẳng vào Lâm Thanh Nhã và nói: "Thế thì không biết, tối nay liệu tôi có thể mời Lâm nữ sĩ cùng đi ăn tối không?
Đến lúc đấy, tôi có thể chia sẻ một số chuyện thú vị thường ngày của sư phụ tôi lúc sáng tác, tôi rất hiểu ông thầy của tôi đấy!"
"Thật sao?
Tất nhiên là được a!"
Lâm Thanh Nhã hiện ra vẻ mặt sùng bái, đồng ý luôn.
Capucci thì rất kích động.
Nói thật, kỳ thực lúc anh ta chọn đi tới buổi sáng thì không có ý định đi ăn tối với Lâm Thanh Nhã.
Nhưng sau khi gặp Lâm Thanh Nhã, anh ta đã thay đổi chủ ý.
Anh ta đã say mê người phụ nữ này, cho nên bất kể thế nào anh ta cũng muốn có được Lâm Thanh Nhã! "Vậy thì chúng ta trao đổi số điện thoại, tối nay gặp được không?"
Capucci còn giả bộ bày ra vẻ mặt thân sĩ, mỉm cười nói.
"Được, tối nay gặp!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó trao đổi số điện thoại với Capucci, tiễn Capucci rời đi.
Đợi sau khi Capucci đi rồi.
Thật sự là Diệp Thu không nhịn được nữa, vừa quét nhà vừa đi đến bên cạnh Lâm Thanh, nói: "Lâm tổng, anh thấy người này không giống chính nhân quân tử, bữa cơm tối nay, hay là anh đi cùng em nhé!"
Lâm Thanh Nhã nghe thấy vậy, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Vốn là cô không muốn đưa Diệp Thu đi cùng.
Nhưng xảy ra chuyện tối hôm qua, ít nhiều cũng lưu lại bóng mờ trong lòng Lâm Thanh Nhã.
Vì thế Lâm Thanh Nhã nghĩ một lát, liền gật đầu đồng ý: "Cũng được, nhưng đến lúc đó anh không được nói linh tinh, càng không được nói leo, làm việc phải theo ánh mắt của tôi, còn nữa, tôn trọng anh Capucci một tí, anh ta là học trò của đại sư Murphy Los đấy!"
"Bà xã cứ yên tâm!"
Diệp Thu vỗ ngực đảm bảo.
Còn trong lòng thì anh lại cười lạnh.
Tôn trọng ư?
Đừng nói là Capucci.
Cho dù có đổi thành Murphy Los tới.
Cũng phải lập tức quỳ xuống dập đầu gọi thầy với mình.
Để mình tôn trọng Capucci ư?
Anh ta xứng sao?
Dám câu dẫn bà xã mình, không đánh chết anh ta là tốt lắm rồi đấy biết không hả?
Đến lúc đấy rồi tính tiếp, nếu như thằng cha này không gây chuyện, thì dễ nói thôi.
Còn nếu không thì đừng trách mình vô tình! Những cái khác có thể nhẫn, có thể nhượng bộ, nhưng chuyện về Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nửa bước! Dùng một câu danh ngôn để nói thì đó chính là ------Kẻ phạm tới bà xã của tôi, xa mấy cũng diệt!....Sau khi ăn sáng xong.
Lâm Thanh Nhã và Diệp Thu đi tới công ty.
Đương nhiên.
Lâm Thanh Nhã còn chưa muốn để người của Lâm thị biết Diệp Thu chính là chồng mình.
Cho nên, Diệp Thu chỉ có thể chen chúc trên xe công cộng.
May mắn là quãng đường không quá xa.
Đến công ty, bộ phận kinh doanh.
Hôm nay Hà Tình Tình không đi làm.
Chắc là tối qua mẹ khỏi bệnh, hôm nay ra viện sẽ có nhiều việc phải làm, cho nên đã xin nghỉ rồi.
Đối với chuyện này.
Diệp Thu cũng không thấy kỳ lạ, anh ngồi trước máy tính của mình, bắt đầu tìm hiểu công việc của mình.
Dù sao thì đây là lần đầu tiên anh làm nhân viên kinh doanh, vẫn phải cẩn thận học một chút.
Nếu không làm không tốt, cuối tháng bị đuổi việc, thế thì mất mặt lắm....Thoáng cái đã tới buổi trưa.
Diệp Thu duỗi cái lưng, đang chuẩn bị đứng dậy đi ăn cơm.
Thì đúng lúc này.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính màu đen đi vào bộ phận kinh doanh.
Trước tiên anh ta đảo mắt nhìn qua một lượt bộ phận kinh doanh, cuối cùng ánh mắt anh ta dừng ở chỗ Diệp Thu. Sau đó, anh ta đi thẳng tới chỗ Diệp Thu.
"Anh chính là Diệp Thu à?"
Nam đeo kính nhìn Diệp Thu, hỏi.
"Cậu biết tôi?"
Diệp Thu hơi lặng người, nghi hoặc nói.
"Có người muốn gặp anh, đi với tôi một chuyến đi!"
Nam đeo kính lạnh lùng nói.
"Ai vậy?"
Diệp Thu nhíu mày.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, người đó đang ở nhà vệ sinh nam tầng ba, anh đi cùng tôi là biết thôi mà!"
Nam đeo kính trợn trắng mắt nhìn Diệp Thu, không kiên nhẫn nói.
"Được, cậu dẫn đường đi!"
Diệp Thu híp híp mắt, ngược lại cũng không có từ chối.
Vừa khéo là anh đang muốn đi vệ sinh, tiện đường nhìn xem cũng không ảnh hưởng gì.
Anh còn muốn xem xem, rốt cuộc là ai muốn gặp mình.
Nam đeo kính thấy Diệp Thu đồng ý, cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp xoay người đi trước dẫn đường...