"Đúng thế, chính là ông ấy. Ông ấy bỗng nhiên nói với tôi, còn bảo nếu tôi làm tốt chuyện này, ông ấy sẽ cất nhắc tôi lên làm quản lý bộ phận bảo an, cho nên tôi liền gọi theo mấy anh em bên ngoài vào, nào ngờ cậu lại mạnh như vậy. Sớm biết thế này thì nói gì tôi cũng không đồng ý!"
Thu Khải Toàn vội vàng gật đầu, nói với vẻ mặt hối hận.
"Cái này hơi kỳ lạ đấy!"
Diệp Thu nhíu mày, trong mắt xoẹt qua một tia nghi hoặc.
Bởi vì anh vừa đến công ty được một ngày, nếu nói là gây thù chuốc oán thì chỉ có với mỗi một giám đốc bộ phận kinh doanh Lý Soái thôi.
Còn cái người gọi là giám đốc bộ phận nhân sự kia, đến mặt anh còn còn chưa gặp.
Vì sao ông ta muốn phái người xử lý mình nhỉ?
Chẳng nhẽ sau lưng còn có một người khác nữa?
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu cũng không hỏi tiếp nữa, bởi vì anh biết Thu Khải Toàn không biết nhiều.
Muốn biết chân tướng, trừ phi là đi hỏi cậu của anh ta! Vì thế, Diệp Thu dứt khoát không tốn thời gian ở lại đây nữa, đi vào một phòng đi tè rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc đi ngang qua mấy tên côn đồ đó.
Diệp Thu nhấc chân, cọ đế giày của mình lên người một tên côn đồ trong số đó.
Dù sao thì vừa nãy anh đã dẫm lên Thu Khải Toàn, mà trên người Thu Khải Toàn toàn là cứt.
Vì vậy đế giày anh cũng dính vào một ít.
Cọ một cái, là sạch đế giày.
....Đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Diệp Thu đi tới canteen ăn cơm, sau đó trở về bộ phận kinh doanh.
Đến quá trưa.
Diệp Thu ngồi trước bàn làm việc, làm quen với việc làm thế nào để làm một nhân viên kinh doanh tốt.
Trong thời gian này, Lý Soái có đi qua bàn làm việc của anh một lần.
Lúc anh ta nhìn Diệp Thu, có lóe ra một tia sắc bén, sau đó nhanh chóng chuyển tầm mắt.
Thấy vậy, khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch.
Anh biết, cái kẻ này chắc là lại bị nghẹn cái gì trong bụng rồi.
Nhưng Diệp Thu cũng chẳng quan tâm.
So với Lý Soái thể hiện ra mặt thì giám đốc bộ phận nhân sự ngấm ngầm sau lưng kia mới cần phải chú ý.
Dù sao thì ông ta trốn trong tối, sau lưng rất có thể có người sai khiến.
Giống như hôm nay vậy, thình lình tới một trận.
Cái đấy mới khó đề phòng, cho nên cẩn thận một chút là tốt nhất.
Đến lúc tan làm chiều.
Lâm Thanh Nhã gửi cho Diệp Thu một tin nhắn, bảo Diệp Thu đợi ở bãi đỗ xe ngầm.
Nói là Capucci đã chọn xong địa điểm quán ăn, bảo là bây giờ qua luôn.
Thấy vậy.
Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Thằng nhóc này đúng là nóng vội a! Nhưng mong là tối nay cậu ta không làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không đừng trách mình vô tình! Sau đó.
Diệp Thu làm theo dặn dò của Lâm Thanh Nhã, đi tới bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà Lâm thị.
Cách còn xa, Diệp Thu đã nhìn thấy chiếc Ferrari đỏ của Lâm Thanh Nhã.
Thấy xung quanh không có người, Diệp Thu đi lên trước, ngồi vào xe.
"Anh định mặc như này hả?
Bộ comle mà tôi mua cho anh đâu?"
Sau khi lên xe, Lâm Thanh Nhã liếc Diệp Thu một cái, thấy Diệp Thu vẫn mặc bộ đồ thể thao như lúc trước thì nhíu mày.
"Bộ comle kia không thoải mái, anh thích mặc như này hơn!"
Diệp Thu nhếch miệng cười, nói.
"Tùy anh!"
Lâm Thanh Nhã không nói thêm gì, trực tiếp lái xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Trên đường.
Hai người đều không có tán gẫu gì cả.
Lúc sắp đến nơi.
Diệp Thu nhớ tới chuyện giám đốc bộ phận nhân sự phái người ra tay với mình.
Có lẽ, trước tiên có thể thông qua Lâm Thanh Nhã tìm hiểu một chút về giám đốc bộ phận nhân sự này. Sau đó từ từ tìm manh mối.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu nhìn sang Lâm Thanh Nhã, hỏi: "Phải rồi Lâm tổng, giám đốc bộ phận nhân sự của công ty chúng ta là ai vậy?"
"Trâu Thiệu Phong."
Lâm Thanh Nhã thản nhiên trả lời.
Nói xong, cô liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, nghi hoặc nói: "Anh hỏi ông ta làm gì?"
"Tò mò nên muốn hỏi một chút!"
Diệp Thu mỉm cười nói.
"Tốt nhất là anh cách xa ông ta ra!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
"Hả?
Vì sao?"
Diệp Thu nghi hoặc nói.
"Ông ta là người của Lâm Vĩ!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Diệp Thu ngẩn người, không khỏi hồi tưởng lại lời của Thu Khải Toàn trước đấy, ngay sau đó trong lòng anh đã có đáp án.
Nếu anh đoán không nhầm.
Thì chủ mưu đứng đằng sau sự việc ngày hôm nay, chính là Lâm Vĩ! Xem ra chuyện lần trước ở nhà họ Lâm đã khiến ông ta ghi hận trong lòng, cho nên mới quyết tâm trả thù mình.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu híp mắt, sau đó khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm.
"Anh cười gì?"
Lâm Thanh Nhã liếc mắt nhìn Diệp Thu, buồn bực nói.
"Không có gì!"
Diệp Thu vội vàng lắc đầu, rồi hỏi tiếp: "Trâu Thiệu Phong kia chắc là có quyền khá lớn ở công ty nhỉ?"
"Ừ, ông ta luôn là cái gai trong lòng tôi, rất nhiều lần làm trái lệnh tôi, gây cho tôi rất nhiều phiền phức!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng nói.
"Tại sao em không đuổi việc ông ta?"
Diệp Thu nghi hoặc.
"Đuổi việc ư?
Ông ta là nguyên lão của công ty, trong tay nắm số cổ phần lớn của công ty, hơn nữa sau lưng còn có một nhà Lâm Vĩ nâng đỡ, tôi đuổi ông ta thế nào được?
Hơn nữa muốn đuổi ông ta đi phải thông qua hội đồng quản trị bỏ phiếu quyết định, nhưng hơn nửa số thành viên trong hội đồng quản trị theo phe của Lâm Vĩ!"
Trong mắt Lâm Thanh Nhã lóe ra một tia sắc bén, lạnh lùng nói.
"Vì sao lại vậy?
Hiện tại rõ ràng em là người chấp chưởng công ty, người thu lợi về cho công ty cũng là em a!"
Vẻ mặt Diệp Thu khó hiểu.
Nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại, nhíu mày hỏi: "Chẳng nhẽ bởi vì em là con gái?"
"Ừ!"
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã lạnh như băng gật đầu, lạnh lùng nói: "Bọn họ nghĩ rằng, nhà họ Lâm sớm muôn gì cũng sẽ truyền vào tay đứa cháu đích tôn Lâm Vĩ, cho dù tôi có làm tốt đi chẳng nữa thì cũng chỉ là mở đường cho Lâm Vĩ mà thôi. Cho nên cơ bản bọn họ đều thân thiết với Lâm Vĩ, sớm nịnh bợ Lâm Vĩ, Triệu Thiệu Phong chính là đại biểu trong số đó!"
"Kẻ này đúng là nịnh hót nhỉ!"
Diệp Thu nhíu mày.
"Cho nên, tình hình của tập đoàn Lâm thị và cả nhà họ Lâm phức tạp hơn anh nghĩ nhiều. Sau này anh mà tránh được thì tránh xa ra một chút, tôi đã hãm sâu vào trong đó, không thể thoát khỏi. Có lúc tôi thật sự muốn được sinh ra trong một gia đình bình thường, như thế chắc là tôi có thể hạnh phúc hơn nhiều nhỉ?
Haiz!"
Lâm Thanh Nhã khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ mệt mỏi và bất lực.
Thấy vậy.
Trong mắt Diệp Thu hiện lên một nét đau lòng.
Anh có thể nhìn ra, những năm này Lâm Thanh Nhã đã phải chịu bao nhiêu áp lực.
Tuổi còn trẻ, đôi vai mềm không những phải gánh vác trọng trách của công ty, còn phải hục hặc đấu đá với những lão cáo già trong công ty.
Cô ấy đã nhận quá nhiều áp lực mà cái tuổi này không nên nhận.
Nghĩ tới đây.
Trong mắt Diệp Thu xoẹt qua một tia kiên quyết.
Trước kia coi như bỏ đi, nếu bây giờ mình đã tới rồi.
Vậy thì phải nghĩ cách chia sẻ áp lực, bài ưu giải nan cho bà xã.
Nếu như có người muốn tìm bà xã mình gây sự.
Mình sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn! Trâu Thiệu Phong đúng không?
Nếu ông là đại biểu, vậy thì bắt đầu khai đao từ ông đi!