Lúc nói câu này.
Capucci đang rỉ máu trong tim.
Đó là mười triệu tệ đấy.
Cho dù là anh ta thì cũng phải gom góp rất lâu đấy.
Thế mà bây giờ phải đưa hết cho Diệp Thu.
Anh ta tiếc chết đi được.
Bây giờ anh ta đã hối hận đến xanh cả ruột rồi.
Sớm biết thế này, cho dù có đánh chết, anh ta cũng không nói như thế nữa.
Vốn muốn tỏ ra ngầu một tí.
Giờ thì hay rồi, ngầu không thấy đâu, còn bỏ đi mười triệu tệ.
Capucci nghĩ thôi đã muốn hộc máu rồi! Diệp Thu nhấc tay cầm tấm thẻ đen, nhìn một cái sau đó quăng đến tay Lâm Thanh Nhã, cười nói: "Này, bã xã, đây là tiền tiêu vặt của em!"
Nghe thấy lời này.
Đừng nói là Lâm Thanh Nhã sững sờ.
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Đưa mười triệu tệ làm tiền tiêu vặt?
Người này là tiểu bạch kiểm ở rể chuyên chờ được bao nuôi, thật sao?
Sao lại cảm thấy Lâm Thanh Nhã mới giống người được Diệp Thu bao nuôi vậy?
"Diệp Thu, cái này..." Lâm Thanh Nhã nhìn chiếc thẻ đen trong tay, nhất thời cũng không biết làm sao.
"Cầm lấy tiêu đi, đây là tiền ông xã bán tranh kiếm được, tuy rằng không nhiều lắm, đợi sau này kiếm tiếp lại cho em tiếp!"
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
Lâm Thanh Nhã lập tức trợn trắng mắt.
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía mọi người xung quanh, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: "Đúng rồi, tôi vừa mới nhớ ra có người nói là, nếu tôi vẽ ra được tranh thì anh ta sẽ lập tức chồng cây chuối đi ra ngoài, vừa khéo giờ tôi đang có hứng thú xem, phiền ra biểu diễn một chút đi?"
Nghe thấy vậy.
Người đàn ông hói đầu đang ở trong đám người lập tức thay đổi sắc mặt.
Bởi vì ông ta là người đã nói câu đó.
Vào giờ phút này, người đàn ông đeo kính biết mình không thể tiếp tục ở lại chỗ này, anh ta vội vàng cúi đầu, bàn chân như được bôi dầu trốn đi.
Người đàn ông đầu hói và người phụ nữ mặc sườn xám cũng sợ Diệp Thu tìm tới mình, nối gót xám xịt chạy trốn.
Những người còn lại cũng biết là hết trò hay để xem rồi, ào ào tản đi.
Nhất thời, mọi người đã tản đi hết.
Thấy vậy, Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Capucci, vẻ mặt trêu tức nói: "Ai ya, người này chạy nhanh thật đấy, xem ra diễn viên mà Capucci tiên sinh thuê tới chẳng giữ chữ tín gì cả, diễn còn chưa xong đã chạy mất rồi!"
Capucci lập tức biến sắc, trừng mắt liếc Diệp Thu một cái, có chút chột dạ nói: "Diễn viên gì chứ?
Diệp tiên sinh nói gì, tôi nghe không hiểu gì cả!"
"Vậy sao?"
Diệp Thu nghiền ngẫm cười một cái, sau đó nhìn Capucci, thản nhiên nói: "Bất quá, tôi lại có một sáng kiến cho anh!"
"Sáng kiến gì?"
Capucci nhíu mày, vẻ mặt khó chịu hỏi.
"Dựa vào trình độ hội họa của anh, tôi thấy cả đời cũng chỉ thế này thôi, đã định trước là không có lối thoát, nhưng anh lại khá có thiên phú làm đạo diễn đấy, có hứng thú thì suy nghĩ đổi nghề làm đạo diễn đi?
Đạo diễn lớn Capucci!"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười chế nhạo, cười lạnh hỏi.
Lời này của anh.
Tuy rằng không nói rõ ra.
Nhưng trong lòng Capucci rất hiểu, sắc mặt anh ta trầm xuống, lạnh giọng nói: "Diệp tiên sinh, tôi hoài nghi anh đang sỉ nhục tôi! Đúng, trên mặt phác họa, tôi thua anh. Nhưng không có nghĩa trình độ hội họa của tôi không bằng anh. Đợi tôi quay về chuẩn bị trước, hôm khác chúng ta đấu tiếp, tôi chắc chắn có thể thắng anh!"
"Tôi đợi anh đấy!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Hừ!"
Capucci hừ lạnh một tiếng, đập bàn rồi đứng dậy.
"Capucci tiên sinh, ngài muốn đi sao?"
Lâm Thanh Nhã nhìn Capucci, nghi hoặc nói.
"Lâm nữ sĩ, rất xin lỗi cô, hôm nay trong người tôi hơi không khỏe, bữa tối này tôi không thể ăn cùng cô được nữa, tiền cơm tôi đã thanh toán rồi, hôm khác chúng ta lại hẹn sau, xin lỗi!"
Sắc mặt Capucci khó coi nói, sau đó anh ta trực tiếp xoay người rời đi.
Bởi vì anh ta không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại đây thêm nữa.
"Capucci tiên sinh..." Lâm Thanh Nhã còn muốn tiến lên mời anh ta ở lại.
Thế nhưng cô còn chưa kịp đứng lên, cô đã bị Diệp Thu túm lại rồi.
"Nếu Capucci trong người không thoải mái, vậy thì để anh ấy đi đi, dù sao thì anh ấy đã thanh toán tiền cơm rồi, hai chúng ta ăn là được!"
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
Nghe thấy lời này.
Capucci đã xoay người sang chỗ khác cũng trầm mặt, cắn răng.
Hai người các người ăn?
Tôi không ăn, anh cũng đừng hòng ăn được! Nghĩ tới đây.
Capucci kéo một nhân viên phục vụ đang đi qua lại, chỉ vào Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Tôi nhớ là nhà hàng các cậu có quy định là người không mặt chính trang thì không được dùng bữa ở đây. Người kia không mặc chính trang, vì sao còn để cho anh ta vào?
Chẳng phải là phải lập tức đuổi ra ngoài sao?"
Nói xong.
Capucci nhìn về phía Diệp Thu, nhếch miệng cười lạnh, nói thầm: Diệp Thu, anh lấy tiền của tôi, còn muốn ăn cơm của tôi hả?
Không có cửa đâu, tôi muốn làm cho anh giống như con chó, bị người ta đuổi ra khỏi nhà hàng! Nhân viên phục vụ đó ngoảnh đầu nhìn quần áo của Diệp Thu một cái, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Thu, vẻ mặt áy náy nói: "Vị tiên sinh này, nhà hàng chúng tôi có quy định là phải mặc chính trang mới được dùng bữa ở đây, mong ngài hãy đi thay trang phục chính trang trước rồi tới sau!"
"Thế nào thì được coi là chính trang vậy?
Đeo cà vạt à?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt cân nhắc hỏi.
"Đúng thế, tối thiểu là phải đeo cà vạt mới được!"
Nhân viên phục vụ gật đầu.
"Chờ một chút!"
Diệp Thu bình thản cười một cái, sau đó rút ra chiếc cà vạt mà anh đã dùng ở cổng chính trước đó, đeo vào cổ, sau đó nhìn nhân viên phục vụ, mỉm cười hỏi: "Lúc nãy hơi nóng, tôi tháo nó ra, bây giờ anh xem đã được chưa?"
Lần này.
Không chỉ nhân viên phục vụ ngây ngẩn cả người.
Mà cả Capucci cũng mờ mịt.
Má nó! Thế này cũng được hả?
"Tiên sinh, anh..." Nhất thời, nhân viên phục vụ cũng không biết nói gì mới ổn.
"Tôi biết quy định của các cậu, chỉ cần đeo cà vạt, ăn mặc đúng mực thì được coi là chính trang.
Bây giờ tôi đã đeo cà vạt lên rồi, ăn mặc cũng không hở hang, chẳng nhẽ còn có vấn đề gì nữa sao?"
Sắc mặt Diệp Thu bình thản nói.
Tuy là ngữ khí của anh rất bình thản, nhưng nói ra lại đúng mực, làm cho người khác không nghi ngờ gì được.
Trong lúc nhất thời, nhân viên phục vụ cũng không thể bắt bẻ được gì nữa, đành phải lắc đầu, nói: "Được rồi, mời ngài tiếp tục dùng bữa, chúc ngài dùng bữa ngon miệng!"
Nói xong, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Capucci, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười trêu tức.
Capucci thấy vậy, tức đến phát điên, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Chúng ta cứ chờ xem!"
Nói xong, Capucci liền nổi giận đùng đùng xoay người bước nhanh ra phía ngoài nhà hàng.
Anh ta thực sự là không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại chỗ này...Trên đường về nhà.
Lâm Thanh Nhã vừa lái xe, vừa nhớ lại chuyện phát sinh ở nhà hàng, càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
Trình độ phác họa của Diệp Thu, sao có thể còn giỏi hơn trình độ của học trò Murphy Los được chứ?
Có trình độ hội họa này, anh ấy hoàn toàn có thể làm một họa sĩ a, sao còn tới nhà họ Lâm làm con rể ở rể chứ?
Nghĩ tới đây.
Lâm Thanh Nhã quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: "Diệp Thu, có phải anh còn chuyện gì giấu tôi đúng không?
Nghe thấy vậy.
Trong lòng Diệp Thu lộp bộp.
Tất nhiên là anh biết Lâm Thanh Nhã muốn hỏi gì.
Vừa nãy lúc ăn cơm, anh vẫn luôn nghĩ cách tránh cái đề tài này.
Nhưng xem ra, bây giờ sợ là không giấu được nữa rồi!